Lục Y Y tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, cô xoa xoa chỗ tóc vẫn còn nhức, sau đó liền nhìn xung quanh.

Đây là phòng của Sở Tử Phong?
Nhớ đến khuôn mặt ấy, bỗng nhiên một kí ức xẹt qua trí não, khiến cô ngượng đến chín cả mặt, liền chui tọt vào trong chăn.

“Huhu ngại chết mất”
Những chiếc hôn nhẹ nhàng của Sở Tử Phong, như buộc vào trí não và trái tim cô, thay phiên nhau gảy đàn.

Nghĩ đến đây cô chợt nhớ về một buổi tối nào đó, dì Hạ Nghinh hát cho cô nghe xong, liền dạy dỗ cô một trận.

“Con đó, đã là thiếu nữ cả rồi, đến tuổi yêu đương rồi mà cứ suốt ngày dính lấy Phong nhi, người yêu thì chẳng phải mà lại thân thiết như vậy, người khác sẽ hiểu lầm đó”
Lúc đó cô nghĩ dì toàn lo lắng quá, từ nhỏ đến giờ cô đều ngồi trong lòng Sở Tử Phong như vậy, có vấn đề gì đâu.

“Em tỉnh rồi à?”
Giọng nói nam tính của Tử Phong vang lên, Y Y liền giật mình nhìn sang.

Ôi moé nó!!
Thân hình Sở Tử Phong quá chuẩn rồi, với cơ bắp kia, với bắp tay kia, nếu mà đè cô thì chắc chết mất, từng giọt nước chảy xuống từ mái tóc đang ướt, trông hắn càng quyến rũ bội phần.

Đến đây Lục Y Y bất giác giật mình, cô phát điên rồi, sao lại có những ý nghĩ như thế chứ!
“Em sao vậy?“
Khuôn mặt hắn đột nhiên trở hoảng hốt, cô còn định mắng hắn cuống lên làm gì, thì chợt nhận ra mũi mình đã chảy máu.

Ôi mất mặt quá, nỗi hổ thẹn này nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Vậy mà trước đây cô còn mạnh miếng tuyên bố rằng, dù hắn có cởi [email protected] quần áo cô cũng không có cảm xúc gì, bây giờ thì hay rồi.

….

Cô hằn học nhìn tên khốn Sở Tử Phong đang nhịn cười ở kia.

“Chú cười cái gì hả?”
Lúc này hắn không chịu được nữa, cười sảng khoái đến chảy cả nước mắt.

Lục Y Y thẹn quá hoá giận, bay tới đó đấm rối rít vào ngực hắn.

“Đừng có cười Y Y!!”
Lập tức cô bị hắn kéo vào lòng ngồi, còn bị hắn siết chặt vào lòng từ phía sau.

Mùi hương nam tính của hắn toả ra, lúc này cô mới chợt nhận ra, thì ra hắn lại có mùi hương cuốn hút như vậy.

Và cô cũng bắt đầu nhận ra, ngồi vào lòng hắn lại ngại ngùng thế này.

“Sao hả? thèm muốn chú Phong của em đến thế à?”
“Ai.

.

ai mà thèm”
Sở Tử Phong hưởng thụ dáng vẻ ngại ngùng của cô, thầm mở cờ trong bụng.

“Vậy em là nóng trong người quá rồi, thấy tôi liền nóng thêm sao? Đến mức chảy cả máu mũi?”
“!!!”
Tên vô sỉ chỉ biết trêu chọc người khác này!

Lục Hạo đặt chén trà xuống bàn, thư thái hưởng thụ cơn gió mát.

“Chú vẫn nhàn hạ quá nhỉ”
Nghe tiếng con trai hụt của mình, Lục Hạo chỉ cười nhẹ rồi rót cho hắn một chén trà.

“Trẻ nhỏ mà, phải có chút tranh chấp mới lớn được”
Sở Tử Phong thầm nhếch mép, người đàn ông cuồng con gái này mồm miệng thì nói vậy, nhưng không biết đã xử lí mấy đứa trẻ đó thế nào rồi.

