Chương 7
Từ ngõ Nhan Gia đến phố Xuân Thủy cũng không xa lắm, có thể đi bộ đến được.
Mưa vẫn đang rơi, mây đen dày đặc, ranh giới giữa ngày và đêm lại rất rõ ràng.
Không biết là do bão hay án mạng ảnh hưởng mà phố Xuân Thủy rất vắng người, không có mấy cửa hàng còn mở cửa.
Nước mưa đã gột rửa khắp mặt đường, mấy vết máu đã trôi đi từ lâu, mặt đất rất sạch sẽ, không khí cũng vì vậy mà trở nên trong lành hơn.
Trong lành đến nỗi làm cho người ta chỉ muốn chậm lại bước chân.
Lâm Thần đi rất chậm, lại không cầm ô, Hình Tung Liên đành chống ô đen đi theo phía sau anh.
Chẳng biết vì sao Hình Tung Liên luôn cảm thấy, Lâm Thần có vẻ là một người rất trẻ, tuy rằng Phó Hách vẫn luôn gọi cậu ta là sư huynh, nhưng có vẻ như cậu ta còn nhỏ hơn Phó Hách một ít.
Rõ ràng trông như sinh viên mới tốt nghiệp, vậy mà lại tỏ ra là một lão thầy tu già mục nát, lạnh lùng hờ hững, chẳng buồn cũng chẳng vui.
Cậu ta có thể tỉnh táo đưa ra suy đoán, cũng có thể vô cùng bình tĩnh một mình nằm bên dưới xác chết, thậm chí khi đi ra sắc mặt cũng không chút biến hóa.
Vậy nên Hình Tung Liên rất muốn biết đến cùng thì chuyện gì mới làm cho Lâm Thần có thể thay đổi sắc mặt.
Hai người đi chậm lại, đến trước sạp hoa quả xảy ra vụ án ngày hôm đó, trong quầy không có ai, cửa cuốn đóng chặt.
Lâm Thần đứng ở chỗ Vu Yến Thanh đứng hôm đó.
Lúc này mây đen giăng kín, mưa như trút nước, nhưng tình hình ngày hôm đó cũng không phải như thế này.
Dường như khi đó mặt trời còn chưa xuống núi, người rất nhiều, trong không khí có chút mùi tanh hôi, lại có chút hương thơm.
Sau đó đột nhiên bắt đầu rối loạn, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chủ sạp hoa quả đang phát điên, bọn họ nhìn chủ hàng kia cầm dao bổ về phía một phụ nữ vô tội, lại không có ai chú ý tới một cụ già ngồi trước mặt họ đã chết đi từ lâu.
Mà khi người phụ nữ kia bò về phía cửa tiệm, ông lão không tiếng động ngã xuống, cảm giác sợ chết bị phóng đại ngày càng lớn, mỗi người giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng, bọn họ không còn là người đứng xem, mà đã trở thành những nhân chứng.
Hung thủ là ai, tại sao hắn lại làm những hành động kì quái ở nhà xác, và tại sao lại muốn đứng ở đây quan sát cảnh tượng này?
Hắn đứng ở chỗ này là muốn thấy cái gì, và đã thấy được gì?
Lâm Thần hơi ngửa đầu, hai mắt khẽ nhắm lại, mặc cho nước mưa rơi trên mặt mình.
Thấy tình cảnh này Hình Tung Liên có chút bất an, hắn nhìn hai bên một chút rồi vỗ vỗ vai Lâm Thần.
Lâm Thần bỗng dưng mở mắt.
Hình Tung Liên chỉ một camera bên đường nói: “Camera bên này là gắn lên vào mấy năm trước, nói là do an toàn của mấy hộ buôn bán, thật ra cũng chỉ là cho có.” Hắn vừa nói lại vừa chỉ về một đầu khác của con phố, “Còn cái ở bên kia đã hỏng lâu rồi.”
“Ở công viên và nhà xác cũng không có camera sao?” Lâm Thần hỏi.
“Diện tích công viên quá lớn, camera luôn có điểm mù, còn nhà xác…coi như là có gắn cũng không ai dám xem đâu.”
