Tàu cao tốc lao nhanh qua những con đường núi giữa Hà Nam và Thiểm Tây, thỉnh thoảng có ánh đèn yếu ớt xẹt qua bóng đêm, trong toa tàu là một cảm giác nặng nề chưa bao giờ có.

Chỉ mười phút trước bất kể là Trâu Khải Văn hay Phòng Linh Xu đều đang nói nói cười cười về vụ án Kim Xuyên, theo bản năng tự vệ họ muốn dùng trạng thái như đang chơi trò chơi để đối mặt với nó, đây là tâm lý phòng ngự của nhân viên điều tra. Sự đồng cảm chỉ có thể dùng để xét xử vụ án chứ không thể dùng để cảm thông, bởi vì thảm án đã là điều không cần ngẫm nghĩ, chuyện cũ đã xảy ra người đứng xem không thể ngăn cản, cũng không thể cứu vãn, lạm dụng lòng đồng cảm thì kết quả chỉ là sự bức bối khó chịu vô hạn.

Ban đầu họ vẫn có thể trêu đùa nhau là bởi vì luôn tưởng tượng La Quế Song cực kỳ hung ác, gã là ác quỷ ở cuối bàn cờ và họ chỉ nóng lòng muốn được quy hết thảy tội danh cho một mình gã.

Nhưng hiển nhiên đáp án không làm Phòng Linh Xu cảm thấy hài lòng. Đáp án phá giải và bắt giữ là sự trọn vẹn, đáp án tình nghĩa là sự thất vọng.

Hai người đều không nói gì.

Phòng Linh Xu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng của Trâu Khải Văn cũng trở nên chán nản chỉ đành dùng tình yêu trong lòng để điều hoà lại bản thân. Anh đã làm FBI nhiều năm trải qua rất nhiều vụ án hình sự, giống như những người lăn lộn trên tình trường trải qua nhiều lần đổ vỡ trong tình yêu, nếu lại thất tình thêm một lần nữa thì cũng chẳng có gì đáng để ghi nhớ.

Nhưng với Phòng Linh Xu thì lại là mối tình đầu, đây là vụ án mạng lớn đầu tiên cậu xử lý và có thể sẽ là duy nhất suốt cả cuộc đời.

Trâu Khải Văn đưa mắt từ từ quét qua gò má của Phòng Linh Xu —— Lâu lắm rồi anh chưa nhìn ngắm cậu kỹ như vậy, làn da trắng nõn, khóe miệng hơi nhếch, lông mi cũng cong lên theo, kết hợp với chóp mũi và cằm tạo ta một đường cong đầy đặn hướng lên trên.

Toàn bộ đường cong ấy thích hợp với sự ngọt ngào, nũng nịu chứ không phù hợp với sự u buồn của cậu lúc này.

Trước đây tôi yêu em không tránh khỏi có một phần yếu tố săn đuổi cái đẹp, Trâu Khải Văn nghĩ, rồi từ khi nào không hay tôi đã yêu em yêu đến mức không thể tự kiềm chế. Em không vui thì tôi cũng vô thức không vui cùng em, đây chính là một loại quyền lợi trong tình yêu, người khác không có quyền được tận hưởng sự gắn kết cảm xúc như vậy.

Chợt anh phát hiện một nốt tàn nhang màu nâu nhạt bên cạnh chóp mũi của Phòng Linh Xu —— Như thể từng quen thuộc —— Sau đó anh bỗng nhận ra nốt tàn nhang ấy không phải bẩm sinh mà là do bị ánh nắng mặt trời chiếu vào. Có một lần hai người họ đi chơi xa đến khi về thì có nốt tàn nhang này, Phòng Linh Xu đã dùng rất nhiều loại mặt nạ để loại bỏ nó nhưng cuối cùng đều thất bại.

Trâu Khải Văn cảm thấy nốt tàn nhang này khiến cho gương mặt thanh tú và ngây thơ của cậu có thêm một phần quyến rũ.

Anh nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ ấy, một lúc lâu sau Phòng Linh Xu quay mặt lại rồi lặng lẽ họ hôn nhau. Nụ hôn này là thuốc giảm đau, cũng là viên đường giảm vị đắng sau khi uống thuốc.

Kevin hôn lên môi cậu, rồi hôn lên đốm tàn nhang ấy của cậu.

“Bé cưng à, sau này em còn phải đối mặt với rất nhiều vụ án, phải học cách quen với nó.”

“Em cũng không đồng tình với La Quế Song.” Phòng Linh Xu cưỡi trên người anh: “Chỉ là thoáng cảm thấy có lỗi với Lương Húc.”

