Lâu Thành bỗng hiểu vị tiểu thiếu gia này vì cái gì lại được mọi người cưng nựng như vậy.
Đúng là ông trời chẳng lấy của ai cái gì mà, anh lắc đầu tập trung vào việc lái xe và đang nghĩ xem về nhà sẽ bị quản gia trách móc như thế nào khi chưa ăn cơm.
" Lâu Thành " Khương Bất Dạ hét lên một cái làm anh giật mình.
" Anh nghĩ đi đâu vậy suýt thì đâm vào xe người ta rồi "
Lâu Thành nhìn ra chiếc xe bỗng dừng lại trước mặt mà đổ mồ hôi hột, vừa nãy mải suy nghĩ nên quên mất chính mình đang lái xe.
Nếu chỉ là đi một mình mà đâm vào xe người ta thì chỉ cần đền bù một chút là xong nhưng bây giờ còn đang chở hai vị tổ tông này.
" Anh xem dọa người ta sợ mất mật rồi kìa " Khương Bất Dạ chỉ ra đằng trước.
Người chủ lái xe thay vì xuống xe ngó xe mình thì lại một mạch đi đến đầu xe bọn họ, nhìn bước chân cho thấy người nọ hẳn rất gấp gáp.
Hắn ngó nhìn đầu xe bọn họ rồi đi thẳng đến chỗ ghế lái gõ thật nhẹ hai cái lên kính xe.
" Vị đại ca này thật xin lỗi.
Tôi ...!Tôi dừng xe không nhìn đằng sau, nhưng mà cậu yên tâm tôi giúp cậu xem kĩ rồi, xe của cậu không sao cả " Người nọ hơi khom lưng khi nhìn thấy Lâu Thành.
Lâu Thành xuất thân từ bộ đội nên làn da hơi ngăm, lại được dáng người hơi đô, nhưng cũng chỉ là hơi đô con một chút.
Lâu Thành xuống xe nói chuyện với người nọ, đại khái là xin lỗi về việc không để ý đèn đỏ mà suýt đâm vào xe người ta, còn phiền người nọ phải xuống kiểm tra xe giùm mình.
" Anh suy nghĩ gì mà tập trung như vậy ? " Lâu Thành vừa lên xe đã bị Khương Bất Dạ túm lại hỏi.
Lâu Thành thở dài thườn thượt, lắc đầu
" Anh đang nghĩ sẽ bị chú Trần trách móc như thế nào ? Khi mà đã muộn vậy rồi vẫn chưa về nhà ăn cơm "
" Trách móc gì chứ ? Bây giờ mới gần 12 giờ, bình thường em gần 1 giờ chiều mới ăn " Trong lúc vô tình cậu đã nói ra thói quen kiếp trước vẫn còn lưu giữ.
Quả nhiên, Lâu Thành rất ngạc nhiên, biết mình lỡ lời Khương Bất Dạ làm như chẳng có gì mà nói tiếp " Thói quen khi ở nước ngoài thôi.
Em cũng đã nói với chú Trần rằng chúng ta sẽ ăn ở ngoài rồi nên anh không cần phải lo đâu.
Em biết một nhà hàng mới mở ăn rất ngon, chúng ta đến đó nhé ? " Nói rồi cả hai đều nhìn Cố Bắc Thượng, vì Lâu Thành tất nhiên không có vấn đề gì còn cậu là người đề xuất nên chỉ còn đợi ý kiến của Cố Bắc Thượng thôi.
Thấy hắn chẳng nói gì, cũng chẳng biểu hiện gì Khương Bất Dạ liền hiểu.
Cậu vui vẻ mở cửa xe leo lên ghế phụ ngồi để chỉ đường.
" Thật ra thì em có thể nói tên và anh sẽ tìm kiếm trên bản đồ " Lâu Thành vừa nói vừa lái xe.
" Tìm không được " Khương Bất Dạ chỉ tay ý bảo anh rẽ trái.
