Chương 6


Tín nhiệm vốn là một từ rất kỳ lạ.

Lần đầu quen biết, cũng chưa thân thiết, lại nói đến chuyện tín nhiệm thật quá buồn cười.

Nhưng Lâm Thần lại nói, nếu anh tin tôi.

Hình Tung Liên nghĩ, tôi dĩ nhiên tin cậu.

Nguồn gốc của loại tín nhiệm này đúng là rất kì quái, khi đó Hình Tung Liên chỉ cho là, sở dĩ hắn tin Lâm Thần hoàn toàn là do cảm thấy người quản lý kí túc xá này không tồi.

Vì thế hắn liền sắp xếp cấp dưới đi tìm Vu Yến Thanh.

Nhưng Vu Yến Thanh, một là chưa từng phạm án, hai là không bị báo mất tích, nếu nói là giám sát cũng chỉ có thể giám thị thẻ căn cước cùng các loại thẻ công dân, thông tin về thẻ ngân hàng, và thông báo cho dân cảnh ở phụ cận nơi ở và cơ quan của cô ta, nếu có tình huống gì xảy ra thì báo cáo với cấp trên. Ngoài ra cũng không có biện pháp gì tốt hơn, đây quả thật là giới hạn những việc mà Hình Tung Liên có thể làm được.

Hình Tung Liên bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía Lâm Thần.

Lâm Thần hơi cúi đầu, hay tay nâng cốc trà gừng, miệng đang uống nước, dường như cảm nhận được ánh mắt của Hình Tung Liên anh ngẩng đầu lên nói: “Đưa tôi đến bệnh viện xem thử đi.”

Bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố Hoành Cảnh là nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện.

Nếu muốn hoàn chỉnh câu chuyện này, như vậy nhất định phải đến nơi này.

Vì đang có bão nên bệnh viện rất vắng người, gió lớn từng hồi quật vào cửa lớn và cáng cứu thương.

Bốn phía là bức tường trắng xám lạnh lẽo. Nạn nhân bị tai nạn trong cơn bão bất ngờ được sắp xếp khắp trong ngoài phòng cấp cứu, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi, hết sức khó chịu, thống khổ lại vô cùng lạnh lẽo, khủng khiếp.

Lâm Thần hạ ô xuống, rũ nước trên vai.

Nhân viên y tế ở bệnh viện rất bận rộn, vì vậy tiếp bọn họ là trưởng ban an ninh của bệnh viện.

Trưởng ban an ninh vóc dáng to lớn dẫn đường ở phía trước, lúc sắp tới khúc ngoặt ở cầu thang, Lâm Thần đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Cửa thang máy phía sau anh bỗng mở ra, một bác sỹ mặc áo blouse lao ra khỏi đó, hai y tá đẩy theo máy móc theo sát phía sau.

Bác sỹ nhanh chóng chạy vào một phòng bệnh, không lâu sau, âm thanh báo động nhịp tim vang lên the thé, tiếng gọi của tử thần như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Bên ngoài phòng bệnh  có người bắt đầu kêu khóc , có người ngồi vô cùng yên tĩnh.

Chỉ có một người, hắn ta thản nhiên rời khỏi đám người hỗn loạn, nhìn xung quanh một vòng như không có gì xảy ra, sau đó đến chỗ ghế dựa màu xanh tiếp tục nằm xuống ngủ.

Khoảnh khắc đứng ở cầu thang, ánh mắt của Lâm Thần liền dừng lại ở hàng ghế kia.

“Đó là hộ công của bệnh viện.” Như là hiểu rõ nghi ngờ của anh, Hình Tung Liên giải thích.

“Thật kỳ lạ.”

“Cái gì lạ?”

“Có người sắp ra đi, nhưng anh ta không có chút bi thương nào.” Lâm Thần nói.

“Đã nhìn qua nhiều lần đương nhiên sẽ chai lỳ.” Trưởng ban an ninh đi bên cạnh quay đầu lại nhìn gã hộ công kia, lơ đễnh nói.

“Nhìn đến mức quá nhiều sao?”

“Đương nhiên, bệnh viện kí kết với công ty dịch vụ, công nhân vệ sinh và hộ công đều là nhân viên dài hạn, thời gian họ ở bệnh viện còn nhiều hơn cả bác sỹ.”

Lâm Thần bỗng dừng bước, anh cùng với Hình Tung Liên giống như tâm ý tương thông nhìn nhau một cái, đội trưởng Hình nhạy bén hỏi: “Công ty dịch vụ ký kết với bệnh viện các anh là công ty nào?”

