Đợi một lúc cho hết lực hai người cũng đáp xuống chiếc thuyền đợi sẵn giữa dòng.
Khương Bất Dạ hai mắt đỏ ửng vì vừa mới khóc xong.
Tâm lí con người là vậy mà, nếu để họ yên như vậy không đả động gì thì sẽ không sao hết nhưng chỉ cần nói một câu họ sẽ bộc phát hết nỗi lòng.
Khương Bất Dạ cũng vậy, ngay lúc nghe thấy câu nói của Cố Bắc Thượng liền trực tiếp ôm chặt lấy hắn mà òa khóc.
Cố Bắc Thượng xoa nhẹ đôi mắt có dấu hiệu sưng lên của Khương Bất Dạ.
" Nhìn hai cậu thật hạnh phúc "
Bác chèo thuyền nhìn hai người rồi bỗng cười nói khiến cả hai đều khó hiểu nhìn sang
" Vâng ? " Khương Bất Dạ hỏi lại.
Bác chèo thuyền thế mà lại tưởng bọn họ ngạc nhiên vì ông hiểu bọn họ
" Tôi không phải lão già cổ hủ đâu, không giấu gì hai cậu, con trai tôi cũng giống như hai cậu vậy, nó rất yêu bạn trai nhỏ của nó.
Ban đầu lúc đưa về ra mắt nó sợ tôi phản đối còn trực tiếp quỳ xuống xin tôi hiểu cho hai đứa nó, vợ tôi cũng khóc lóc cầu xin tôi.
Kết quả lúc tôi đồng ý cả hai đứa đều ngạc nhiên rồi vui vẻ mà nhảy cẫng lên.
Nhìn con trai vui như thế trong lòng lão già này cũng vui theo, đối với tôi hạnh phúc của con cái mới là tất cả.
Bây giờ đã là thời hiện đại, những vấn đề này cũng vô cùng bình thường thôi.
Mong rằng hai cậu cũng như con trai tôi, đừng vì lời nói của người khác mà đánh mất người mình yêu " Nói xong thì thuyền đã vào đến bờ, bác nói tiếp "Được rồi, xuống thuyền đi thôi "
Cố Bắc Thượng và Khương Bất Dạ nhanh chóng cảm ơn ông rồi xuống thuyền.
Và điều bất ngờ là cả hai đều không phản đối sự hiểu lầm về mối quan hệ của ông mà chỉ im lặng suy nghĩ.
" Về nhà thôi, muộn rồi " Hiện tại mới chỉ bốn, năm giờ chiều nhưng vì là mùa đông nên trời rất nhanh đã tối, nhìn khuôn mặt đã đỏ lên vì lạnh của cậu hắn cởi áo khoác ra rồi khoác lên người cậu.
Khương Bất Dạ hơi cứng người một chút, có lẽ vì ảnh hưởng của lời nói của bác chèo thuyền vừa nãy.
Cố Bắc Thượng nhìn thấy nhưng chẳng nói gì, làm như không thấy mà gọi cho tài xế đến đón.
Đến khi về đến nhà, cho đến khi ăn cơm bọn họ vẫn không nói gì cả khiến không khí trên bàn ăn cũng trở nên kì lạ.
Lý Duệ nhận ra sự khác biệt đánh ý cho Cố Nhất.
Thực ra thì sau ngày hôm ấy ông đã nghĩ thông xuất rồi, chỉ cần hai đứa nhỏ hạnh phúc là được.
" Bắc Thượng, con muốn thi vào trường nào ? "
" Trường kinh doanh Judge ạ " Hắn từ tốn trả lời ông, Cố Nhất nghe xong thì gật đầu và quay sang nhìn Khương Bất Dạ
" Vậy con thì sao? "
" Đại học Y khoa Johns Hopkins ạ "
" Ừm "
Sau đó lại im lặng không ai nói gì nữa cả, Lý Duệ chẹp miệng liếc Cố Nhất một cái hận rèn sắt không thành thép và đánh nhẹ ông một cái.
Cố Nhất tỏ vẻ bất lực.
