“Bạn em...” Thượng Chi Đào ngoảnh đầu lại tìm người, không nhìn thấy Loan Niệm đang đứng trong bóng tối, “Chắc là bạn em đi ra ngoài đợi em rồi, không sao, em đứng đây chờ anh ấy. Anh mau lên thu dọn đồ đạc đi, ngày mai còn phải đi làm.”

“Em đứng đây một mình được không?”

“Được ạ.”

Thượng Chi Đào nhìn Tôn Viễn Chứ đi lên trên, quay lại nhìn thấy Loan Niệm bước ra khỏi bóng tối, “Ấy? Em tưởng anh không còn ở đây.”

Loan Niệm liếc qua đồ đạc của cô, không giúp cô mà xoay người đi về phía xe.

“Anh không giúp em sao?” Thượng Chi Đào hỏi anh.

“Em không có tay hả?” Loan Niệm bỏ lại một câu như vậy rồi lên xe, hờ hững nhìn Thượng Chi Đào tự bê đồ. Đồ đạc của cô không nhiều, hai chiếc vali to cùng với một thùng giấy to. Cô nghĩ một mình cô đến Bắc Kinh sinh sống nên cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ dùng, mỗi năm hai lần chuyển nhà giống như loài chim, mua nhiều đồ lắm làm gì?

Thượng Chi Đào mất rất nhiều sức mới bỏ hết hành lý lên cốp xe của Loan Niệm, anh thật sự không hề giúp cô một tay, chờ cô lên xe là nổ máy, lái xe đi ngay.

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Về đến nhà anh, vẫn là Thượng Chi Đào tự sắp xếp đồ đạc. Lúc xuống nhà lấy đồ, Loan Niệm nhìn thấy quà anh tặng Thượng Chi Đào đang để trong chiếc vali lớn của cô. Đồ anh tặng nên anh nhận ra được, túi vẫn chưa bóc vỏ, bên trên còn có một lớp bụi mỏng.

“Không dùng à?” Anh lên tiếng hỏi cô, có chút đột ngột.

“Sao cơ?”

Loan Niệm hất cằm vào chiếc vali kia, “Túi tôi tặng em.”

“À à.” Thượng Chi Đào “à” mấy tiếng, “Em không nỡ dùng.”

Loan Niệm biết cô đang trả lời đối phó, xoay người bỏ đi. Trên đường đi làm vào sáng hôm sau, lúc chờ đèn đỏ anh đã hỏi Thượng Chi Đào: “Em thuê nhà hết bao nhiêu tiền?”

“Gì ạ?”

“Phòng kia em thuê hết bao nhiêu tiền?”

“Phòng em thuê hơn một ngàn.”

“Em có thể ở trọ nhà tôi, tiền thuê phòng mỗi tháng một ngàn.”

Thượng Chi Đào ngây ra như phỗng, nhà của Loan Niệm xịn xò như thế, dù đòi cô hai ngàn một tháng cô cũng bằng lòng! Cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Cảm ơn anh, nhưng em vẫn nên đi thuê nhà thôi.”

“Tại sao? Vì em không nỡ xa bạn cùng nhà của em à?”

“Vâng.” Thượng Chi Đào thành thật gật đầu, “Bạn cùng nhà của em đều rất tốt bụng.”

“Chúc mừng em tìm được bạn cùng nhà tốt.” Loan Niệm thốt ra một câu không mặn không nhạt, Thượng Chi Đào cũng không phân biệt được anh thật lòng chúc mừng mình hay là đang giễu cợt mình.

Đến thứ Bảy, cô ra ngoài từ sớm gặp Tôn Vũ và Tôn Viễn Chứ, họ vẫn tìm nhà ở khu vực xung quanh. Đầu tiên là hẹn lịch xem nhà ở trên mạng, sau đó gọi điện hết nhà này tới nhà khác, xem hết căn này đến căn khác. Tìm nhà quả thực rất khó, ảnh trên mạng nhìn thì đẹp lung linh nhưng đến xem thì thấy chẳng khá hơn ổ lợn là bao. Khó khăn lắm mới tìm được một căn nhà tốt thì tiền phòng cao cắt cổ.