Nghe thấy câu này đến ngay cả Cố Bắc Thượng ngồi sau cũng mở mắt nhìn cậu vì thấy có điềm.
Đúng vậy, trực giác không sai, cậu đến một quán ăn ven đường.
Nhìn Khương Bất Dạ sĩ khí bừng bừng Cố Bắc Thượng mặt càng đen, trực tiếp quay người muốn rời đi lại không biết Khương Bất Dạ từ lúc nào đã nắm lấy góc áo hắn rồi.
Cậu đương nhiên là đoán ra với tính khí của nam chính thân là thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng sẽ không bước chân vào đây đâu nhưng ai biểu cậu thèm.
" Anh trai quán này ăn rất ngon.
Vào đi " Khương Bất Dạ mắt lấp lánh nhìn Cố Bắc Thượng.
Hắn rút áo ra khỏi tay cậu.
" Không vào " Vô tình.
Cậu cố níu kéo, lại nắm chặt lấy áo hắn " Một lần thôi, một lần thôi mà "
Cố Bắc Thượng tiếp tục rứt khoát giật áo đã bị cậu nắm nhăn một góc ra " Không đi "
Biết rằng hắn nói không vào là không vào, không thể thay đổi suy nghĩ của hắn nên cậu chỉ có thể tiếc nuối nuốt nước miếng nhìn theo đĩa đựng những xiên thịt nướng quen thuộc kia.
Lần trước đi qua nhưng có việc vội không thể ăn, tưởng rằng lần này có thể vậy mà...!
Nhìn cậu như bị rút cạn năng lượng trong tích tắc hắn chỉ lắc đầu thở dài nói gì đó với Lâu Thành, anh quay lại nhìn cậu rồi gật đầu nói vâng một cái đi ngay.
Khương Bất Dạ cũng cóc thèm quan tâm, hứ cái đồ mắc bệnh thiếu gia chết tiệt, không phải chỉ là vào ăn một cái thôi sao.
Tiếng cửa xe mở ra Lâu Thành đưa gói đồ ăn cho Khương Bất Dạ " Đại thiếu gia mua cho em đấy "
Khương Bất Dạ ngạc nhiên rồi hạnh phúc ôm gói thịt nướng vào lòng, nói cảm ơn rồi cảm kích nhìn Cố Bắc Thượng.
Mặc dù chỉ mua đúng ba xiên, còn là đồ vừa nướng xong cậu cũng đã cảm kích lắm rồi.
Trong tiềm thức của hầu hết con nhà giàu luôn được dạy rằng không được ăn quán ăn ven đường vì không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm nên việc Cố Bắc Thượng nhất quyết không muốn ăn ở đó cũng dễ hiểu.
Nhìn Khương Bất Dạ ngoan ngoãn ngồi ăn từng xiên thịt một cách ngon lành, hắn lại lắc đầu.
Đứa nhỏ như thế này khi ra ngoài rất dễ bị lừa và bắt cóc, phải để ý hơn rồi.
Đợi cậu ngồi nhâm nhi ăn từng tí một thì cũng đến nhà hàng.
So nơi này với nơi vừa nãy đúng là khác một trời một vực.
Đây là nhà hàng mà mỗi khi có dịp quan trọng, hay là kí hợp đồng thì ba Cố sẽ chọn ở đây.
" Anh Lâu Thành mau đến đây " Cậu vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh.
" Hả ? Hay là thôi đi " Anh thấy thân phận không hợp cho lắm.
" Ngồi "
Một từ Lâu Thành liền không dám nói gì ngồi xuống luôn.
Khương Bất Dạ : ...!Không công bằng.
" Hải sản ? " Người nhỏ tuổi nhất nên được chiều.
" Không muốn, em muốn ăn đùi gà "
Cố Bắc Thượng liếc sang Lâu Thành.
" Tôi cũng vậy "
Rồi nói với nhân viên " Ba phần cơm gà "
" Vâng, xin quý khách vui lòng đợi một chút.
Đồ ăn sẽ có ngay "