“Khốn kiếp! Vô dụng! Không có kỷ luật!” Phòng Chính Quân chửi ầm lên trong văn phòng: “Chuyện gì đây? Trong Bệnh viện Vũ Cảnh lại xảy ra chuyện như thế!”

Nhạc Bình Bình cúi đầu không nói gì, hai mắt đẫm lệ.

Lý Thành Lập và Trần Quốc Hoa vội vội vàng vàng kéo ông: “Đừng nóng, đừng nóng, không thể mắng đồng chí của mình như thế.”

Phòng Chính Quân thật sự là tức muốn nổ phổi, ông chỉ vào Lý Thành Lập: “Cục trưởng Lý của mấy người sắp bị mấy đứa khốn kiếp là các cô các cậu hại chết rồi đấy! Có phải không gây chuyện thì không chịu yên không hả?! Nhạc Bình Bình! Bình thường cô đâu vào đấy tôi không có ý kiến gì với cô cả! Cô cũng rất cố gắng làm việc, tôi thấy cô cũng là một nữ tướng của Dương gia sao lại phạm phải loại sai lầm này?! Những kỷ luật ngày thường học đều cho chó ăn rồi à?!”

Nhạc Bình Bình giận đến mức chỉ muốn bóp ch3t chính mình, hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nhận lỗi cũng không thể cứu vãn mọi chuyện.

(*)Dương gia tướng là tiếng tôn xưng dòng họ Dương của danh tướng Dương Nghiệp (? – 986) thời Bắc Tống. Đây là một gia tộc đã cống hiến cho nhà Tống hầu hết các thành viên của gia đình mình vì công cuộc bảo vệ đất nước. Sau khi những bậc nam tử nhà họ Dương lần lượt bỏ thân nơi chiến trận thì các nữ tướng như Xà Thái Quân, Mộc Quế Anh đã thống lĩnh dẫn quân xuất chinh và làm nên lịch sử.

Lý Thành Lập kéo ông: “Đừng nói nữa, Lão Phòng, ai mà ngờ được nghi phạm lại xảo quyệt như thế. Tiểu Phòng còn đang ở bệnh viện, ông mau đi xem đi.”

“Xem cái chim!” Phòng Chính Quân tức đến mức đỏ bừng cả mặt: “Nó cũng thế! Vô tổ chức, vô kỷ luật! Nói mấy thứ ba lăng nhăng với La Hiểu Ninh! Chết thì thôi! Tôi tuyệt tự!”

Trần Quốc Hoa thật sự không nghe nổi nữa: “Lão Phòng, ông nói thế không được. Con trai ông bị thương còn phải chạy khắp nơi, khi còn bé ông không quan tâm lớn rồi thì ông chỉ biết mắng —— Nhắc đến La Quế Song là một mình nó nhắc? Ông, tôi, các đồng chí của phòng Trinh sát hình sự có ai chưa từng hỏi La Hiểu Ninh? Chuyện của Phùng Thúy Anh và Lương Húc ông với tôi chưa từng hỏi cậu ta? Mà đấy không chỉ là con trai ông còn là chiến hữu của Cục Công an chúng ta! Ông giở cái cảm xúc cá nhân ra làm gì hả?!”

Nhạc Bình Bình kìm nén nước mắt nói: “Không phải lỗi của Tiểu Phòng ạ, là cháu không tuân thủ kỷ luật vội vã thu thập thông tin. La Hiểu Ninh xin cháu mở còng tay nên cháu đã mở. Đều tại cháu, nếu không phải cháu mở còng tay cho cậu ta thì cậu ta đã không thể giết người.”

Lý Thành Lập bình tĩnh khuyên: “Cũng không cần phải sốt ruột, sốt ruột không giải quyết được vấn đề. Mọi sự phê bình và xử lý kỷ luật của phía trên tôi sẽ gánh chịu —— Lão Phòng, trước hết ông đến bệnh viện xem Linh Xu đi. Vừa nãy tôi nghe anh chàng người Mỹ kia nói họ đã tìm được chuỗi bằng chứng rồi.”

Phòng Chính Quân hiện tại đã như một con chó điên, Lý Thành Lập phải đưa cho ông một miếng thịt thì ông mới có thể tỉnh táo lại.

Chuỗi bằng chứng chính là thịt.

Quả nhiên Phòng Chính Quân được cho thịt là ngoan ngay: “… Vậy tôi đi xem thế nào.”

Trần Quốc Hoa cảnh cáo ông: “Mẹ nó ông tươi cái mặt lên với con trai ông đi! Ông đừng có nói ông là bố nó, nó là con nuôi của tôi, ông mà còn cau có với Linh Linh thì đợi khi về tôi đánh ông đấy.”