” Là “Hảo Gia”, công ty dịch vụ lớn nhất thành phố đó.”

Lâm Thần thu ánh mắt lại, Hình Tung Liên quyết đoán gọi điện thoại dặn dò cấp dưới “Đem ảnh của Vu Yến Thanh so sánh với những kẻ tình nghi ra vào nhà xác của viện 3.”

Hắn gọi điện thoại rất nhanh, sau khi cúp máy liền tán gẫu câu được câu mất với trưởng ban an ninh, nhưng mà trưởng ban một bệnh viện lớn cũng không có ấn tượng lắm với một cô gái, ông ta cũng không nắm được thông tin gì liên quan tới Vu Yến Thanh.

Hình Tung Liên tìm kiếm Lâm Thần theo bản năng, phát hiện Lâm Thần đang ở phía sau, đi rất chậm, lại rất nghiêm túc, không có nhìn ngó xung quanh.

“Nghĩ gì vậy?” Hình Tung Liên thật muốn chọt chọt cậu ta, “Cậu nghĩ Vu Yến Thanh có phải người sắp xếp cái xác ở bệnh viện không?”

“Không.” Lâm Thần lắc đầu, “Tôi đang nghĩ, tại sao lại là nơi này?”

“Chọn nơi này nhất định là do nơi này có gì đó đặc biệt.” Hình Tung Liên đáp.

Lâm Thần gật đầu rồi ngẩng lên hỏi :”Như vậy, đặc biệt ở chỗ nào đây?”

“Tôi không biết, có thể người nào đó đã từng xảy ra chuyện gì đó ở nơi này, thậm chí có thể hắn coi trọng nơi này, đáp án này phạm vi quá lớn rồi..”

“Cũng không lớn như vậy chứ.”

Trong lúc nói chuyện thì họ đã dừng bước.

Trước mặt bọn họ là một cánh cửa gỗ màu trắng, tấm biển trên đó viết hai chữ “Nhà xác”.

Đèn chân không trên đầu bọn họ nhẹ nhàng lấp lóe, tiếng khóc lóc thê lương từ xa văng vẳng trong không gian.

Trưởng ban an ninh lấy chìa khóa cẩn thận mở cửa.

Hơi lạnh phả vào mặt.

Nhà xác rộng khoảng 200 thước vuông, giường kề sát nhau, khăn trải giường trắng rủ xuống chạm đất, thoạt nhìn như một cánh đồng tuyết, rõ ràng nơi này cũng không rộng lắm nhưng khoảng cách giữa sống và chết còn khó vượt qua hơn lên trời.

Chiếc giường từng xuất hiện thi thể nam kia đã trống không, Lâm Thần nhanh chóng đi tới bên chiếc giường trống rỗng kia, đi xung quanh nó một vòng.

Vì không gian chật hẹp anh không cẩn thận đụng phải cánh tay của một vị người chết bên cạnh, anh liếc nhìn mu bàn tay cứng ngắc trắng bệch, chợt nhớ tới Phó Hách nói có dấu vết cho thấy có người từng nằm bên dưới giường người chết.

Tại sao lại muốn nằm dưới một thi thể?

Nằm bên dưới một thi thể sẽ có cảm giác gì?

Không có cách nào dùng lý tính để phân tích được, vậy thì đành nhắm mắt lại để cảm nhận thôi.

Lâm Thần đột nhiên xốc khăn trải giường lên, khom lưng chui vào dưới giường nằm thẳng trên mặt đất.

Mặt đất rất lạnh, bốn phía đều tối, mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, giống như tất cả giác quan đều bị phong bế, chỉ có tư duy là tỉnh táo.

Khi đó anh có thể tưởng tượng đến từng cái xác chung quanh, anh có thể nghĩ đến niềm vui nỗi buồn khi họ còn sống, cũng có thể nghĩ tới họ làm sao sinh ra lại làm sao mà chết đi.

Khi đó nhịp tim sẽ vì hoảng sợ mà tăng nhanh, đại não cũng sẽ vì hoảng sợ mà tỉnh táo.

Ở đây âm u lạnh lẽo, lại yên tĩnh, trong không gian bít bùng, anh mới có thể phát hiện cái chết tựa như cách anh rất gần.

Đến cùng thì đó là cảm giác gì?

Lâm Thần bỗng nhiên mở mắt.

Tiếng chuông trong phòng nhẹ nhàng vang lên.

Hình Tung Liên lấy di động ra, vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi.