“Nếu em cứ luôn đưa cảm xúc vào việc phá án thì tôi chỉ có thể nói là em không có năng lực làm công việc này, cũng không xứng đáng với chức vụ.” Trong giọng điệu của Kevin chứa sự phê bình nghiêm khắc: “Còn chưa bắt được Lương mà em đã ở đây suy xét đến việc thảo luận về vụ án Kim Xuyên với cậu ta —— Có nghĩ phải truy bắt cậu ta thế nào chưa?”

Vào giờ phút này khuyên bảo nhẹ nhàng là không có tác dụng, chẳng bằng đánh đòn cảnh tỉnh.

Quả nhiên Phòng Linh Xu ngẩng đầu lên, một lúc sau thì cúi đầu: “Xin lỗi.”

“Không phải xin lỗi tôi mà em cần phải xứng đáng với nghề nghiệp của chính mình. Cha em còn đang dốc sức làm việc mà từ nãy đến giờ em đã buồn bã 15 phút. Thời gian không quý giá à?”

Phòng Linh Xu ngoan ngoãn bò ra khỏi vòng tay anh rồi ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi sang bên cạnh: “Thưa thầy, thầy nói đúng ạ.”

Kevin nhìn cậu một lúc rồi nhếch môi mỉm cười.

Răn dạy và dịu dàng đều không thể thiếu, bản tính con người khó có thể chi phối nhưng vẫn còn ý chí có thể trói buộc nó.

Đường cong của những ngọn núi chập chùng trong màn đêm, đó có lẽ là dãy núi Tần Lĩnh.

“Hiện tại có một vấn đề.” Kevin cầm từng viên kẹo bày ra trên bàn nước nhỏ: “Hai vụ án đầu động cơ đã rất rõ ràng, cũng có mục tiêu và phương hướng rõ rệt, nó không phù hợp với trạng thái tâm lý của kẻ giết người hàng loạt.”

Đa phần những kẻ giết người hàng loạt phù hợp với ba hình thức tâm lý: Một là “Chạy trốn”, tức là giết những nhân chứng có thể gây nguy hiểm cho bản thân trong quá trình lẩn trốn; hai là “D*c vọng”, rất nhiều vụ án hiếp giết và cướp giết phù hợp với hình thức này; ba là “Trừng phạt”, hầu hết những kẻ giết người có tâm lý này đều bắt đầu từ việc trả thù sau đó ra tay với tất cả các nạn nhân có đặc điểm tương tự.

Ba hình thức thông thường này đều không phù hợp với tình huống của La Quế Song.

“Biết rõ còn hỏi.” Phòng Linh Xu tiện tay đánh anh một cái: “Đến bao giờ thì anh mới thôi cái thói thích thử em hả?”

“Dù sao tôi cũng là thầy của em.” Kevin cười nói: “Đây là thú vui của tình yêu thầy trò.”

“Em nghĩ vụ án Kim Xuyên có thể chia làm hai giai đoạn.” Phòng Linh Xu nheo mắt nhìn bóng đêm: “Hai vụ án đầu đều là giết người có mục đích. Còn toàn bộ những vụ án sau đó biến thành hình thức ‘Trừng phạt’.”

Tất nhiên ở giữa hai giai đoạn này phải có một điểm bùng nổ, có một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa điên cuồng của La Quế Song.

Đó chắc hẳn chính là La Hiểu Ninh.

“Anh đã xem hồ sơ bệnh án của cậu ta, cũng gặp trực tiếp cậu ta rồi đấy.” Phòng Linh Xu nói với vẻ u ám: “Lúc trước em mạnh dạn đoán cậu ta là con trai của La Quế Song vì Lương Húc và La Hiểu Ninh nói với em là La Hiểu Ninh được Lương Húc đánh thức vào năm năm trước.”

Năm năm trước, cũng là thời điểm La Quế Song ngừng gây án.

La Hiểu Ninh là con trai duy nhất của La Quế Song, việc cậu ta tỉnh lại có thể mang đến hy vọng ngừng phạm tội cho bố cậu ta. Vậy thì suy đoán ngược lại, tương tự lúc trước cậu ta hôn mê cũng có thể dẫn đến sự điên cuồng của bố cậu ta.

“Chỉ có một điểm tôi không hiểu.” Kevin nhìn ra ngoài màn đêm: “La tới tận Myanmar bán mạng kiếm tiền nhưng lại vì một khoản tiền thù lao khác mà chấm dứt quan hệ với người nhà. Làm vậy có ý nghĩa gì?”

