Mặc dù Họa Bán đã nói sẽ không làm hại đến cô.

Tuy nhiên, lời của một người đã bị dị vật ám thì sao có thể tin tưởng được.

Hạ Lưu Ly thấy được con quỷ nữ trong người của Họa Bán, nó đang lớn dần và chiếm gần hết cơ thể của cô ấy.

Có vẻ như Họa Bán sắp bị con quỷ nữ đó khống chế hoàn toàn.

Nếu còn để tình trạng này tiếp tục tiếp diễn thì đến cả cô cũng sẽ không yên ổn mà rời khỏi đây.

Hạ Lưu Ly vẽ một lá bùa vào giữa không trung, rồi đẩy nó về phía Họa Bán.

Cơ thể cô ta ngừng hoạt động, chỉ có miệng là vẫn nói được.
"Cô đang làm gì vậy? Tôi đang giúp đỡ cô loại bỏ tiểu tam cơ mà!"
Hạ Lưu Ly hoang mang hỏi ngược lại: "Tiểu tam? Tôi vẫn chưa lấy chồng mà, lôi đâu ra tiểu tam chứ?"
Cửa tủ quẩn áo ở sau lưng Họa Bán bất chợt mở.

Người bước ra từ trong đó là Viễn Băng Băng, cô ấy đã tự cởi trói cho bản thân.
"Hầy, bẩn chết đi được." Viễn Băng Băng phủi bụi khỏi quần áo của bản thân.
Họa Bán rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ấy, "Sao ngươi thoát ra được? Tiểu tam thì phải ngoan ngoãn chờ ta ăn thịt mới đúng!"
Viễn Băng Băng nổi giận đùng đùng, tiến đến tát cho Họa Bán một cái.

Cô ấy hét lớn vào mặt con quỷ trước mặt:
"Im miệng đi, tiểu tam phải là Hạ Lưu Ly mới đúng, sao lại là tôi?"
Cái bạt tai của cô đã làm cho Họa Bán Bất tỉnh, nằm gục xuống đất.

Lưu Ly vội vàng tiến đến xem tình trạng của Họa Bán.

Bất ngờ, một cánh tay màu đen mọc ra từ sau lưng Họa Bán, nó nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Ly rồi dần dần lan lên người cô như một chất lỏng màu đen đặc.

Hạ Lưu Ly liền đứng dậy, phủi cái thứ dẻo kẹo ấy ra khỏi cánh tay mình.

Thế nhưng, nó lại không hề giảm bớt đi mà ngược lại, lực kéo của cô đã lôi ra một con quỷ nữ không rõ hình dạng.

Đen thui và bầy nhầy, nó nở một nụ cười kinh tởm nhìn cô.
"Ái chà! Cho ta ít máu đi nào! Chỉ cần có máu của ngươi, ta sẽ có thể giết con tiểu tam kia giúp ngươi."
Chưa kịp để cô phản ứng lại thì Viễn Băng Băng đã nhảy dựng lên cãi: "Con quỷ xấu xí nhà ngươi không có não hả? Ta đã nói ta không phải tiểu tam rồi cơ mà!"
Dứt lời, một cây roi dài tầm hai mét xuất hiện trong tay Viễn Băng Băng.

Xung quanh nó toàn là những cây gai sắc nhọn, màu tím lịm.

Chỉ thấy cô vung cây roi ấy lên, quật thẳng vào quỷ nữ, khiến nó bị chia làm hai nửa.

Tuy nhiên, chỉ với một roi thôi chưa đủ hả cơn giận dữ trong lòng cô.

Viễn Băng Băng quật liên tục vào cơ thể của nó, vô tình va vào cánh tay của Hạ Lưu Ly làm cô bị thương.
Mùi máu của thần nữ bắt đầu tỏa ra, làm cho cả căn phòng toàn là mùi hoa hồng vô cùng nồng.

Cánh tay Lưu Ly đã rỉ máu, từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Nhân lúc đó, quỷ nữ húp lấy vài giọt máu quý đó của cô.

Sức mạnh và tốc độ phục hồi của nó tăng lên rất nhiều lần.

Nó nắm chặt lấy cây roi tím của Viễn Băng Băng rồi quật ngược lại cô ta.

Chỉ trong nháy mắt, Viễn Băng Băng đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự.
Quỷ nữ cười một cách sảng khoái nhìn cô: "Ha! Ha! Ha! Đúng là máu của thần nữ, mùi vị rất ngon và cũng rất thơm nữa!"
Hạ Lưu Ly dùng máu của mình vẽ một lá bùa khác, đính vào trán của quỷ nữ.

Lần này bùa của cô không làm nó bất động nữa.

Cơ thể nó tan chảy thành một đống bầy nhầy, nằm la liệt dưới sàn nhà.

Nó nhanh chóng bám lấy người Họa Bán để ẩn nấp.

Trong nháy mắt cái chất bầy nhầy ấy đã ngấm vào cơ thể của Họa Bán, không còn một dấu vết.
Hạ Lưu Ly nghĩ chắc quỷ nữ sẽ không thể khôi phục nhanh như vậy được.

Bởi lá bùa mà cô dán lên người nó là một lá bùa chết chóc, có thể khiến cho một dị vật tạm thời bị tê liệt ý thức.

Lưu Ly nhân cơ hội này đến chỗ của Viễn Băng Băng, lôi cô ấy dậy để cùng chạy trốn.
Nhìn Viễn Băng Băng eo thon, chân dài thế thôi nhưng phải công nhận là cô ta nặng thật.

Lưu Ly vác cô ta xuống cầu thang thôi mà muốn mệt đứt hơi rồi.

Cứ với tốc độ rùa bò này thì kiểu gì cũng sẽ bị quỷ nữ bắt được mất.
Cô để Viễn Băng Băng ngồi xuống sàn nhà, lục tìm điện thoại trong túi của cô ấy.

Vừa tìm được cái điện thoại thì trên lầu đã phát ra tiếng bước chân lạ.

Có lẽ quỷ nữ đã điều khiển cơ thể của Họa Bán đi tìm hai người họ.
Hạ Lưu Ly nhanh chóng tìm số của Trục Đông Quân, thế nhưng vừa tìm thấy được thì một bàn tay lạnh buốt đã giựt lấy cái điện thoại khỏi tay cô.
"Muốn tìm cứu trợ sao? Như vậy là không ổn đâu đấy."
Dứt lời, Họa Bán bẻ đôi chiếc điện thoại thành hai nửa, vứt thẳng vào cái thùng rác gần đấy.

Cô ta từ từ tiến lại gần Hạ Lưu Ly, nó cầm lấy cánh tay đang bị thương của cô lên rồi đặt một con dao thái thịt vào lòng bàn tay cô.
"Giết con ả này đi, Trục Đông Quân sẽ hoàn toàn thuộc về cô.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play