" Ông bà nội, ngoại đều nói nhớ hai con lắm, Bắc Thượng và Dạ Dạ ngày mai vẫn được nghỉ đúng không? "
" Vâng " Cả hai đồng thanh đáp lại bà.
Lý Duệ cười " Tốt quá rồi! Vậy chút nữa hai đứa cùng nhau đi mua chút quà, ngày mai đến chơi với ông bà đi "
Khương Bất Dạ ngẩng đầu thoáng liếc qua Cố Bắc Thượng rồi nói vâng, còn hắn thì chỉ gật đầu.
Sau bữa cơm ai có phòng người nấy về chuẩn bị để đi ra ngoài.
Khương Bất Dạ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà nghĩ bụng.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết, vận mệnh của từng người cũng đã được định sẵn.
Dù cho cậu có xuyên vào cũng chỉ thay đổi được thái độ của nam chính đối với nguyên chủ và giúp nguyên chủ sống sót nhưng mọi thứ còn lại kia đều vẫn phải theo nguyên tác không thể lệch được.
Cậu không hiểu vì sao Cố Bắc Thượng lại đối xử lạnh nhạt với nữ chính như vậy, cũng không hiểu vì sao nữ chính bắt đầu mờ nhạt với nam chính.
Đây đều là vấn đề khiến cho cậu thắc mắc bấy lâu nay.
Hay là vì sự xuất hiện của cậu nên cốt truyện chậm lại?
Nhưng họ vẫn sẽ về với nhau đúng chứ ? Sao lại ẩn ẩn đau vậy nhỉ ?
Cứ nằm như vậy mà suy nghĩ bất giác cậu đã đối với Cố Bắc Thượng không ngại ngùng nữa.
Cố Bắc Thượng bên này lại cũng chẳng khác, hắn vừa tựa lan can hút thuốc vừa nhìn ra bóng tối đằng xa mà suy ngẫm.
Hắn...! thậtsự đối với Khương Bất Dạ không có gì sao ? Không, hắn phủ nhận và chắc chắn rằng hắn đối với Khương Bất Dạ không phải chỉ là tình cảm anh em bình thường.
Cố Bắc Thượng không phải là kiểu người thích lừa mình dối người, hắn có sao nói vậy.
Hắn chưa bao giờ thích ai nên cũng không biết thích một người là như thế nào, nhưng hắn chắc rằng hắn thích Khương Bất Dạ.
Chỉ cần suy nghĩ đến việc sau này cậu sẽ lấy vợ sinh con hay là nắm tay đi bên người khác thì hắn đã không chịu nổi rồi.
Hơn nữa...
Hắn có một tính xấu đó là không thích những ai nói ra điểm xấu của hắn nhưng với Khương Bất Dạ lại khác, hắn thậm chí sẽ lắng nghe và thay đổi.
Hắn không thích người ồn ào nhưng có thể giữ một người ồn ào như Khương Bất Dạ ở bên cạnh nghe cậu nói mới an tâm.
Hắn bài xích việc tiếp xúc thân thể nhưng lại muốn chạm vào cậu.
Hắn cũng sẽ không chê cơm thừa mà xậu bỏ lại, còn ăn rất ngon.
Hắn không thích người chậm chạp và khó rời giường nhưng lại thấy Khương Bất Dạ như vậy rất đáng yên.
Hắn nguyện ý chờ cậu.
Không thích cùng người khác ngủ chung một cái giường nhưng khi Khương Bất Dạ ngủ hắn sẽ ôm cậu.
Hắn chưa bao giờ lo lắng, quan tâm ai khi người đó bị ốm nhưng hắn sẽ muốn chịu sự khó chịu ấy thay cậu.
Hắn không biết mình đã bị cuốn vào khi nào nhưng hắn biết mình không thể ra và hình như ...!hắn cũng không muốn ra.
Ngẫm lại những lời bác chèo thuyền nói, Cố Bắc Thượng nhả ra một ngụm khói rồi dập tàn thuốc.
Đều là định mệnh cả, hắn không muốn đánh mất cậu.