Vốn Phòng Chính Quân còn định phàn nàn Phòng Linh Xu bình thường không chịu rèn luyện nên tố chất thân thể không đạt tiêu chuẩn, nhưng lúc này lại bị chặn họng không nói được một từ. Nghĩ lại thì đúng là bản thân phát điên nên ông không nói nữa.

Lý Thành Lập nhức cả đầu: “Đi mau đi, đi mau đi. Mâu thuẫn bên ngoài còn chưa giải quyết mà nội bộ đã chia năm xẻ bảy!”

La Hiểu Ninh đột nhiên gây rối, đây là điều không ai ngờ tới.

Phùng Thúy Anh bất tỉnh nên người của Cục đưa bà ta đến Bệnh viện Vũ Cảnh chữa trị, trên đường đi liên tục ấn huyệt nhân trung. Bà ta tỉnh lại trên xe cảnh sát, vừa tỉnh đã gào khóc: “Ép chết tôi rồi!”

Người cảnh sát ngồi bên cạnh không tiện nói gì chỉ khuyên bà ta uống nước.

Đến bệnh viện, bác sĩ khám qua: “Không có vấn đề gì, chỉ là xúc động quá mức. Về nghỉ ngơi là được.”

Phùng Thúy Anh thà chết cũng không chịu về Cục Công an: “Sao lại thế được?! Tôi sáu mươi tám rồi! Bị bất tỉnh mà cậu không kê thuốc cho tôi? Cậu là bác sĩ kiểu gì đấy?!”

Bà ta đập đầu xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Không có thiên lý mà, cán bộ và bệnh viện cùng ức hiếp một bà già góa bụa. Cháu trai tôi bị bệnh đã để các cậu nhốt lại rồi, giờ còn định bắt cả tôi, đúng là bắt nạt dân chúng…”

Lúc đó Nhạc Bình Bình cũng ở Bệnh viện Vũ Cảnh vốn đang trông chừng La Hiểu Ninh, cô nghe thấy tiếng thì đi tới rồi trông thấy nam đồng chí khó xử thì cô trượng nghĩa mở miệng: “Bà à, nói thì phải chịu trách nhiệm với lời của mình. Cục Công an không làm bất cứ chuyện vi phạm pháp luật nào với bà, bà không khỏe cũng đã lập tức đưa bà đi khám bệnh, nếu bà định gây rối với cảnh sát và bác sĩ thì sẽ là phạm pháp thật đấy. Tự bà nghĩ cho kỹ!”

Phùng Thúy Anh thấy cô nói rành mạch có lý lẽ khó có thể cãi lại thì không còn cách nào khác là cao giọng gào khóc. Khóc lóc rồi lại lăn lộn trên mặt đất, mấy cảnh sát cũng không giữ nổi một mình bà ta, còn chưa làm gì thì Phùng Thúy Anh đã hô to “Cảnh sát đánh người!”

Bà ta tuổi già sức yếu đương nhiên không chịu nổi việc tự mình làm khổ mình, chưa lăn được mấy cái đã sùi bọt mép.

Bác sĩ tỏ ra thờ ơ, anh ta nâng Phùng Thúy Anh dậy: “Lại làm sao ạ?”

Phùng Thúy Anh hầm hừ: “Tôi chóng mặt.”

Bác sĩ cười thành tiếng: “Được, tiêm cho bà một mũi dinh dưỡng được không?”

Phùng Thúy Anh hỏi trước: “Ai trả phí?”

Nhạc Bình Bình nén giận nói: “Không cần bà trả!”

Phùng Thúy Anh lập tức gật đầu: “Tôi muốn thuốc tốt. Gan của tôi không tốt, tim cũng không khỏe.”

“Được, được, tôi kiểm tra cho bà.” Anh chàng bác sĩ cười nói: “Kê cho bà Nhân sâm đại bổ hoàn.”

Nhạc Bình Bình đi theo anh chàng bác sĩ không nhịn được hỏi: “Phổi của bà ta không tốt thật à?”

Anh chàng bác sĩ trông mặt mũi sáng sủa, đẹp trai nghe vậy thì mỉm cười: “Ha ha, cô nghe bà ta kêu gào long trời lở đất như thế, dung tích phổi của tôi còn không lớn bằng bà ta.” Anh ta nhìn Nhạc Bình Bình: “Đừng lo, truyền cho bà ta ít glucose rồi thêm chút thuốc an thần để người ta đỡ nói ra nói vào Cục Công an các cô.”