Khó khăn quá. Thượng Chi Đào nghĩ bụng, thuê nhà đúng là khó quá đi, mình nhất định phải mua được một căn nhà cho mình! Rồi rủ bạn bè của mình chuyển đến chỗ mình, chúng mình sẽ ăn uống nhậu nhẹt với nhau.

Ba người lang thang trên đường Bắc Ngũ Hoàn cả ngày, đến tối ai cũng thấm mệt, thời tiết thì lạnh lẽo, bụng thì đói meo, ba người ăn đại một bát mì thái sợi, hẹn ngày mai đi tìm nhà tiếp. Trước khi giải tán, Tôn Vũ nhận được một cuộc điện thoại, đầu bên kia là giọng nói hiền từ của bà chủ nhà: “Cháu gái, còn nhớ bà không? Bà là chủ nhà đây.”

“Nhớ ạ, cháu chào bà.” Ba người quay sang nhìn nhau, không biết bà chủ nhà gọi điện cho bọn họ làm gì.

“Tìm được nhà chưa?” Bà chủ nhà hỏi thẳng họ.

“Vẫn chưa bà ạ.” Tôn Vũ trả lời lễ phép.

“Nếu chưa tìm được thì chuyển về chỗ của bà đi? Giá nhà vẫn như trước là được.”

“Dạ? Chẳng phải bà sợ đám môi giới bịp bợm kia trả thù sao?” Tôn Vũ hỏi bà chủ nhà.

“Không việc gì, hôm nay cảnh sát gọi điện cho bà, bảo là chuyện đã được giải quyết rồi. Hôm nay đám môi giới bịp bợm kia cũng gọi điện cho bà, bảo là họ viết giấy cam kết, nộp thẻ căn cước, lấy dấu vân tay rồi. Không những không đến gây sự mà còn giúp chúng ta trông nom an ninh. Thái độ tốt lắm.”

“Dạ được bà ơi, để bọn cháu bàn bạc trước đã, lát nữa cháu gọi lại cho bà nhé?”

Bước ngoặt này khiến bà người dở khóc dở cười, Tôn Vũ hỏi hai người: “Ở tiếp chứ?”

“Ở chứ!” Thượng Chi Đào bỗng nhiên vô cùng vui vẻ.

“Thế thì ở tiếp.” Tôn Vũ cũng gật đầu.

Tôn Viễn Chứ thấy hai người vui như vậy, bèn gật đầu, “Được, thế thì tiếp tục ở nơi này. Nhưng anh có một đề nghị nho nhỏ...”

“Gì vậy ạ?”

“Chúng ta bố trí lại phòng ốc được không? Trương Lôi chuyển đi rồi, anh sẽ trả tiền nhà của cậu ấy, vì anh muốn có phòng sách riêng.”

“Được!” Hai cô gái dẫu biết làm như vậy là chiếm của hời từ Tôn Viễn Chứ, nhưng họ đều không muốn tính toán rạch ròi với anh ấy, vì anh ấy là Tôn Viễn Chứ! Anh bỏ nhiều tiền thuê nhà hơn, bọn cô sẽ phụ trách nhiều chuyện nhỏ nhặt thường ngày hơn. Cho dù thế nào vẫn được sống cùng những người bạn tốt, thế là đủ rồi.

Thượng Chi Đào rất vui, lúc vào nhà còn hát nghêu ngao, Loan Niệm đang nói chuyện điện thoại với bác sĩ Lương, nghe thấy tiếng động là ấn nút tắt âm ngay, ngẩng đầu lườm Thượng Chi Đào, cô vội vàng bịt miệng, chỉ tay lên trên tầng rồi co giò chạy biến.

“Ấy? Vừa nãy hình như có tiếng con gái hát sao ấy nhỉ?” Tai của bác sĩ Lương rất thính, hỏi Loan Niệm ngay.

Loan Niệm làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Chủ nhật tuần sau con bay.”

“Lúc nào thì về nước?”

“Cuối tháng Hai. Phải ở lại tổng bộ họp hành, sau đó còn phải đánh giá hai dự án.”

