Không biết đây là lần thứ mấy Viễn Băng Băng bị gọi là tiểu tam một cách vô cớ rồi.
Hạ Lưu Ly cũng rất băn khoăn, rõ ràng cô và Băng Băng chỉ mới gặp nhau có một lần, mà tự nhiên bị gán ghép một một mối tình tay ba là sao nhỉ? Hạ Lưu Ly liếc nhìn con dao sắc nhọn trước mắt, kề luôn lưỡi dao lên cổ của Họa Bán.
Khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc, không một chút sợ hãi hỏi dị vật trước mắt: "Ngươi là quỷ nữ đúng chứ? Tại sao cứ phải ép ta giết một người vô tội?"
Cơ thể của Họa Bán trong nháy mắt đã bị quỷ nữ hấp thụ hết.
Làn da trắng, đôi má hồng hào liền biến mất, thay vào đó là một màu đen đậm đặc.
Mái tóc đen của cô ta dựng đứng hẳn lên rồi bất chợt dài ra, trói chặt cơ thể của Lưu Ly, khiến cô không thể nhúc nhích được.
"Ngươi đoán đúng rồi đó! Tuy nhiên con ả này đâu phải người vô tội.
Ngươi đã có hôn ước với Trục Đông Quân rồi, vậy nên phải biết giữ chồng chứ!"
Bây giờ cô mới nhớ ra rằng cô và Trục Đông Quân đã kí hợp đồng hôn nhân với nhau.
Vậy tính ra, quan hệ của người không còn bình thường nữa.
Quỷ nữ nói Viễn Băng Băng là tiểu tam thì cũng khá hợp lý.
Nhưng mà tự nhiên đang yên đang lành bị gọi là tiểu tam thì cũng hơi tức thiệt.
Hạ Lưu Ly suy nghĩ một hồi, sau đó cô ném thẳng con dao thái thịt về phía của quỷ nữ.
Với con dao bình thường như thế này thì chẳng thể làm tổn thương nó một chút nào cả.
Nó từ từ rút con dao khỏi người, bỏ nó xuống đất.
Khuôn mặt xấu xí của nó lúc này thể hiện rõ sự băn khoăn về hành động của Hạ Lưu Ly.
Nó nghiêng đầu hỏi cô: "Tại sao lại không giết ả ta?"
Hạ Lưu Ly cười một cách giễu cợt: "Ha! Ta chả điên mà đi giết người."
Dứt lời, cô đưa chân phải ra đằng sau lấy đà.
"Vụt" Hạ Lưu Ly dùng cánh tay của mình đâm thẳng vào ngực của quỷ nữ để bóp nát thần hồn của nó, giống như lúc cô thanh tẩy cơ thể của mấy con dị vật kí sinh trên cơ thể mẹ cô vậy.
Thế nhưng, tốc độ của cô vẫn chưa bằng một phân nửa của quỷ nữ.
Nó đã di chuyển thần thức lên đỉnh đầu của bản thân.
"Đúng là thứ con người ngu xuẩn, ngươi tưởng ta dễ dàng bị đánh bại vậy à?"
Nó nhân cơ hộ này, nuốt chửng dần dần cơ thể của cô.
Trong chốc lát, cánh tay của cô đã bị nó dính chặt lấy, không thể rút ra được.
"Cho dù ngươi có nuốt chửng ta thì cũng không sống được lâu đâu." Hạ Lưu Ly đe dọa nó.
"Ha! Ha! Ta biết chứ!"
Nó biết điều đó ư? Vậy sao nó vẫn cứ nuốt chửng cơ thể cô? Mặc dù máu của thần nữ giúp dị vật gia tăng sức mạnh nhanh chóng.Tuy nhiên, nếu hập thụ quá nhiều cũng sẽ khiến cho dị vật quá tải mà nổ tung ngay lập tức.
Chất nhầy màu đen ấy cứ lan rộng lên cơ thể của cô.
Rất nhanh thôi, cô sẽ bị quỷ nữ nuốt chửng hoàn toàn.
Nếu lúc này có thanh Ngọc Kiếm trong tay thì tốt biết mấy.
Sức lực cô dần bị cạn kiệt, dường như sắp mất đi ý thức rồi.
"Xoạc" Một thanh bảo kiếm chém đứt đầu của quỷ nữ.
Chấy nhầy nhụa kia cũng vì thế mà thả Hạ Lưu Ly ra.
Cô cảm nhận được cánh tay có thể cử động được, liền xuyên thủng đầu quỷ nữ, bóp nát thần hồn của nó.
"Á...!á...!á...!á...!"
Tiếng hét thảm thương vang khắp căn phòng, rồi dần nhỏ lại và biến mất hoàn toàn.
Thứ màu đen vừa nãy còn ở ngay trước mặt cô, giờ chỉ còn lại khuôn mặt lạnh ngắt của Trục Đông Quân.
Cô thất thần đứng nhìn người đàn ông trước mắt.
Thanh gươm trong tay anh ta sáng lên rồi biến mất.
Anh ta tiến đến trước mặt cô, nghiêng đầu cười một cách bí ẩn.
"Ha! Không ngờ cô cũng nhanh nhẹn đấy! Biết nắm bắt thời cơ mà giết con quỷ nữ đó."
Khoảng cách giữa cô và Trục Đông Quân chỉ cách nhau khoảng năm mươi xăng ti mét.
Cô cảm thấy nó quá gần và cái uy áp đáng sợ của anh lại càng lấn át cô hơn.
Hạ Lưu Ly vội vàng lùi về sau vài bước, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà mà trả lời anh:
"Không nhanh thì để nó cắn ngược lại tôi à?"
Trục Đông Quân im lặng không nói gì.
Đôi mắt anh liếc nhìn về phía Viễn Băng Băng đang nằm.
Anh thở dài búng nhẹ tay một cái.
Hố đen lần trước đưa cô đi lại xuất hiện trên trần nhà, sau lưng Trục Đông Quân.
"Bụp" Một cái ghế sofa màu nâu từ trong đó rơi xuống sàn nhà cùng với một người đang ngồi trên ghế.
Mái tóc trắng xóa hiện lên rất rõ trước mắt Hạ Lưu Ly.
Mùi hương tỏa ra từ người đó rất quen thuộc, rất giống với mùi hương của tử thần.
Người tóc trắng đó chính là Hàn Sở Trạch.
Anh ta vứt phăng cái hộp cơm xuống sàn nhà, đứng dậy tiến đến chất vấn Trục Đông Quân:
"Anh làm cái quái gì vậy hả? Bây giờ đang là giữa trưa, giữa trưa đó! Không để tôi ăn cơm ngon được sao?"
Trục Đông Quân chỉ lạnh nhạt đáp: "À! Thế à? Nhịn một bữa cũng đâu chết được.
Mà tử thần cũng biết ăn cơm sao?".