Nói xong anh ta quay sang nhìn: “Cô à, cô mới cần kê đơn thuốc bổ. Thức đêm mấy ngày rồi? Sắc mặt xấu quá!”

Nhạc Bình Bình lườm anh ta một cái rồi lại cảm thấy người ta đang giúp mình nên vẻ mặt dịu đi: “Cảm ơn anh, tôi không cần.”

Cục Công an vốn rất bận rộn —— Buổi chiều báo cáo của Phòng Linh Xu vừa gửi tới thì mọi người trong Cục lập tức tổ chức họp bàn nghiên cứu, quyết định chỉ truy nã chứ không đưa lên mạng xã hội để tránh đánh rắn động cỏ.

Thông tin về thân phận ‘Lữ Hiền Đức’ chẳng mấy chốc đã điều tra ra được, bất ngờ là gã cũng không phải bảo vệ của Hoa viên Thúy Vi.

Bốn năm trước gã đã đến Trường An, hiện tại đang kinh doanh một cửa hàng hóa chất. Lực lượng cảnh sát lập tức đột kích cửa hàng đó nằm tại Khúc Giang, cửa hàng đóng chặt cửa, hàng xóm đều nói đã mấy ngày ông chủ không mở cửa bán hàng rồi.

Hỏi ông chủ ở đâu thì mọi người đều nói ngày thường thỉnh thoảng sẽ ngủ trong cửa hàng nhưng mấy ngày nay không biết đã đi đâu.

Thật đáng thất vọng, điều này có nghĩa là rất có thể La Quế Song đã biết được tin tức nên bỏ trốn. Nhưng cảnh sát giao thông lại không tra được ghi chép rời khỏi Trường An của gã.

“Nghi can là lính đánh thuê xuất ngũ, xét từ tình huống của vụ án Khúc Giang thì gã vẫn còn khả năng chiến đấu cực kỳ mạnh. Tuy thông báo với xã hội có thể phát động sức mạnh của quần chúng nhưng có khả năng dẫn đến nguy cơ hắn sẽ hành hung một lần nữa.” Các lãnh đạo đều thống nhất ý kiến: “Bố trí kiểm tra nghiêm ngặt, không có hồ sơ mua nhà của nghi phạm tức là gã vẫn luôn thuê nhà trong thời gian ở Trường An. Thăm dò khu vực nhà cho thuê giá rẻ trong nội thành, trước tiên tiến hành kiểm tra từ nhóm này.”

Phòng Chính Quân lại bổ sung: “Người này dám ra mặt lởn vởn trong lúc cảnh sát điều tra chứng tỏ tâm lý vững hơn hẳn người bình thường. Mọi người mang theo súng để hành động, một khi phát hiện sự khác thường của nghi phạm thì có thể hạ gục tại chỗ.” Ông khoanh đỏ trên bản đồ: “Lương Húc và Linh Linh đều từng bắt gặp gã xuất hiện đi bộ ở Khúc Giang, chắc hẳn chỗ ở của gã ở gần đây.”

Trung tâm Trinh sát hình sự cũng được phân công nhiệm vụ tìm kiếm trải thảm camera giám sát toàn thành phố vào ngày Lương Húc và Phòng Linh Xu gặp mặt, hy vọng có thể tìm được hành tung của La Quế Song trong video.

Khối lượng nhiệm vụ công việc lớn một cách khác thường, gần như toàn bộ cảnh sát các cấp đều tập trung tinh thần vào việc kiểm tra. Nhạc Bình Bình bèn để những cảnh sát đưa người đến quay về hỗ trợ: “Xếp phòng bệnh của Phùng Thúy Anh cạnh phòng La Hiểu Ninh, tôi sẽ ở ngoài hành lang trông chừng.”

Hai nghi phạm này đều là người già yếu bệnh tật, còng ở trên giường thì cũng không xảy ra chuyện gì, trừ Nhạc Bình Bình thì chỉ để lại một người túc trực hỗ trợ.

Hai người cảnh sát đều ngồi ở hành lang, bọn họ không dám ngủ mà chỉ có thể thay nhau chợp mắt một lúc.

Vết thương của La Hiểu Ninh mới vừa tiêu viêm bắt đầu lên da non, Phòng Linh Xu đã dặn dò riêng với bác sĩ vì vậy việc chăm sóc chu đáo và cẩn thận hơn so với bệnh nhân thông thường. Mỗi ngày hai lần chiếu đèn hồng ngoại, thuốc kháng sinh vẫn được truyền liên tục. Chức năng tim của cậu ta rất kém nên tốc độ truyền luôn là chậm nhất, một túi thuốc phải treo rất lâu.