“Có ý nghĩa gì? Tiền chính là ý nghĩa lớn nhất.” Phòng Linh Xu trả lời anh: “Ở những nơi nghèo khó, để tồn tại thì thậm chí đến bán con cái cũng chẳng tiếc. Kevin, anh chưa từng nghèo nên không hiểu cảm giác của người nghèo, cho dù khi ở FBI anh đã tiếp xúc với rất nhiều người dân ở tầng chót nhưng cũng không thể khiến anh đủ đồng cảm.”

Cậu khẽ xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay: “Đối với anh thì tiền kiếm được quá dễ dàng, anh sẽ chọn đến với em mà không để ý tới cảm nhận của ngươi cha giàu có bởi vì vốn dĩ anh không tính đến việc có tiền hay không. Nhưng đối với La Quế Song thì chỉ cần có thể khiến gia đình trải qua cuộc sống tốt hơn thì biến thành người xa lạ cũng chẳng quan trọng. Gã đã hoàn thành việc nối dõi tông đường, trong nhà lại có thêm một khoản tiền kha khá, quả thật là vẹn toàn đôi bên.”

Kevin không lên tiếng.

Phòng Linh Xu nhận ra có lẽ mình đã lỡ lời: “Kevin, không phải em chỉ trích anh…”

Kevin từ tốn cúi người xuống, rồi nghiêm túc nắm cằm Phòng Linh Xu: “Bé cưng à, cái kiểu ngay thẳng này của em sẽ khiến rất nhiều người không thích em.”

Phòng Linh Xu càng cảm thấy mình đã nói chuyện không có chừng mực, cậu lúng ta lúng túng đỏ mặt: “Xin lỗi.”

Đột nhiên Kevin bật cười: “Chính vì họ không có mắt nhìn nên mới khiến tôi chiếm được hời.”

“… Nói cái gì đấy?!”

Kevin cười phá lên: “Thảo luận tiếp nào, thảo luận tiếp nào. Ái chà, tôi không ngờ là em sẽ để ý đến cảm nhận của tôi như thế.”

“Em nói sai mà!”

“Nếu em không bàn về vụ án tiếp thì tôi sẽ đè em ra đấy.”

Kevin thấy cậu không khó chịu nữa thì bấy giờ mới thầm yên lòng. Trong việc xử lý vụ án không cần một bé con mềm mại, nhạy cảm mà nó cần một con dao bén nhọn, sắc sảo.

“Ông Đỗ bị hại không lâu thì Lữ Hiền Đức chết đuối.” Phòng Linh Xu liếc nhìn bản ghi chép vụ án trong điện thoại: “Em đoán La Hiểu Ninh đã bị thương hôn mê vào thời điểm đó —— Loạt án Kim Xuyên chân chính bắt nguồn từ Lữ Hiền Đức.”

“Đúng, trước đó tôi đã nghi ngờ tại sao La lại muốn giết Lữ, hiện tại tất cả đã rõ ràng.” Kevin gẩy cằm cậu: “Lữ đã điên rồi, gã cũng chiếm được tài sản của ông ta thành công nên giết người vốn không cần thiết. Nhưng Lữ làm tổn thương con trai của gã vì vậy gã mới muốn giết người.”

“Nếu em là La Quế Song vốn dĩ kiếm tiền là để cho con trai có tương lai tươi sáng nhưng giờ nhà cũng không thể về, con trai thì biến thành người thực vật, không điên cũng khó.” Phòng Linh Xu nói: “Thậm chí em có thể mạnh dạn đoán chính vào đêm La Quế Song đi giết ông Đỗ thì La Hiểu Ninh ngã từ trên tường cao xuống. Lữ Hiền Đức bị điên từ bên ngoài về bất ngờ làm La Hiểu Ninh đang nằm trên tường giật mình.”

Kevin suy nghĩ về lời của cậu: “Em đưa ra suy luận này từ đặc điểm của vụ án A Lăng.”

“Không riêng gì vụ án A Lăng, A Lăng là vụ án thứ tư. Ở vụ án trước đó tuy bà chủ nhà không mang thai nhưng dáng người rất béo, thoạt trông rất giống phụ nữ có thai.” Phòng Linh Xu nói: “Gia đình đó cũng có một đứa con trai.”

Phụ nữ có thai, con trai, gia đình mỹ mãn —— Đây chính là ba công tắc khiến La Quế Song tức giận. Phụ nữ có thai làm gã nhớ đến Trương Thu Ngọc lý do giết người ban đầu, con trai thì lại khiến gã nhớ tới La Hiểu Ninh, còn gia đình mỹ mãn thì lại khiến gã nhớ tới ngôi nhà không thể nào trở về.

Gã không bao giờ trở thành “La Quế Song” được nữa.

“Vụ án thứ ba xảy ra vào một năm sau, cũng chính là khoảng thời gian vợ của La Quế Song qua đời.”

