Triệu Thạc vô cùng khí thế bước ra sân đấu bóng.
Nói gì chứ, mặc dù thường ngày anh rất vui tính nhưng ai mà chẳng có giới hạn và giới hạn của anh chính là gia đình.
Khương Bất Dạ truyền bóng cho Triệu Thạc, trận đấu lại lần nữa bắt đầu.
Lần này đều kịch tính hơn lần trước vì có sự xuất hiện của Triệu Thạc.
Cứ như vậy chẳng ai nhường ai đã gần hết hiệp thứ 3 vẫn chưa đội nào ghi bàn.
Lúc hai người đi qua nhau môi mấp máy nói gì đó vô tình đội bên lại nhìn thấy, bọn họ ra hiệu bằng ánh mắt âm thầm bày binh bố trận vây quanh hai người.
Khương Bất Dạ giơ cao bóng muốn ném cho Triệu Thạc lại bị đội bên chặn lại và thứ họ nhận được là một cú lừa.
Cậu không ném cho Triệu Thạc mà ném cho cậu bạn đã bắt được tín hiệu từ nãy.
Cậu ta cũng rất nhanh nhẹn, một cú ném, vào rổ một quả 2 điểm.
Tiếng còi vang, hiệp 3 kết thúc.
Hai đội chia ra, Khương Bất Dạ vỗ vai cậu bạn kia nói làm tốt lắm khiến cậu ta đỏ mặt một chút.
Hiệp cuối là hiệp 4 bắt đầu ngay sau đó.
Trận đấu này đội bên lại cứ kì kèo, rề già mãi bởi cậu biết họ đang muốn đấu thêm hiệp phụ vì tỉ số hai đội hòa nhau nhưng mà làm gì có chuyện đấy.
Khương Bất Dạ chạy bóng một vòng quanh sân, mệt muốn xỉu, tốc độ đã chậm lại nhưng vẫn phải cố.
Dường như nhìn thấy điều này gã mà làm Triệu Uy bị thương cười thầm.
Gã tiến đến gần cậu lại thấy nụ cười của cậu rồi cậu lách người ném bóng cho Triệu Thạc.
Bị lừa khiến gã tức điên, cảm thấy mất mặt nên lại càng hùng hổ hơn.
Mặc dù cười đắc ý nhưng trong tâm cậu lại cảm khái người này, sức khỏe như trâu vậy.
Triệu Thạc bị chặn nên truyền bóng cho người khác giữa đùi lại bị bắt được.
Bóng trong tay đội bên, nhìn sự chênh lệch thể hình liền biết rất khó để dành lại.
Đội cậu cũng hiểu là vậy nên có người cũng nản rồi.
Khương Bất Dạ lắc đầu, không có ý chí, nghị lực gì cả.
Nhìn quả bóng được người kia nhảy lên ném đi, Khương Bất Dạ vốn đã không còn mấy sức làm một cú bật chặn ngang bóng.
Đáp đất bị người xô một cái, mẹ ! Chơi dơ còn dơ cả đội à ? Nhìn cái mặt đất thân thương Khương Bất Dạ ném bóng cho Triệu Thạc rồi làm một cú xoay.
Perfect ! Hoàn hảo không tiếp đất.
Như trò chơi rượt đuổi, Triệu Thạc học theo trò của Khương Bất Dạ chạy quanh sân, rồi ném cho Khương Bất Dạ để không phạm luật.
Khương Bất Dạ rồi lại ném trả về anh.
Lúc Triệu Thạc xoay người ném bóng thì Lý Việt - Người làm Triệu Uy bị thương giật bóng và ném vào rổ ngược lại trước lời ngăn cản của bè bạn mình.
Nếu cầu thủ vô tình ném bóng vào rổ đội nhà, đối phương được cộng hai điểm.
Trận đấu kết thúc cùng tiếng hoan hô và sự ngây người của Lý Việt.
Khương Bất Dạ lúc đi qua gã còn mấp máy môi nói gì đó, theo khẩu hình miệng là ngu ngốc Lý Việt vốn đã tức giờ lại càng tức hơn.
Người ta có câu giận quá mất khôn, gã vươn tay, tiếng xé gió vụt đến.
Nghe mọi người hét toáng lên nói cẩn thận cậu quay người lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn chắn trước mặt mình.
" Cố Bắc Thượng !!! " Vì quá bất ngờ nên cậu gọi thẳng tên hắn ra.
Tất cả đều vây lại đây, Khương Bất Dạ tức điên người, quả bóng trong tay viu một cái đập thẳng vào mặt Lý Việt trước sự ngỡ ngàng của tất cả người có mặt ở đây.
Chưa đợi gã kịp phản ứng cậu bonus gã một cú đấm khiến gã loạng choạng lùi ra sau.
Thấy tình hình không ổn mọi người vội vã ngăn hai người khỏi đánh nhau.
Lý Việt được bạn bè kéo về ngay vì ai mà chẳng biết Cố Bắc Thượng có gia thế hậu thuẫn* như thế nào.
* Hậu thuẫn : lực lượng ủng hộ, làm chỗ dựa ở phía sau.
Cố Bắc Thượng cũng bị bất ngờ bởi hành động của cậu.
Khương Bất Dạ kéo Cố Bắc Thượng khăng khăng đòi đưa đi bệnh viện mặc hắn đã nói không cần, Triệu Uy và Triệu Thạc tính nói hộ cũng bị cậu kéo đi luôn.
Cuối cùng nói mãi mới được như trường hợp của Triệu Uy là phải đi bệnh viện thật nên cả hai bên tạm biệt nhau.
Về đến nhà sau khi tắm xong Khương Bất Dạ phi thẳng vào phòng Cố Bắc Thượng.
Hắn hơi ngạc nhiên rồi bị Khương Bất Dạ kéo vào phòng.
" Anh, chườm ấm " Rồi đặt nhẹ túi chườm ấm lên chỗ bị tím trên mặt hắn.
" Thật ra thì có thể chườm đá " Cố Bắc Thượng giữ lấy túi chườm khi Khương Bất Dạ nhờ hắn giữ lấy.
" Em biết chứ nhưng mà lạnh lắm.
Đây, tặng anh " Cậu đưa ra một cái vòng tay.
Cố Bắc Thượng ngờ vực nhận lấy, chiếc vòng tay này là vòng sợi đỏ ở giữa có hình cỏ bốn lá.
Khung làm bằng bạc, lá làm bằng một loại Ngọc bích Nephrite màu xanh lá tự nhiên.
" Tặng tôi ? "
" Ừm " Cậu cầm giữ lấy túi chườm " Cái này là em tự tay làm đấy để cảm ơn anh "
" Tự làm ? " Thật sự là tự làm sao ?
Cậu gật đầu chắc nịch.
Hắn cũng chỉ cười cười.
" Anh đeo vào thử đi " Cậu thấy hắn định cất nên vội nói.
Hắn cũng làm theo tự mình đeo vào, có hơi rộng một chút nhưng đeo rất hợp.
Nhìn khuôn mặt hài lòng của cậu hắn lắc đầu, đứa trẻ này lớn lên cũng đáng yêu đó chứ, không đáng ghét như lúc nhỏ.
Vì cố chấp đòi ở lại nên cậu ngủ quên luôn, Cố Bắc Thượng nhìn cậu an tĩnh ngủ trên giường thì thầm nghĩ.
Nhóc con lớn lên rất giống mẹ, rất đẹp cũng rất biết quan tâm người khác giống mặt trời nhỏ vậy không còn lầm lì khó ưa như khi còn nhỏ nữa.