Gần như khi nói cái tên ấy cơ thể Cố Bắc Thượng run lên.

Không phải run vì sợ hãi mà là run lên vì kìm nén sự tức giận.
Mặt Thẩm Giao Giao trắng bệch, cơ thể cô ta cũng run lên bần bật.

Run vì sợ hãi, cô ta hối hận vì thời gian chuẩn bị quá lâu nên không kịp rời đi trước khi bọn hắn về nhà.
Triệu Thạc và Triệu Uy cũng cảm nhận được cơn tức giận của Cố Bắc Thượng, mà cả chính bản thân họ cũng tức giận không thôi.
Chỉ mỗi Khương Bất Dạ là không nhận thấy loại không khí áp bức này, tâm tư của cậu đặt lên hết chiếc bánh trứng nướng nhỏ vừa làm xong tỏa mùi thơm này.

Dường như đã có chuẩn bị từ trước nên mới chỉ trong thời gian ngắn mà đã làm ra chiếc bánh này.
Khi nghe tiếng nói của Cố Bắc Thượng cậu mới chậm rì rì ngẩng đầu lên.

Thấy hắn nhìn chằm chằm Thẩm Giao Giao cậu còn nghĩ hắn bất ngờ nên cười rất tươi nói :
" Chị Giao Giao đặc biệt xin nghỉ đến thăm em đấy, chị ấy còn làm bánh cho em này.

Mấy người muốn ăn không ? " Cậu còn nhiệt tình cầm bánh lên giơ đến trước mặt hắn cho xem, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích đối với Thẩm Giao Giao.
Cô ta nhìn thấy tự trấn an mình rằng đã có Khương Bất Dạ ở đây thì không cần sợ bọn họ sẽ làm gì mình.

Chỉ cần nắm được cậu ta trong tay mà thôi.

Nghĩ thế cô ta nở nụ cười nói " Không có gì đâu, chỉ là một chiếc bánh thôi mà.

Nếu em thích ăn lần sau chị sẽ lại làm cho em.

"
" Vậy cảm ơn chị trước nhé.

" Khương Bất Dạ còn vui sướng mà cười rộ lên.
Cố Bắc Thượng tức giận thật rồi, hắn mạnh mẽ bước đến hất phăng chiếc bánh cậu đang cầm trên tay xuống đất.

Khương Bất Dạ sững sờ, cậu nhìn chiếc bánh Thẩm Giao Giao vừa mới làm cho cậu đã rơi xuống nền nhà nát bét.

Cậu bỗng nhiên cũng tức giận.
" Anh làm cái gì vậy chứ ? Nếu anh không thích nó anh có thể không ăn, tại sao lại phải làm hỏng nó ? "

" Hỏng rồi thì sao ? Hỏng rồi thì đi mua cái khác không phải là được rồi à ? "

" Đây là bánh chị ấy tự mình làm cho em ...!"
Thấy mục đích của mình đã đạt được cần phải nhanh chóng rời khỏi Thẩm Giao Giao tiếp tục diễn.
" Không cần vì chị mà cãi nhau đâu, chị ...!chị về trước.

" Trong giọng nói của cô ta còn mang rõ sự nghẹn ngào mãi mới thành lời rồi chạy vụt đi.

Khương Bất Dạ thấy thế định đuổi theo nhưng chân trước vừa bước chân sau đã khụy xuống.

Cơn đau đầu giống với hồi sáng lại xuất hiện, lần này có vẻ đau hơn một chút.

" Khương Bất Dạ.

"
" Dạ Dạ.

"

Những tiếng gọi xung quanh cậu đều không nghe thấy rõ, chỉ luôn ù ù bên tai.

Những hình ảnh kia lại xuất hiện trong đầu cậu.

Một người phụ nữ cầm chiếc bánh kem đứng trước mặt mừng sinh nhật người đàn ông nào đó và còn một người nữa đứng bên cạnh, còn có nhiều người đứng đó.

Cậu bỗng có xúc động muốn phá chiếc bánh kia nhưng cậu ta đã nhanh tay hơn mà hất bay chiếc bánh kem y như hành động lúc nãy của Cố Bắc Thượng, bọn họ xảy ra cãi vã.

Dường như chẳng ai đứng về phía cậu thiếu niên kia, tất cả đều đồng loạt chống lại cậu ta.

Mặc dù không thể nghe được bọn họ cãi nhau cái gì nhưng cậu loáng thoáng nghe được mấy câu như Hỏng rồi thì sao ? Hỏng rồi thì đi mua cái khác không phải là được rồi à ? còn có câu Đây là bánh cô ấy tự mình làm ...! Không cần vì em mà cãi nhau đâu

" Khương Bất Dạ !!! "

Gần như là cùng một lúc hai giọng nói phát lên cùng lúc của Cố Bắc Thượng và ...!người đàn ông kia.

Hai chất giọng giống nhau đến kì lạ nhưng sắc thái khác nhau.

Cậu chăm chú nhìn hắn, cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, cũng không cử động gì.

Mắt dần dần đỏ lên trông thấy, là kiểu đỏ ngầu.

Cậu mấp máy môi nói ra một chữ không lớn không nhỏ đủ để tất cả nghe thấy.
" Cút ! "

Cả người Cố Bắc Thượng cứng đờ, hắn sững sờ nhìn cậu, không chỉ hắn mà ngay cả Triệu Thạc và Triệu Uy cũng như vậy.

" Bất ...!" Triệu Uy muốn thử gọi cậu lại nghe được câu nói tương tự, một chữ Cút.

Nhưng đến khi Triệu Thạc gọi cậu cậu lại nhíu mày, nghe rất giống một giọng nói cậu từng được nghe nhưng giống vẫn chỉ là giống chứ không phải.

Ba người liếc nhìn nhau, Triệu Thạc lại thử nhẹ giọng gọi, lần này lại khiến Khương Bất Dạ càng tức giận hơn.

" Câm miệng ! " Thật sự là giọng nói này.

Thật sự là nó, nhưng khổ nỗi cậu nhớ không ra từng nghe ở đâu.

Trong lòng như bài xích khi nghe thấy giọng nói cậu nên mới có phản ứng như vậy.

Khương Bất Dạ lại ngồi đơ ra, nhắm mắt rồi lại mở ra cậu ngơ ngác nhìn vào khoảng không rồi đứng lên loạng choạng đi lên phòng.

Cố Bắc Thượng muốn đỡ lại bị cậu tránh ra vịn lan can cầu thang đi lên phòng để lại mọi người bên dưới trầm mặc nhìn nhau.

" Có khi nào ...!" Triệu Uy còn chưa nói hết câu đã bị Cố Bắc Thượng hung hăng chặn ngang

" Không thể !!! " Tuyệt đối không thể, nếu chuyện đó thật sự xảy ra Khương Bất Dạ chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Tuyệt đối không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play