Tất cả manh mối đều khớp nối với nhau.

Phòng Linh Xu nhảy ra khỏi vòng tay của Kevin, Kevin thấy cậu lấy PAD từ balo ra thì không khỏi lên tiếng cản cậu: “Đừng chỉnh sửa hồ sơ trên tàu, em nghỉ ngơi một lát đi.”

“Em vẽ sơ đồ manh mối tổng thể.” Phòng Linh Xu không nghe lời khuyên: “Về Cục mở họp thì mọi người nhìn qua sẽ hiểu ngay.”

“…” Cái gì?! Em còn định đến Cục mở họp?! Định làm việc không ngừng nghỉ?!

Trâu Khải Văn muốn làm loạn.

“Vậy thì em càng cần phải ngủ một lát, ít nhất một tiếng.”

“Chỉ một lúc thôi, chuẩn bị xong cái này thì em ngủ.”

Kevin thật sự hết cách: “Viết xong cái này thì chúng ta cũng đến ga rồi.”

“Còn một tiếng mà!” Phòng Linh Xu chu môi tỏ vẻ đáng yêu với anh: “Moah moah!”

Moah cái đầu em.

“Cha em đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc cho em cẩn thận.” Kevin tức giận, anh chịu thua cầm lấy PAD: “Hoàng đế bệ hạ! Ở yên đấy ngủ đi! Để nô tì vẽ!”

Hoàng thượng hài lòng, Hoàng thượng vui sướng duỗi vuốt rồng ra: “Mật khẩu là sinh nhật của yêu phi nhà ngươi.”

Đột nhiên trở thành ngự thư phòng, có suy xét đến cảm nhận của toa tàu chưa? Toa tàu cũng ấm ức lắm đấy.

Con người Phòng Linh Xu đây nói chưa bao giờ giữ lời, cậu sẽ không ngủ tử tế, Trâu Khải Văn nghĩ tại sao bây giờ mình mới hiểu được điều này?

Đồng ý “Nghỉ ngơi” vốn chỉ là kế hoãn binh, Trâu Khải Văn ngồi đó vẽ còn Phòng Linh Xu ở bên cạnh ba hoa chích chòe.

Mình nên biết rõ điều này mới phải, Trâu Khải Văn bực bội nghĩ, chỉ số thông minh này của mình có lẽ đã sỉ nhục trình độ trung bình của FBI. Nhưng chuyện đó không thể trách mình, bởi vì tình yêu khiến con người ta trở nên thiểu năng.

Anh đè mặt Phòng Linh Xu lại: “Yên lặng nghỉ ngơi đi. Em đã được huấn luyện đặc biệt, giờ yêu cầu em phải ngủ trong vòng mười phút.”

Phòng Linh Xu kêu gào loạn xạ dưới tay anh: “Không ngủ được! Anh nói chuyện với em đi!”

Đi công tác cùng, điều tra án cùng, còn muốn trò chuyện cùng; hóa ra Thái tử của Thịnh Tuấn tới để làm tay vịn xuyên quốc gia.

“Đừng làm ồn.” Kevin buông tay ra: “Vừa rồi chúng ta nói đến tâm lý phạm tội của La, em yên tĩnh một chút để tôi đánh dấu nó cho rõ ràng —— Trình độ viết tiếng Hán của tôi không tốt.”

Nói tiếng Trung thì rất dễ đối với Kevin nhưng viết chữ thì hơi khó, bính âm tiếng Trung lại càng dốt đặc cán mai.

Phòng Linh Xu lập tức ngoan ngoãn, cậu gác đầu lên vai Kevin.

Giống như một chú mèo đã được thuần hóa.

“Không phải phẩy ở đây.” Phòng Linh Xu chỉ cho anh: “Anh viết thành ‘chó’ (犬) rồi, ‘quá’ (太) là phẩy ở phía dưới.”

“À, à, tôi đã nói mà sao cứ không tìm được chữ này.” Kevin tiện tay sờ lên mặt cậu.

“Kevin này, anh nói xem tâm lý phạm tội của Lương Húc có thay đổi không?”

“Đương nhiên có. Đây cũng là điểm tôi lo lắng.” Kevin đưa mắt nhìn thẳng: “Khi ở núi Hồng Khánh cảm xúc của cậu ta kích động đó là vì chúng ta lừa cậu ta. Tuy cậu ta biết rõ mình bị lừa nhưng trong thời gian ngắn vẫn bị sự kích động khống chế, cho nên dù thế nào cậu ta cũng muốn chạy trốn.”