Khoảng gần mười giờ thuốc được truyền xong thì y tá tới rút kim, sau đó cô ta đánh thức Nhạc Bình Bình.

“Đồng chí cảnh sát ơi, bệnh nhân ở giường số 5 nói muốn gặp cô.”

Nhạc Bình Bình bèn vội vàng đứng lên: “Bây giờ?”

“Cậu ấy bảo có lời muốn nói với chị cảnh sát.”

Ban đầu Nhạc Bình Bình tỏ thái độ ra mặt với La Hiểu Ninh nhưng ở chung hai ba ngày thì quả thật La Hiểu Ninh rất ngoan, cứ co ro cúm rúm như một chú thỏ con. Nhạc Bình Bình cảm thấy cậu ta bị thiểu năng trí tuệ hơi đáng thương nên trong lòng có phần thông cảm.

Hiện tại La Hiểu Ninh bảo có lời muốn nói thì cô không khỏi mừng thầm —— Chẳng lẽ đồ ngốc này nhớ ra cái gì rồi?

La Hiểu Ninh nằm trên giường bệnh, bởi vì nhiều lần phát sốt nên sắc mặt trắng bệch, cậu ta nhìn thấy Nhạc Bình Bình thì giãy dụa ngồi dậy.

Nhạc Bình Bình vội vã đè cậu ta lại: “Đừng ngồi dậy, có chuyện gì thì cậu cứ nói. Muốn uống nước không?”

La Hiểu Ninh rụt rè nhìn cô: “Cảm ơn chị ạ.”

Người cảnh sát còn lại cũng đã tỉnh, hai người đứng quanh giường bệnh của La Hiểu Ninh, y tá cũng vào theo: “Mọi người cố gắng bình tĩnh nói chuyện, đừng tiếp tục k1ch thích cậu ấy, mới vừa hạ sốt thôi.”

Vành mắt của La Hiểu Ninh từ đầu đến cuối vẫn luôn ửng đỏ: “Chị ơi, anh của em về chưa ạ?”

Nhạc Bình Bình im lặng không nói, điều này có nghĩa là chưa về.

Hai tay của La Hiểu Ninh chậm rãi xoắn lại, cậu ta nhìn Nhạc Bình Bình rồi lại nhìn người cảnh sát bên cạnh: “Mọi người không tìm anh ấy…”

Không ai lên tiếng.

Cậu ta lại hỏi cô một cách khó nhọc: “Bố của em, có phải… hại người?”

Nhạc Bình Bình hoảng hốt trong lòng, người cảnh sát đứng bên cũng giật mình, hai người đều nhìn về phía La Hiểu Ninh. Nhạc Bình Bình không thể kiềm chế nắm lấy tay La Hiểu Ninh: “Cậu từng gặp gã?”

La Hiểu Ninh không nói một lời, cậu ta nhìn cô rất lâu tựa như đang hy vọng cô sẽ nói một câu phủ nhận.

Nhưng Nhạc Bình Bình chẳng nói gì mà cô chỉ nhìn La Hiểu Ninh với vẻ mong chờ và lo lắng: “Hiểu Ninh, nếu em từng gặp ông ta thì em nói với chị! Em nghe lời rồi chị cho em ăn kẹo được không?”

Bản thân cô dễ bị hạ đường huyết nên thường xuyên mang socola theo người, lúc này cô bèn bóc giấy gói một viên socola ra rồi đưa tới bên miệng La Hiểu Ninh.

La Hiểu Ninh vừa không nhận viên kẹo vừa không nói gì.

Gió thu xào xạc thổi ngang bên ngoài cửa sổ nhưng cũng không lướt qua cửa sổ của căn phòng bệnh này. Hai tấm rèm che kín cửa sổ, đây là phòng bệnh được thiết lập đặc biệt cho phạm nhân và nghi phạm, phía ngoài được bao phủ bởi song sắt dày đặc.

Thỉnh thoảng có một hai chiếc lá rụng bị gió cuốn đập lên song sắt tạo thành những âm thanh khe khẽ.

Cũng không phải gió thu và mưa xuân vô tình mà luôn có những nơi chúng không thể rơi xuống.

Một lúc lâu sau nước mắt lăn dài trên gương mặt La Hiểu Ninh, cậu ta vốn đã gầy đến mức trơ xương, đôi mắt lại cực kỳ to và trong trẻo, bỗng nhiên Nhạc Bình Bình nảy sinh một cảm giác khác thường. Cô không nói được cảm giác này đến từ đâu cũng không nói được đó là cảm giác gì, La Hiểu Ninh không động đậy thì cô cũng không động đậy.

