“Phải đấy.” Thượng Chi Đào đứng bên cạnh gật đầu, nói với giám đốc Vương: “Không cần khách sáo như vậy đâu.”
Ba người trò chuyện vài ba câu rồi tạm biệt nhau.
Lumi dẫn Thượng Chi Đào xuống tầng hầm lấy xe, lên xe cô ấy mới nói: “Sau này còn nhiều chuyện như này lắm, tin chị đi, đừng nhận cái gì cả. Có điều, chị biết cô không phải loại người đó.”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Gan em nhỏ lắm, không muốn bị tống vào tù khi còn đang trẻ trung phơi phới đâu, bố mẹ em mà vào tù thăm em còn phải ngồi tàu cao tốc, mệt lắm.” Cô chỉ nói thuận miệng như vậy, lòng chính nghĩa không cho phép cô làm như vậy. Không nhận một đồng của người khác, nếu mà nhận thì sau này làm sao làm việc cùng người ta được?
“Trong ngành của chúng ta nhiều chuyện như này lắm, người làm nghề tiếp thị đều đứng trên đầu sóng ngọn gió, hôm nay là một hộp quà, ngày mai là một tấm khăn lụa, ngày kia là một cái túi, dần dần sẽ hỏng chuyện.” Lumi vừa nói vừa dè bỉu: “Chủ yếu là bà đây không thiếu chút tiền đó!”
Khi Lumi nói “ngày kia là một cái túi”, Thượng Chi Đào chợt nhớ đến bốn chiếc túi chưa bóc hộp để trong nhà. Những chiếc túi đó là Loan Niệm mua hay là đồ mà khách hàng tặng? Trong đầu cô chợt nảy ra suy nghĩ này, ngay sau đó cô lắc đầu, Loan Niệm không phải loại người như vậy, bản thân anh chẳng thiếu thứ gì, lại là một người có tính cách thanh cao.
Thượng Chi Đào không rõ thói quen sơ hở là tặng túi của Loan Niệm từ đâu mà ra, anh tặng quà cho cô mà thản nhiên như không, nào là “Quà tặng em trên sofa, lúc nào về thì mang về”, “Lúc nào em xuống xe thì mang theo hộp quà ở ghế sau.”.
Chỗ quà này rất chiếm diện tích. Cô có bao nhiêu đồ đạc? Lúc chuyển nhà mấy chiếc túi đã độc chiếm cả cái vali, ai không biết còn tưởng cô chuyên buôn hộp đựng đồ hiệu!
Đang mải nghĩ ngợi, Lumi lấy một chiếc hộp nhỏ ở ghế sau đưa cho cô, “Sắp Tết rồi, không phải quà cho cô đâu, cho bố mẹ cô đấy.”
“Chị tặng quà cho bố mẹ em làm gì?” Thượng Chi Đào cảm thấy khó xử.
“Đưa cho cô thì cô cứ cầm đi! Có phải quà tặng cô đâu, đây là dây thắt lưng, mỗi người một cái. Cảm ơn cô chú đã làm dưa muối cho chị, ngon lắm luôn. Hi vọng lần này về nhà cô có thể mang nhiều thêm một tí.”
Lần trước Thượng Chi Đào về nhà đã mang theo dưa muối mà bà Đại Trạch làm, lọ này lọ kia chiếm nửa vali, trông rất cồng kềnh. Cô mang cho Lumi hai lọ, Lumi thích vô cùng, thế là cô đưa hết cho Lumi ăn.
“Chị thích ăn thì em sẽ mang nhiều hơn, nhưng chị tặng quà là sao...” Thượng Chi Đào hơi ngại ngùng.
“Cô quan tâm làm gì? Cầm đi, đừng làm chị giận.”
Thượng Chi Đào theo anh ta vào bên trong, nhìn thấy một quả cầu tuyết bé xíu.
Người đàn ông kia còn chỉ cho cô biết: “Mua chó ấy, quan trọng là duyên phận. Cô gọi bọn chúng, con nào qua chỗ cô chơi trước thì con đấy thông minh nhất, cũng có duyên với cô.”
Ồ.