“Đợi đến khi cậu ta yên tĩnh một mình suy nghĩ thì sẽ nhận ra lưu vong là con đường chết.” Phòng Linh Xu tiếp lời: “Đừng nói là Lương Húc mà bố em bỏ ra mười lăm năm cũng không thể đào được La Quế Song. Nếu không phải em với anh nảy lên ý định bất chợt lại đúng lúc tìm được Chu Đồng Bưu thì chỉ sợ vụ án Kim Xuyên sẽ mãi mãi là một vụ án không có lời giải.”

Lặng lẽ Trâu Khải Văn mỉm cười đầy ẩn ý.

“Linh Xu, suy nghĩ của em quá ngây thơ. Em cảm thấy Lương không tìm được hung thủ thì sẽ tự ra đầu thú sao?”

“Em cũng không ngu thế.” Phòng Linh Xu véo tai anh: “Vì vậy em mới bảo bố em kiểm soát Phùng Thúy Anh.”

Trong lòng cả hai lập tức hiểu ý nhau —— Tâm lý của hung thủ thường sẽ thay đổi theo hoàn cảnh phạm tội. Quả thật động cơ ban đầu của Lương Húc là “Báo thù”, nhưng khi đối tượng báo thù ẩn nấp không thấy bóng dáng thì loại tâm lý này sẽ chuyển hóa thành “Trừng phạt”.

Lương Húc cũng không muốn trừng phạt lực lượng cảnh sát, nếu như hắn muốn trừng phạt cảnh sát thì ở núi Hồng Khánh đã có thể ra tay với Phòng Linh Xu.

“Vì vậy đối tượng cậu ta muốn trừng phạt là những kẻ làm tổn thương người vô tội.” Phòng Linh Xu nói khẽ: “Chắc chắn cậu ta muốn giết Phùng Thúy Anh.”

Phòng Linh Xu để Phòng Chính Quân triệu tập Phùng Thúy Anh càng lâu càng tốt là đang tranh thủ thời gian cho lực lượng cảnh sát truy bắt. Phùng Thúy Anh ở trong Cục Công an đương nhiên sẽ không thoải mái là bao nhưng dù sao cũng tốt hơn thả bà ta về nhà.

“Nếu như em thả Phùng về thì có lẽ có thể bắt được Lương.” Kevin nói: “Chỉ là em không muốn mạo hiểm như vậy.”

“Không phải em không đồng ý mà cảnh sát Trường An đều sẽ không đồng ý. Đấy chẳng phải là lấy mạng của Phùng Thúy Anh ra đùa giỡn sao?” Phòng Linh Xu “Xì” một tiếng: “Rất có thể bà ta bao che hung thủ, còn ngược đãi La Hiểu Ninh nhưng chuyện đó cũng không tới lượt Lương Húc xử lý bà ta.”

“Tôi không hiểu tại sao bà ta lại muốn ngược đãi cháu trai.” Kevin lắc đầu: “Không phải người già Trung Quốc đều vô cùng cưng chiều con cháu à? Hơn nữa còn là cháu trai —— Theo quan niệm của người Trung Quốc các em thì nối dõi tông đường là chuyện quan trọng.”

Phòng Linh Xu nhất thời nghẹn lời.

Trong khoang tàu trở nên yên tĩnh.

“Đợi đã, Kevin, sao em cứ cảm thấy không ổn?” Phòng Linh Xu đột nhiên nói: “Trước đây Phùng Thúy Anh không ngược đãi La Hiểu Ninh, sau khi La Hiểu Ninh tỉnh lại thì bà ta mới bắt đầu ngược đãi cậu ta —— Không, là sau khi La Hiểu Ninh về nhà mới bắt đầu chịu cảnh ngược đãi.”

“… Chuyện này có vấn đề gì?”

“Vấn đề lớn luôn. Nếu muốn ngược đãi thì đã ngược đãi từ lâu, khi còn là người thực vật không ra tay, tại sao đợi tỉnh lại mới đánh cậu ta?” Phòng Linh Xu và anh liếc nhìn nhau: “Liệu có khi nào sau khi về nhà La Hiểu Ninh đã nói cái gì không?”

Ngược đãi thường liên quan đến việc đe dọa và khống chế, trước đó Phùng Thúy Anh chỉ không quan tâm cháu trai nhưng sau khi La Hiểu Ninh về nhà thì lý do gì đã dẫn đến việc bà ta bắt đầu ngược đãi, đánh đập La Hiểu Ninh chứ?

Hai người không ai bảo ai cùng nhớ tới biểu hiện của La Hiểu Ninh ở bệnh viện, “Kevin, anh còn nhớ dáng vẻ lúc đó của cậu ta không?”