Người cảnh sát đứng bên cạnh cũng bất chợt động lòng trắc ẩn, anh ta kéo Nhạc Bình Bình: “Tiểu Nhạc, cô buông cậu ấy ra trước đã. Cậu ấy sợ đấy.”

Nhạc Bình Bình ngơ ngác nhìn cậu ta, cô là con gái nên trái tim mềm yếu hơn đàn ông, vào khoảng khắc ấy không biết tại sao đột nhiên từ đáy lòng cô dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng. La Hiểu Ninh ngồi trong ánh đèn vàng u ám, toàn thân đông cứng, cậu ta như một tảng băng trải qua mùa xuân không biết phải làm thế nào.

Bốn mùa sẽ không đảo ngược, tựa như số phận không thể làm trái.

Lui về phía sau là trời đông giá rét, tiến về phía trước cũng chỉ có thể tan rã.

Những giọt nước mắt ấy không giống như chảy ra từ trong mắt mà như thể cả người cậu ta đều vỡ vụn, tan chảy và nứt toác.

Trong phòng yên tĩnh như thể không có người sống, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, chỉ nghe thấy nước mắt rơi xuống chăn bông, từng giọt từng giọt liên tiếp không ngừng, là một trận mưa phùn lạnh lẽo.

Nhạc Bình Bình thật sự sợ cậu ta sẽ cứ ch ảy nước mắt như vậy, tựa như cây nến chảy tới khi không còn gì nữa.

“Bố em, là chú ở bên cạnh.” Không biết qua bao lâu, Nhạc Bình Bình như thể nằm mơ nghe thấy cậu ta nói: “Chú Lữ.”

Hai người cảnh sát đều hoang mang, họ không tham gia hội nghị của Cục vì vậy còn chưa nắm được tình hình La Quế Song giả mạo Lữ Hiền Đức.

Nhạc Bình Bình kiềm chế sự kích động trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi cậu ta: “Lữ nào?”

La Hiểu Ninh nhìn cô rồi khó nhọc dùng ngón tay viết một chữ Lữ gồm hai chữ khẩu (吕).

“Tên là gì?”

La Hiểu Ninh lắc đầu một cái.

“Em từng gặp ông ta?”

La Hiểu Ninh gật gật đầu: “Rất nhiều ngày trước.” Cậu ta thẫn thờ quay đầu sang: “Bà nội em, có phải đến đây không ạ?”

Buổi chiều Phùng Thúy Anh khóc lóc làm loạn có lẽ cả hành lang đều nghe thấy được, Nhạc Bình Bình không nói phải cũng không nói không phải, cô vẫn giữ vững sự cảnh giác: “Bà ấy không sao, em không cần phải lo lắng.”

La Hiểu Ninh lặng lẽ nhìn cô: “Bà ấy không nói gì ạ?”

Nhạc Bình Bình càng cảnh giác hơn: “Cần cái gì thì cảnh sát sẽ hỏi bà ấy, em yên tâm chữa bệnh đi.”

La Hiểu Ninh chỉ nói mấy câu mà dường như đã dùng hết hơi sức, một lúc lâu sau cậu ta mở mắt ra:

“Bà ấy biết bố em tên là gì.”

“…”

Lần này thì đúng là đã đánh trúng tâm lý của Nhạc Bình Bình, La Hiểu Ninh yếu ớt đưa tay ra: “Chị ơi, em muốn gặp bà nội em. Em hỏi thì nhất định bà ấy sẽ nói.”

“…” Nhạc Bình Bình khó xử, đừng nói là hiện tại La Hiểu Ninh bị còng trên giường mà bộ dạng này của cậu ta thì làm sao di chuyển?

La Hiểu Ninh năn nỉ nhìn cô: “Khó thở… Em chỉ ở ngoài hành lang…”

Nhạc Bình Bình vô cùng do dự, cô cứ suy nghĩ mãi rồi cảm thấy con mèo ốm thế này thật ra không đáng sợ, ngược lại cô lo Phùng Thúy Anh sẽ làm gì La Hiểu Ninh.

Cô mở còng tay ra rồi ôm La Hiểu Ninh đi sang phòng bệnh của Phùng Thúy Anh, nhưng La Hiểu Ninh lại không muốn vào, còn chưa vào trong phòng thì sắc mặt của cậu ta đã trắng bệch một cách đáng sợ.

“Gió…” Cậu ta nói: “Em cần gió.”

_______________________

Lời tác giả: Suy luận mãi mãi chỉ đến gần được với chân tướng sự thật chứ không thể thay thế sự thật. Tất cả sự thật chỉ có bản thân người trong cuộc mới hiểu được.

Hết chương 46.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play