Thượng Chi Đào ngồi xổm xuống, gọi thế nào nhỉ? Gâu! Cô bắt chước tiếng chó sủa, chủ trang trại chó lần đầu tiên thấy một người kêu như vậy, bật cười ha ha: “Cô gái này buồn cười quá.”
“Cô bị hâm à? Việc gì phải ngại, đây là ông anh của chị!” Lumi đẩy Thượng Chi Đào ra bên ngoài, “Hôm nào đi ăn một bữa là được! Đi mau lên, cô không phải mua lồng, mua thức ăn cho chó à, không phải mua bộ đồ mới cho chó à?”
Hai người lên xe, chú chó nằm yên trong lòng Thượng Chi Đào. Lumi hết nhìn chú chó lại nhìn Thượng Chi Đào, “chu choa” một tiếng: “Chị nói này Thượng Chi Đào, sao chó cô chọn lại giống cô thế nhỉ?”
Thượng Chi Đào bế nó lên trên giường, “Em không được tè bậy trên giường đâu đấy, chị biết chị nói em cũng không hiểu, em nhỏ quá, còn chưa biết nhịn tiểu kia mà!” Luc ngồi trên giường, nghiêng cái đầu nhỏ xíu, đôi mắt tròn xoe nhìn Thượng Chi Đào, giống như đang suy nghĩ. Sau đó lại “gâuu” một tiếng.
Chắc là đang nói: Con sẽ cố gắng không tè bậy.
Thượng Chi Đào bật cười, tắt điện, trong bóng tối Lúc nhỏ tìm một chỗ bên tay cô, cơ thể bông mềm kề sát vào tay cô, gối đầu lên cổ tay cô rồi “ư” một tiếng. Thượng Chi Đào không thể tả được cảm giác trong lòng, con tim đã mềm nhũn. Đây là Luc thuộc về cô, là chú chó Luc nhất định phải ngủ bên cạnh cô khi trời tối. Cô đặt tay lên đầu nó, khẽ nói: “Luc à, em phải ngoan một chút, đừng học theo Luke.”
Có được Luc, Thượng Chi Đào liền cảm thấy khoảng trống trong tim cuối cùng đã được lấp đầy, dường như cô không cần Loan Niệm lấp đầy nó nữa.
Luc chỗ nào cũng tốt, chỉ tội quá nhỏ, sáng sớm đã đòi ra ngoài đi tè, không cho nó ra ngoài nó sẽ rên ư ử trong nhà, Thượng Chi Đào sẽ khoác áo lông vũ rồi đưa nó xuống dưới đi tè với cái đầu bù xù. Vườn hoa bên dưới có tuyết đọng, Luc vẫn chưa biết giơ chân lên để tè, chỉ biết nhún hai chân sau, tè lên đống tuyết nghe “xì xì xì”. Chân nó lại ngắn cún, lần nào tè xong lông ở mông cũng ướt hết. Thượng Chi Đào lên nhà còn phải cầm khăn bông lau mông cho nó.
Tôn Vũ thấy cô bị hành như vậy, trêu cô: “Khi nào Luke giúp em chăm sóc Luc thì lúc đó em mãn nguyện rồi nhỉ.”
Thượng Chi Đào đang lau mông cho Luc thì khựng tay lại giây lát, sau đó lại lau tiếp.
Cô nuôi chó nên phải dậy sớm hơn, vì vậy đâm ra thiếu ngủ, bọng mắt có quầng thâm ngay.
Trước Tết hai ngày, Thượng Chi Đào gặp Loan Niệm ở trong công ty. Loan Niệm phá lệ hỏi cô: “Đến sớm vậy?”
“À...”
Loan Niệm nhìn cô rồi hỏi: “Tối nay tôi đón em nhé?”
“Không được đâu... tối em không tiện...” Thượng Chi Đào trả lời thật lòng.
?
“Em phải về nhà dắt chó đi dạo.”
“Em nuôi chó rồi à?”
“Ừm. Không dắt nó đi nó sẽ tè trong nhà. Hơn nữa mới sáng sớm nó đã đòi xuống dưới đi tè rồi...”
“Bạn cùng nhà em đâu?”
“Bạn cùng nhà em hôm nay đều được nghỉ về nhà hết rồi.” Thượng Chi Đào xua xua tay, “Không được, em không đến nhà anh được rồi.”