“Thế thì tốt rồi, có thể ở bên bố mẹ thêm mấy ngày.” Nghe giọng bác sĩ Lương có vẻ rất vui, bà uống miếng nước rồi nói tiếp: “Vậy là con đang yêu hả?” Bác sĩ Lương không bao giờ để Loan Niệm nói lảng sang chuyện khác, con mình sinh ra nên bà rất biết cách bắt bẻ anh.

“Chắc chắn ban nãy mẹ không nghe nhầm, đúng là có giọng con gái đang hát mà.” Bà tiếp tục khẳng định thêm một câu.

“Con không muốn thảo luận vấn đề này.”

“Sao thế? Yêu thì yêu thôi. Yêu đương mà không dám nói với mẹ là vì sợ mẹ hối lấy vợ hả? Con yên tâm, mẹ không làm vậy đâu, bố con cũng không làm vậy. bố mẹ bảo con đi xem mắt là vì đôi khi khó từ chối tấm lòng của bạn bè thân thiết mà thôi.”

“Con không muốn thảo luận vấn đề này, bởi vì con không yêu đương.” Loan Niệm hơi dừng lại, “Con là người trưởng thành.”

Nói đến đây, bác sĩ Lương cũng hiểu ra, không yêu đương, người trưởng thành, thế chẳng phải chính là chơi bời sao? Ấy thế mà con trai mình cũng muốn chơi bời cơ đấy.

“Như vậy không tốt nhỉ? Không tốt cho cả con lẫn cô gái kia.” Bác sĩ Lương nói như vậy.

“Con tự biết chừng mực.”

“Thế thì con giữ chừng mực đi, mẹ cúp máy đây.”

Loan Niệm cúp máy, trông thấy Thượng Chi Đào cầm cốc nước xuống dưới nhà, “Chẳng phải trên tầng có máy lọc nước sao?”

“Hết nước rồi.”

“Sao vừa nãy em có vẻ vui thế?”

“Em tìm được nhà rồi.”

Thượng Chi Đào uống nước xong, đặt cốc lên trên quầy bar nhà Loan Niệm, “Ngày mai em có thể chuyển đi rồi. Cảm ơn anh đã chiếu cố em mấy ngày hôm nay. Vừa rồi em không cố ý phát ra tiếng đâu, em không biết anh đang nghe điện thoại.”

“Không sao.”

“Không gây ra phiền phức là được rồi.”

Thượng Chi Đào chỉ tay lên tầng, “Vậy em đi ngủ trước nha? Sáng mai em phải đi sớm, vì phải sắp xếp lại phòng ốc, có thể sẽ bận cả ngày, đi sớm sẽ không ảnh hưởng đến ngày làm việc hôm sau.”

“Ờ.” Loan Niệm đáp một tiếng, không nói thêm câu gì nữa.

Thượng Chi Đào lên tầng đóng gói đồ đạc xong xuôi, tắt đèn rồi nằm lên giường. Cô đã nghe Loan Niệm nói chuyện điện thoại, không phải cô cố ý. Con không yêu đương, con là người trưởng thành, con tự biết chừng mực. Thiếu điều nói thẳng với mẹ mình đó là bạn tình dài hạn của con.

Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm không làm sai, anh chỉ nói sự thật mà thôi. Cảm giác xúc động mà Loan Niệm mang lại cho cô vào ngày hôm trước cứ vậy biến mất, hóa ra đúng là thế thật, vì cô và anh đã ngủ với nhau, người phụ nữ đã lên giường với mình bị người ta đánh nên mình phải đứng ra bảo vệ cô ta một lần, vậy mới thể hiện được bản lĩnh đàn ông, hoặc là ham muốn chiếm hữu của đàn ông nổi lên, chứ không phải vì thích hay yêu.

Ngày hôm sau Thượng Chi Đào dậy từ sớm, nhẹ chân nhẹ tay chuyển hành lý xuống nhà, nghĩ ngợi một lúc rồi viết một tờ giấy để lên trên gối: [Cảm ơn đã cưu mang em mấy ngày nay, làm phiền anh rồi.] Nghe rất khách sáo.