“Như vậy lại xuất hiện một vấn đề.” Lâm Thần dừng một chút lại nói :”Có vẻ tội phạm rất hiểu rõ phân bố vị trí camera, lúc gây án luôn có thể tránh thoát camera. Như vậy tại sao Vu Yến Thanh lại luôn lọt vào camera, không phải rất kỳ quái sao?”
“Cũng đúng…” Hình Tung Liên nở nụ cười, “Nhưng thiết bị là bất động còn con người lại là linh động nha.” Hắn nhìn xung quanh, hướng về phía đối diện sạp hoa quả.
Ở đó có một cửa hàng kim khí.
“Nghe nói tâm lý học rất thần kỳ, tôi vẫn luôn muốn được mở mang tri thức.” Hình Tung Liên tiến đến bên tai Lâm Thần nhỏ giọng nói.
Ông chủ hàng kim khí là một ông già trung niên khoảng 50 tuổi, đầu hơi hói, tóc muối tiêu.
Thấy Hình Tung Liên lấy thẻ công tác, tay ông ta chùi chùi lên tạp dề, giọng điệu vô cùng quen thuộc: “Anh lại tới hỏi chuyện ngày hôm đó à, tôi thực sự không thấy rõ bên đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh xem trước mặt tôi có rất nhiều đồ, ngay cả lúc nào ông lão mở cửa hàng tôi cũng không biết.”
Tốc độ nói của ông chủ rất nhanh, lời nói kiểu này ông ta đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cũng không còn kiên nhẫn nữa.
“Không phải, chú hãy nói chuyện với cậu ta một lần đã.” Hình Tung Liên cắt lời ông, chỉ qua Lâm Thần.
Lâm Thần đi về phía trước nửa bước, đem mấy đồ vật trước mặt ông chủ dời ra bên cạnh, giọng nói của anh ôn hòa như là một cái ô giương lên trong mưa to gió lớn: “Chú không cần nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra, hi vọng chú cho cháu biết thời tiết hôm đó như thế nào?”
Giọng nói anh bình tĩnh, ánh mắt lại ôn hòa, thậm chí không cần nói ông chủ cũng vô thức nhắm mắt lại, giống như đã rơi vào dòng hồi ức.
“Thời tiết rất tốt, mặt trời còn chưa lặn, nhưng trong chợ lại âm u, trời đen thui.”
“Chú hãy hít một hơi, xung quanh có chút tiếng ồn, đám người tới lui, chú có ngửi thấy mùi gì không?”
Theo dẫn dắt của Lâm Thần, ông chủ thật sự hít vào một hơi dài, sau đó chậm rãi mở miệng: “Có, có, mùi bánh trứng, mùi thịt tươi, còn có mùi cá…”
“Chú nghe thấy âm thanh xung quanh từ từ lớn lên, tiếng bước chân ngày càng dồn dập, chú hãy cố gắng để nghe những âm thanh này rõ ràng hơn.”
Giọng nói của Lâm Thần ngày càng êm dịu, hòa với tiếng mưa, phảng phất như tiếng sáo du dương.
Ông chủ hàng kim khí trầm mặc một hồi, mới lại mở miệng:”Tiếng khóc, tôi nghe thấy tiếng khóc, trên đường rất loạn, đâu đâu cũng có tiếng la khóc, người phụ nữ kia gọi cứu mạng, cứu mạng,…Thế nhưng tôi không dám làm gì, tôi sợ đến không cử động được.”
“Đó là cảm giác như thế nào?”
“Tôi cảm thấy rất sợ, chém người cái gì tôi cũng không sợ đâu, trong tay tôi có dao, hắn dám chém tôi chém lại ngay, thế nhưng sau đó ông lão trong cửa hàng bên kia ngã xuống, tôi thấy ông ấy nằm đó không nhúc nhích, mặt ông ấy rất đen, lại còn đang cười, tôi liền nghĩ đến lúc cha tôi chết, rất dọa người…”
Ông chủ vừa nói cơ mặt vừa giật giật, bắp thịt cũng căng lên, ông ta nắm chặt nắm tay. Đột nhiên lại có một âm thanh ôn hòa, như một dòng suối nhỏ, chậm rãi mà mạnh mẽ chảy qua trái tim đang khép chặt của ông.