Chờ khi hắn nhận điện thoại xong Lâm Thần đã bò trong gầm giường ra. Hắn cầm di động nói với Lâm Thần :”Có manh mối rồi.”

Người phát hiện manh mối là kỹ thuật viên cấp dưới của Hình Tung Liên.

Kỹ thuật viên kia tên là Vương Triều, tiểu đồng chí Vương Triều có tất cả các bản tính tốt đẹp của một trạch nam kỹ thuật, nhanh tay, nói nhiều và bán manh.

Lúc nhìn thấy Lâm Thần lần đầu tiên, người thiếu niên đội mũ lưỡi trai liền móc hết kẹo trong túi ra xếp lên bàn, sau đó nhanh tay chọn toàn bộ chocolate riêng ra ngoài, miệng liên tục nói : “A Tương, Bạch Thái , Mayuyu (*) anh thích ai? Warcraft, DoTa, Liên minh anh thích chơi cái nào, rảnh rỗi đánh với em một ván nha?”

Lần đầu tiên Lâm Thần bị hỏi đến á khẩu không biết trả lời làm sao, anh nhìn ánh mắt hồn nhiên của Vương Triều, đành phải cầu cứu Hình Tung Liên.

Hình Tung Liên hút một hơi thuốc, nói nhàn nhạt :”Có muốn tiền xe đi về hay không?”

Thiếu niên đang nhai kẹo cao su một mặt kêu ca anh quá vô sỉ, một mặt như bé ngoan ngồi xuống bàn mờ laptop ra.

Vì trời mưa nên số 6 ngõ Nhan Gia thoáng có mùi ẩm mốc.

Thiếu niên hắt hơi một cái, vừa mở máy vừa nói: “Boss à, không phải em đã nói với anh rồi sao, sao cứ phải ở nơi này, bà nội em từng ở nơi thế này, về già liền bị thấp khớp đó…”

“Bà nội chú đúng là biết thưởng thức mà.” Hình Tung Liên nói, gõ gõ đầu Vương Triều hỏi: “Đừng vớ vẩn nữa, có manh mối gì?”

“Không phải sớm nay anh bảo em tìm một người phụ nữ sao, em vừa thấy cô ta, anh đoán xem cô ta ở đâu?” Hai vành mắt Vương Triều thâm đen, lại nói: “Bang bang, chính là nơi anh nói, nơi đầu tiên phát hiện xác chết mặc quần áo ấy, cô ta từng đẩy xe vệ sinh đi vào nhà xác.”

Trên màn hình xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn, Vương Triều ấn nút tạm dừng, phóng to ảnh.

Đó là một khuôn mặt gầy gò, ngũ quan giống như muốn dúm lại thành một đám, vẻ mặt không vui không buồn, giống như đã bị cuộc sống hành hạ đến mức không còn chút cảm xúc gì.

Lâm Thần nhìn cô gái nhỏ gầy ấy, gật gật đầu, xác nhận đó là người làm vườn đã gửi thư tình cho mình.

“Cô gái này tên là Vu Yến Thanh đúng không.” Vương Triều nói, nhanh chóng mở ra một tập tin video, sau đó mở ra một file :”Em dùng kỹ thuật phân biệt khuôn mặt đơn giản, tìm ở các video vụ án hôm nay và các vụ án liên quan hình ảnh của cô ta, các anh đoán xem!” Cậu nói rồi nhanh chóng ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở một con phố rối loạn lúc chạng vạng, “Cô ta ở đây!”

Vương Triều vươn tay chỉ một cô gái tóc dài thờ ơ đứng ở ven đường.

“Cuối cùng, các anh đoán xem, vô cùng thần kì,” Vương Triều ríu rít nói, trong ánh mắt có ánh lên chút kiêu ngạo, cậu nhanh chóng mở video cuối cùng trong tập tin, nói: “Camera ở ngã tư trước công viên trung tâm, khoảng 35 phút trước khi xảy ra vụ án.”

Trong video, Vu Yến Thanh tựa như đã thay đổi triệt để, cô ta mặc một cái váy đỏ, còn tô son, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn đi về phía công viên.

Trùng hợp đến không cách nào giải thích được, một người cùng xuất hiện tại 3 nơi xảy ra ba vụ án trông có vẻ không liên quan đến nhau. Hình Tung Liên sờ sờ cằm, nhìn về phía Lâm Thần :”Không bằng chúng ta mời cô gái xinh đẹp này đến uống trà đi?”

“E rằng không còn kịp, chúng ta đi đến phố Xuân Thủy xem thử.” Lâm Thần lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn.

HẾT CHƯƠNG 6


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play