—— Lúc đó La Hiểu Ninh vẫn có bộ dạng trẻ con ngốc nghếch nhưng ánh mắt của cậu ta khó có thể ngụy trang, đó chắc chắn không phải là ánh mắt của đứa trẻ tám tuổi. Lần đầu tiên Phòng Linh Xu gặp cậu ta thì đã có cảm giác xa cách, lúc đó cậu không biết La Hiểu Ninh bị thiểu năng nên ngược lại cậu không nhận ra sự khác thường.

“Lần đầu tiên em gặp cậu ta thì cử chỉ của cậu ta đúng mực đồng thời lanh lợi quá mức.” Phòng Linh Xu ngồi xuống: “Đúng vậy, giờ nghĩ lại nếu như cậu ta chỉ có trí não của trẻ tám tuổi thì sao có thể logic như thế?!”

—— Ở Bệnh viện Tần Đô, La Hiểu Ninh tỉnh táo một cách khác thường, Lương Húc không đưa ra bất cứ chỉ thị nào cho cậu ta vậy mà cậu ta biết không nói họ tên, cũng không định trò chuyện nhiều với Phòng Linh Xu. Vào khoảnh khắc Lương Húc muốn lên xe chạy trốn thì cậu ta nhanh chóng chuyển từ con tin thành đồng phạm đâm Phòng Linh Xu bị thương, đây là chuyện không ai đoán trước được.

“Lương Húc không biết chuyện, cậu ta vẫn luôn bị lừa chẳng hay biết gì.” Phòng Linh Xu không khỏi ớn lạnh: “Một sinh viên giỏi như Lương Húc dạy dỗ cậu ta năm năm, cứ coi như trí não chậm phát triển thì cậu ta cũng không thể nào vẫn cứ tám tuổi.”

Ngữ văn và toán học, hai thứ này có thể rèn luyện năng lực diễn đạt và logic. Khả năng diễn đạt của La Hiểu Ninh đã không còn gì để nghi ngờ, vậy thì logic của cậu ta không thể mãi tụt hậu so với diễn đạt.

Người có logic không tốt sẽ không chọn cách nói xa nói gần. Người có logic không tốt giống như chó mèo, bạn kêu đau với chó mèo thì chó mèo chỉ có thể li3m cho bạn chứ không hiểu được việc xin người khác giúp đỡ. Chó mèo biết cách cầu cứu người ngoài đều được khen là thần chó thần mèo.

La Hiểu Ninh không phải động vật, Phòng Linh Xu nhớ tới lời cầu cứu chính xác và tinh tế của cậu ta ở trên xe cứu thuơng —— Mình kêu đau thì cậu ta lập tức biết yêu cầu Lương Húc.

Cậu lại nghĩ đến câu nói đầu tiên sau khi La Hiểu Ninh hành hung: “Mặc kệ em, anh mau đi đi!”

Kevin đã hoàn toàn hiểu được ý của cậu: “Cậu ta biết cha mình là hung thủ nên mới có thể nói ra câu này, cũng vì biết cha mình là hung thủ nên mới muốn dùng cái chết để báo đáp Lương Húc.”

“Sau khi cậu ta từ bệnh viện về chắc chắn đã hỏi Phùng Thúy Anh điều gì đó, thậm chí có khả năng đã gặp bố mình. Vì vậy Phùng Thúy Anh mới liên tục đánh cậu ta, đe dọa cậu ta không cho nói ra chân tướng.”

“…”

Một suy đoán đáng sợ, Kevin và Phòng Linh Xu quả thật không biết phải nói gì.

“Tôi không hiểu. Lương tốt với cậu ta như vậy, thoạt trông cậu ta cũng rất để ý đến Lương, thậm chí tôi còn cảm thấy giữa họ đã lờ mờ có cảm xúc về tình yêu.” Kevin không thể nhìn thấu: “Nếu như cậu ta yêu Lương thì lúc trước hẳn phải báo án với cảnh sát và Lương sẽ không trở nên như ngày hôm nay —— Cậu ta muốn bảo vệ cha cậu ta, bị ảnh hưởng từ quan niệm gia đình của người Trung Quốc.”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Kevin, nếu anh là Juliet còn em là Romeo, giả sử em không biết anh và em có mối thù truyền kiếp —— Anh có nói sự thật với em không?”

Suy bụng ta ra bụng người, trong chớp mắt Kevin đã hiểu.

“Nếu đổi lại là tôi thì cũng không có cách nào đối mặt với sự thật này. Tính cách của La cực đoan hơn nhiều so với tôi và em, lại hoàn toàn không có kiến thức về pháp luật vì vậy cậu ta càng khó hiểu được thiệt hơn trong chuyện này.” Kevin hiểu ý của cậu: “Nếu để Juliet lựa chọn giữa gia tộc và tình yêu thì cô ấy sẽ lựa chọn tình yêu mà không hề do dự.”