“Chú chợt phát hiện ra trước mặt có một tờ giấy, tờ giấy kia rất dài và rộng, nó từ trên trời rơi xuống, từ từ che hết cả con đường.”
Âm thanh kia vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng, dường như nhận ra chuyện gì đó, âm thanh vừa ngừng, lại lần nữa vang lên.
“Bây giờ chú hãy duỗi tay ra đem tờ giấy kia vò nhỏ lại, bên trong nó có rất nhiều đồ cho nên khi vò nó nhất định phải cẩn thận, thật từ từ…”
Theo âm thanh chỉ thị nhẹ nhàng, ông chủ ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay ông thả xuôi hai bên, đầu ngón tay thế mà kì diệu lại bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Hình Tung Liên xem đến ngẩn ngơ.
Ánh mắt của hắn lúc thì nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lâm Thần, khi lại nhìn ông chủ hàng kim khí đang nhắm mắt.
Lâm Thần lại mở miệng lần nữa: “Xin chú đem viên giấy ấy nắm trong tay.”
Nghe anh nói vậy, ông chủ lại nắm chặt bàn tay.
“Tưởng tượng, giơ tay từ từ cao lên đến khi vượt qua đỉnh đầu. Chú cảm thấy tay hơi mỏi một chút, vật trong tay lại trở nên rất nhẹ, rất nhẹ,…Sau đó, xin chú hãy dùng hết sức lực ném viên giấy đi.”
Ma xui quỷ khiến, trong đầu ông chủ thật sự đem viên giấy ném đi, ông còn cảm thấy mình đã ngẩng đầu nhìn mãi cho đến khi viên giấy biến mất trong tầm mắt.
Sau đó, ông cảm thấy bả vai mình bị vỗ một cái.
Ông mở choàng mắt ra.
Nhìn thấy người trẻ tuổi kia đang đứng trước mặt.
Người ấy không cao lắm, lại hơi gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần áo ướt đẫm dính trên cơ thể cậu ta, khuôn mặt cậu ta bình tĩnh, đôi mắt lại trong suốt như mặt trời soi dưới khe suối.
Bên tai ông chủ lại vang lên âm thanh quen thuộc kia.
“Rất cám ơn chú.”
Người trẻ tuổi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào hai mắt ông nghiêm túc nói: “Còn những chuyện kia cũng đã trôi qua rồi.”
*******
Trời vẫn mờ mịt.
Bọn họ chào cáo biệt ông chủ, Hình Tung Liên đem ô che cho Lâm Thần thấp giọng nói: “Vừa rồi là thôi miên sao?”
Lâm Thần lắc đầu :”Tâm lý học không thần kỳ như anh nghĩ đâu, không ai có thể nhìn anh một chút liền có thể thôi miên anh được.”
“Vậy đó là gì?”
“Đó chỉ là một phương pháo trị liệu mà bác sỹ tâm lý thường dùng, giúp người bệnh thoát khỏi một vài hồi ức kinh khủng.” Lâm Thần nhìn hắn, sau đó yên lặng dời tầm mắt đi.
Hình Tung Liên không biết nên nói gì, lúc đang thẩm vấn còn có thể tiện tay trị liệu cho người bị chấn thương tâm lý, phục vụ này cũng quá chu đáo rồi.
“Thế cậu có hỏi ra được cái gì không?”
“Rất kỳ lạ. Kẻ gây án giống như đang cố ý chế tạo ra một loại không khí nào đó.” Lâm Thần đăm chiêu.
Dưới giường nhà xác tịch mịch hoảng hốt, một ông lão đột nhiên ngã xuống trong cửa hàng bên đường, thanh niên ngã từ vòng treo giãy dụa mà chết, từng bước từng bước đem tới cho người ta cảm giác hoảng sợ cái chết…
“Gọi Phó Hách tới đi.” Giống như đã nghĩ tới điều mấu chốt gì đó, Lâm Thần đột nhiên mở miệng.
HẾT CHƯƠNG 7