Nụ cười trên môi Thẩm Giao Giao cứng lại suýt chút thì không duy trì được nữa nhưng nghĩ lại vẫn còn hai người khác ở đây nên miễn cưỡng giữ được nụ cười cứng nhắc.
" Nếu không có việc gì vậy thì chúng tôi đi trước.
" Triệu Thạc bắt được tín hiệu của Cố Bắc Thượng liền ngay lặp tức muốn rời đi.
Thẩm Giao Giao còn định mở miệng nói, Triệu Uy không khách khí kéo Triệu Thạc đi mất.
Nhìn là biết cô ta muốn cùng đi vào, cậu cũng không phải không ứng phó được mà là lười lắm lời với cô ta.
" Không thấy hoa đã có chủ rồi à ? Còn định đập chậu cướp hoa ? " Triệu Thạc lầm bà lầm bầm bĩu môi nói.
Trước kia còn có chút hảo cảm nhưng dạo gần đây liền bay biến, ai cũng nhìn ra anh đối với Thẩm Giao Giao đặc biệt không thích mad Triệu Uy thì khỏi phải nói, ghét ra mặt.
" Hai người làm gì bên đó mà lâu thế ? " Khương Bất Dạ dù biết nhưng vẫn cứ vờ như không biết mà lơ đãng hỏi.
" Không có gì, gặp một con cún nhỏ đáng thương muốn cắn quần nên hơi mất thời gian.
" Câu này là nói ai đó muốn tìm cớ để giữ họ lại sau đó lại muốn tìm lí do đi cùng.
" Ồ, vậy à.
"
" Chính là như vậy, bất quá con cún này có vẻ sẽ lặp lại thêm vài lần nữa.
" Triệu Thạc thở dài, tỏ vẻ thật hết cách hướng Cố Bắc Thượng mà nhún nhún hai vai.
Hắn nhíu mày không nói gì.
Khương Bất Dạ lại vờ như không hiểu chỉ cười cười rồi cùng Triệu Uy lên lớp.
" Khương Bất Dạ này.
" Cậu hai tay đú túi quần gọi nhỏ.
" Hửm ? " Khương Bất Dạ quay đầu nhìn cậu ta.
Triệu Uy nói tiếp " Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong đấy nhé.
Kỳ thực hổ con cũng chưa chắc sẽ mãi là hỏi con, nó cũng sẽ lớn, mang theo những bản năng của nó.
Dù có được thuần hóa hay nuôi dưỡng từ khi nó mới lọt lòng đi chăng nữa thì nó vẫn là một động vật máu lạnh, là động vật hoang dã ăn thịt.
Đừng nhìn nó hiền mà nghĩ nó sẽ không cắn cậu.
"
Khương Bất Dạ đương nhiên hiểu, so với đám công tử thiếu gia nhà giàu như Triệu Uy, Triệu Thạc và cả Cố Bắc Thượng được dạy dỗ nghiêm khắc những vấn đề này thì một người từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, sớm phải bôn ba bên ngoài như cậu thì rõ hơn ai hết.
Cậu hiểu Triệu Uy đang nói đến ai, cậu cũng biết kiểu người như xậu ta sẽ không bao giờ buộc tội, hay nói gì đó về người khác mà không có chứng cứ xác thực.
Người cậu ta nói đến là Thẩm Giao Giao - nữ chính nổi tiếng hòa ái, dễ gần.
Vậy thì...!cô ta đã làm gì để khiến ba người họ bao gồm : Cố Bắc Thượng, Triệu Uy và Triệu Thạc lại đối với cô ta khác xa so với nguyên tác thế ? Ban đầu cậu nghĩ là do hiệu ứng cánh bướm vì có kẻ ngoại lai là cậu xuyên vào thế giới này, nhưng mà càng nghĩ càng thấy sai, càng nhìn càng thấy không đúng.
Ngay cả thái độ của Thẩm Giao Giao đối với cậu cũng hình như không đúng.
Tất cả như biến thành một người khác vậy.
Nghĩ đến đây cậu bỗng thấy một trận đau nhói ở đầu khiến cậu phải dừng bước lại chút.
Triệu Uy thấy cậu dừng cũng dừng, quay đầu lại phát hiện Khương Bất Dạ đang đứng im một chỗ, tay đặt trên huyệt thái dương xoa xoa, mày nhíu chặt, đến cả Triệu Uy ở bên gọi mấy câu cũng không thưa.
Khương Bất Dạ lờ mờ thấy được khuôn mặt nhuốm đầy căm hận của người nào đó mờ mờ ảo ảo cậu nhìn không ra.
Môi kẻ đó mấp máy nói lặp đi lặp lại một từ mà cậu không rõ, nheo mắt nhìn khẩu hình miệng, hình như là ...!đi chết đi ?
Sau đó nhanh như chớp kẻ đó vọt đến chỗ cậu đang đứng, trên tay cầm một con dao bén nhọn hướng phía cậu.
Theo phản xạ cậu rất muôbs chạy đi nhưng chân làm sao cũng nhấc không lên, lại còn đau nhói khó chịu.
Khương Bất Dạ hoảng sợ, mặt trắng bệch.
Cậu bỗng mở to hai mắt ngồi bật dậy khỏi giường.
" Dạ Dạ.
" Cố Bắc Thượng ngồi cạnh thấy cậu tỉnh liền đứng dậy.
Khương Bất Dạ đánh giá xung quanh, xác định đây là phòng y tế ở trường học mới thả lỏng thở phào ra nhẹ nhàng.
May mắn, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
" Sao em lại ở đây ? " Thấy thần sắc lo lắng hiện rõ rệt trên gương mặt Cố Bắc Thượng cậu mới hỏi một câu.
Còn chưa đợi hắn trả lời Triệu Uy ngồi bên kia giường đã trả lời trước " Vừa nãy đang đi thấy cậu dừng lại nên tôi cũng dừng lại theo, thấy cậu có vẻ không ổn nên muốn hỏi cậu bị làm sao, ai ngờ vừa mới động nhẹ vào cậu cậu đã lăm ra đất bất tỉnh nhân sự khiến tôi sợ hết hồn hết vía liền đem cậu vào đây.
Trong lúc đó hai người họ cũng nghe tin nên cũng chạy lại đây.
"
" Cảm ơn.
" Cậu hướng Triệu Uy gật đầu, cậu ta cũng tỏ vẻ không có việc gì to tát, chuyện nên làm.
" Nhưng mà tại sao em lại ngất ? " Cuối cùng Triệu Thạc cũng hỏi ra câu hỏi khiến bọn họ thắc mắc.
" Không biết, chỉ là bỗng dưng thấy đau đầu, sau đó thì ngất đi luôn.
"
" Vậy tại sao đang ngất mà lại bật dậy ? "
" Em ...!em mơ thấy ác mộng.
" Nói về cái này cậu khá ngại ngùng.
" Ác mộng? Ác mộng gì ? " Triệu Thạc tò mò hỏi nhưng ngay giây tiếp theo anh liền hối hận vì sự tò mò của mình.
Khương Bất Dạ cười nói " Mơ thấy một người nào đó em không thể nhìn rõ được, hắn cầm con dao nhọn lao t....!"
Cậu chưa có nói hết nhưng lại dừng vì trong phút chốc cậu đã cảm nhận được không khí căng thẳng lên một cách nhanh chóng.
Hô hấp Cố Bắc Thượng chợt cứng ngay khi cậu nói ra, mà Triệu Thạc cùng Triệu Uy đều là kinh ngạc.
Nhưng có một điểm chung, là cả ba đều có vẻ hoảng sợ.