Đó chính là suy nghĩ trong lòng La Hiểu Ninh.

“Cậu ta sợ Lương Húc biết được thân thế của mình sẽ bỏ rơi mình nên vẫn luôn giả ngây giả ngô. Nếu Lương Húc thật sự muốn báo thù thì cậu ta muốn quét dọn mọi chướng ngại thay Lương Húc.” Phòng Linh Xu tái mặt: “Chết, em lỡ lời rồi!”

Ở Bệnh viện Vũ Cảnh, vì để đùa cho La Hiểu Ninh nói mấy lời cứu vãn Lương Húc mà trong lúc vô tình Phòng Linh Xu đã tiết lộ một sự thật nguy hiểm. Cậu cho La Hiểu Ninh biết mục tiêu của Lương Húc không chỉ có La Quế Song mà có khả năng còn bao gồm cả Phùng Thúy Anh.

Hiện tại người nhắm đến tính mạng của Phùng Thúy Anh không chỉ có Lương Húc, còn có một La Hiểu Ninh đeo chiếc mặt nạ vô hại.

“Hỏng ở chỗ Lương Húc không nói rõ mọi chuyện với La Hiểu Ninh.” Phòng Linh Xu muốn giật đứt tóc: “La Hiểu Ninh nghĩ rằng Lương Húc không biết thân thế của mình, hoặc là cậu ta tự lừa dối bản thân cảm thấy Lương Húc không biết; Lương Húc cũng cho rằng La Hiểu Ninh không biết gì cả. Lương Húc hiện đang chạy trốn, La Hiểu Ninh không tìm được bố đẻ vậy thì sẽ hướng nòng súng đến bà nội cậu ta!”

Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập. Tuy rằng truy nã cả La Quế Song và Lương Húc về quy án nhưng trong mắt La Hiểu Ninh thì việc bố mình bị bắn chết cũng không thể coi là viên mãn, bởi vì anh trai yêu quý của cậu ta cũng phải vào tù. Theo như tính cách thỉnh thoảng lên cơn điên của cậu ta thì khó tránh khỏi sẽ giận cá chém thớt với Phùng Thúy Anh không chịu ra làm chứng.

Phòng Linh Xu tin cậu ta có can đảm này, cảnh sát mà cậu ta còn dám đâm thì huống gì một bà lão không có tình cảm!

“Đừng lo.” Kevin nắm chặt tay cậu: “La bị giám sát không thể gây án, hơn nữa với sức khỏe của cậu ta thì muốn giết người cũng rất khó.”

Đúng… La Hiểu Ninh đã bị kiểm soát, Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đến thăm cậu ta còn thấy cậu ta bị còng vào giường bệnh.

Nghĩ đến đây thì lại thoáng cảm thấy yên tâm.

“Không được, em phải gọi điện cho bố em bảo ông ấy nhốt Phùng Thúy Anh lại. Hiện tại có thể nghi ngờ bà ta có tội bao che, triệu tập chuyển đến nơi tạm giam hoặc thế nào cũng được miễn đừng ra khỏi cổng Cục Công an là được.”

Mười lăm năm, Phùng Thúy Anh không chỉ thoải mái giúp đỡ con trai chiếm đoạt tài sản của Lữ Hiền Đức mà còn giúp gã tạo chứng cứ giả.

Phòng Linh Xu nhớ lại mô tả về tình hình của gia đình Lữ Hiền Đức trong hồ sơ Kim Xuyên, nó ghi nguyên nhân cái chết của mẹ Lữ Hiền Đức —— Huyết áp cao, xuất huyết não.

Phùng Thúy Anh “hết lòng chăm sóc” người mẹ góa bụa của Lữ Hiền Đức, hàng xóm láng giềng đều hết lời ca ngợi bà ta. Mỗi ngày bà ta đều mang chân giò và canh thịt dê cho mẹ của Lữ Hiền Đức, chưa từng gián đoạn đồ ăn mặn một ngày nào.

“Cùng đi làm công với nhau, con trai tôi bệnh thành như vậy cũng nhờ có Hiền Đức hỗ trợ, tôi nhất định phải giúp chăm sóc chị gái.”

Phùng Thúy Anh chẳng biết xấu hổ mà tự dát vàng lên mặt mình.

Bà Lữ cơm canh đạm bạc nửa cuộc đời chẳng mấy chốc đã bị thịt cá nuôi ra “bệnh sung túc”. Không ai biết vì sao bà lại bị xuất huyết não đột ngột, người nghèo ấy mà không chịu nổi giàu sang.