Thượng Chi Đào thuê một chiếc xe chở hàng nhỏ đưa cô từ khu biệt thự của Loan Niệm về đường Bắc Ngũ Hoàn, cảm giác thiếu chân thực vào mấy ngày trước đã tan biến, đứng trước lối vào khu tập thể, ngỡ như lại quay trở lại trần gian. Trần gian của cô chính là tình cảnh chân thực như thế này, xung quanh xập xệ ầm ĩ, nhưng có những người bạn tốt ở bên.

Tuyết rơi lất phất, cô đứng dưới nhà ngắm tuyết một hồi. Nhanh quá, năm nay cứ thế trôi qua. Cô cảm thấy kết thúc của năm nay rất tốt, mặc dù có chút trắc trở đầy kịch tính nhưng vẫn viên mãn.

Tôn Vũ cũng kéo hành lý quay lại, hai người nhìn hành lý của đối phương, ai cũng bật cười.

“Không ngờ đi một vòng lại quay lại nơi này. Có lẽ đây là cái duyên khó hiểu của chúng ta với nơi này. Chị tìm nhân viên vận chuyển rồi.” Tôn Vũ chỉ về phía người đang đi đến cách đó không xa, “Chúng mình đừng bỏ sức ra nữa, tốt xấu gì thì chị cũng là cộng sự trong công ty khởi nghiệp sắp đóng cửa, chị lo được một trăm tệ này.”

“Vậy thì em ít ra cũng là nhân viên chạy vặt trong công ty nước ngoài hàng đầu, tiền cơm hôm nay em bao, em trả được.”

Cả hai nhìn nhau bật cười, đi lên nhà.

Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tôn Viễn Chứ đã chuyển đồ đạc ra phòng khách, anh đang lắp giá sách, hàng mua trên mạng nên anh phải tự lắp ráp. Anh còn mua giấy dán tường đẹp mắt, bộ sofa cũ trong phòng khách cũng không thấy đâu nữa.

“Đây...”

“Không phải anh đã nói phải bố trí lại thật đẹp sao?” Tôn Viễn Chứ tươi cười, phủi bụi trên tay, “Anh để hai phòng có ban công cho hai đứa, anh thường xuyên đi công tác, không cần ở phòng có ban công, hai đứa tự chọn đi.”

Ý tốt nhường này nhất định phải nhận, vì anh ấy là Tôn Viễn Chứ.

Ba người bật nhạc, im lặng nghe nhạc sắp xếp đồ đạc, Tôn Vũ gửi tin nhắn cho Thượng Chi Đào: [Chủ nghĩa lãng mạn ít ỏi còn sót lại trong chị đang phát tác, chị hi vọng khung cảnh này sẽ cùng chúng ta già đi.]

Thượng Chi Đào cũng thích khoảng thời gian như thế này.

Trong không gian và thời gian này, xung quanh không có người hay chuyện gì làm họ cảm thấy áp lực, mọi thứ đều rất giản đơn.

Bố trí lại căn nhà này khiến cô lần đầu tiên có cảm giác có nơi để thuộc về ở thành phố này.

Tôn Viễn Chứ ngồi lắp tủ trong vệt nắng hắt vào phòng khách, khung cảnh xung quanh đầy ấm áp, đẹp tựa giấc mơ.

Họ lúi húi đến tận tối, căn nhà đã có diện mạo mới.

Tôn Viễn Chứ lấy ra một bức tranh, chia sẻ dự định sau này của anh cho hai cô gái.

“Anh muốn để một chiếc bàn sách dài ở chỗ này, chúng ta có thể dàn hàng ngồi làm việc ở đó.”

“Chỗ này anh muốn để giàn hoa, để mấy chậu hoa lên trên rồi nuôi một chú cá cảnh, như thế mới có sức sống.”

Thượng Chi Đào giơ tay, “Em cũng muốn nuôi.”

“Nuôi con gì?”

“Em muốn nuôi một chú chó.”

Thấy hai người trợn tròn mắt, Thượng Chi Đào gật đầu chắc nịch, “Em thật sự muốn nuôi một chú chó làm quà Tết cho mình. Hai người có ai sợ chó không?”

Hai người đều lắc đầu.

“Thế thì em phải nuôi chó thôi!”

Thượng Chi Đào vỗ tay vì quyết định của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play