Âm mưu giết người quỷ quyệt lại tinh vi.

(*)“Bệnh sung túc” là những bệnh sinh ra do ăn uống thừa chất, giảm lượng vận động sau khi có cuộc sống sung túc. VD: béo phì, tiểu đường, xơ vữa động mạch, tăng lipid máu…

Cứ sống trong trại tạm giam đi bà già độc ác, cẩn thận con Thỏ Đen băm bà ra thành tám mảnh.

Phòng Chính Quân nhận được cuộc gọi của con trai tưởng là tàu đã đến ga rồi: “Nhanh thế à? Để bố đi đón con!”

Giọng của ông khàn cả đi, rõ ràng đã hút một đống thuốc lá, Phòng Linh Xu không còn tâm trí để đau lòng cho bố mình, cậu hỏi: “Vẫn chưa đến ạ. Bố, Phùng Thúy Anh thế nào rồi?”

Phòng Chính Quân không ngờ cậu lại hỏi chuyện này: “Chẳng khai báo gì, cũng hết thời gian triệu tập rồi. Bố và Lý Thành Lập đã bàn qua, bà ta bị tình nghi cung cấp chứng cứ giả trước đây nên dự định sẽ triệu tập để tạm giam.”

Tốt quá, bác Lý và cha già đúng là gừng càng già càng cay, không cần Phòng Linh Xu nhắc nhở thì họ đã nghĩ đến việc nhân chứng của Lữ Hiền Đức có điểm đáng nghi.

Ngựa non dù sao cũng là ngựa non, ngựa già không cần chú mày dẫn đường.

Phòng Linh Xu yên tâm: “Được rồi, đấy là chuyện con định nói. Bố của con vẫn rất trâu bò, thế con cúp đây.” Suy nghĩ một lúc thì cậu ấp úng nói: “Bố bớt hút thuốc đi, thuốc lá rẻ như thế sẽ thối phổi đấy được chứ?”

Phòng Chính Quân không trả lời cậu mà có vẻ hơi khó xử: “Linh Linh này, Phùng Thúy Anh ngã bất tỉnh.”

“Hả?”

Phùng Thúy Anh bị nghi ngờ bao che cho nghi phạm vốn đã có thể tạm giam nhưng bà ta quyết không thừa nhận chuyện La Quế Song giả chết, cứ luôn biểu hiện rất vô tội. Cảnh sát nói cho bà ta biết La Quế Song bây giờ còn sống thì Phùng Thúy Anh đúng thật là diễn viên chuyên nghiệp, bà ta miệng sùi bọt mép bất tỉnh  nhân sự.

“Bà ta là một bà lão sắp bảy mươi, trước đó thẩm vấn bà ta thái độ của mọi người khá nghiêm khắc…”

Phòng Linh Xu đỡ trán: “Bố à, bố không thể cưỡng chế thẩm vấn.”

“Nào có cưỡng chế thẩm vấn.” Phòng Chính Quân kêu oan: “Đưa cơm đưa nước cho bà ta không ít lần, lúc hỏi cung cũng đều gọi đồng chí nữ vào cùng.”

“Đưa đến bệnh viện chưa ạ?”

“Đưa rồi, nhất định phải chữa trị cho bà ta.” Có người ở bên cạnh gọi Phòng Chính Quân, ông nói ngắn gọn: “Cứ thế đã, chỗ bố đang rất bận. Khi nào con đến thì gọi cho bố để bố lái xe đến đón các con.”

Đột nhiên Phòng Linh Xu vội vàng gọi ông lại: “Đợi đã, có phải chúng ta thống nhất đưa nghi phạm đến tầng hai của Bệnh viện Vũ Cảnh không?!”

“Đúng thế.”

“Đưa đi lúc nào?”

“Đưa buổi chiều.”

“Bất kể thế nào, không cần biết La Hiểu Ninh nói gì, năn nỉ gì cũng tuyệt đối không được cho cậu ta gặp Phùng Thúy Anh!” Phòng Linh Xu nôn nóng đến mức siết chặt ga trải giường: “La Hiểu Ninh không biết bà nội cậu ta ở phòng bên cạnh chứ?”

Phòng Chính Quân nhất thời không trả lời được: “Chắc là không…”

Đã muộn rồi.

Nửa tiếng sau, Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn nhận được điện thoại báo La Hiểu Ninh đẩy Phùng Thúy Anh xuống cầu thang.

Bản thân cậu ta cũng ngã theo.

Phùng Thúy Anh gẫy đốt sống cổ và vỡ động mạch chủ, còn La Hiểu Ninh thì bị sốc nặng.

Cả hai đều đang cấp cứu.

Hết chương 45.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play