“Tốt nhất chú vẫn không nên tha cho Ân gia”
Ông đặt mạnh chén trà xuống bàn, Tử Phong liền cong môi, ra vẻ cái gì chứ, cuối cùng vẫn là không chịu được.

“Lũ vô dụng đó lại dám động đến con gái bảo bối của ta!”
Nói đúng ra thằng nhãi Ân Thừa Vũ này cũng khá ranh ma, cũng biết k1ch thích đứa nhóc kia tức giận để cô ta đi gây chuyện với Y Y, còn biết lợi dụng vẻ ngoài của mình thu hút nữ sinh, sau đó thân thiết với Y Y để chĩa mũi tên về phía cô.

Dù đó chỉ là mưu kế vặt của thằng nhãi đó, nhưng nó thực sự gây ra tổn thất cho bảo bối nhà này rồi.

“Sở Tử Phong, ta sẽ giúp con lấy lại lô hàng này, với điều kiện con với giúp ta san bằng Ân gia”
Hắn hiểu rõ lí do chú Lục không muốn ra tay với Ân gia, nếu không phải trước đây cha của Lục Hạo và cha của Lão già chủ tịch bên Ân gia từng cùng nhau gây dựng sự nghiệp thì có lẽ Ân gia đã bay màu khỏi thị trường chứng khoán từ lâu rồi.

“Bảo vệ Y Y vốn nhà trách nhiệm của con, việc san bằng Ân gia cũng là do con muốn làm, chú hoàn toàn không cần đặt điều kiện với con”
“Ta chỉ lo con gái hướng ngoại, trách ta ức hiếp con thôi”
Tử Phong bật cười.

“Chú có thể ức hiếp con sao”
Kể ra cũng đúng thôi, bản thân Lục Hạo cũng rất nể phục tên nhóc Sở Tử Phong này, vốn dĩ chỉ là một tên côn đồ không chốn nương tựa, lại tự xây dựng lên sự nghiệp vững chắc như vậy cho bản thân, bao năm qua hắn thâu tóm hắc đạo, đến cả con đường mua bán của các tập đoàn cũng là do hắn vừa ý thì thả lỏng.

Trước đây còn tưởng cho Sở Tử Phong một mái nhà là cho hắn một ơn huệ, kì thực từ khoảnh khác hắn cứu Lục Y Y trở về thì Lục gia đã mang ơn hắn rồi.

….

Lục Y Y sau khi tắm gội sạch sẽ liền mệt mỏi nằm trên giường xem điện thoại.

Ngay lập tức đập vào mắt cô là một đống tin nhắn hỏi thăm từ các bạn, Y Y lướt một hồi, lập tức trở lên buồn lòng.

Phần nhiều tin nhắn gửi cho cô đều là hỏi về vấn đề cô có phải người của Lục gia không, Lục Y Y cụp mắt, có gia thế đúng là rất may mắn nhỉ.

Bất chợt hình ảnh nữ sinh quần áo rách rưới đó hiện lên trong đầu cô, cô ấy khóc lóc cầu xin cô, trên mặt cô ấy toàn những vết bầm tím, ở tay toàn là vết cào cấu.

Khi nhìn thấy cô ấy, cô đã rất sợ hãi!

Mọi người biết chắc chắn là do đàn chị đó làm.

Giây phút ấy Lục Y Y thật sự mong rằng đất nước này không có luật pháp và đạo đức để cô có thể tự tay kết liễu chị ta.

Có lẽ chính vì thế mà xảy ra sự việc ngày hôm nay, bởi vì cô thực sự chịu đựng đủ rồi, tại sao những người yếu thế cực khổ lại bị chà đạp một cách giã man như vậy, còn bọn họ chỉ cần vài tờ giấy tiền bạc lại có thể chiến thắng hết tất cả.

Cô vốn không phủ nhận cuộc sống cô có thể sung túc đủ đầy như vậy đương nhiên là do nhà cô nhiều tiền, thế nhưng từ trước đến giờ cô lúc nào cũng có thể thề rằng bản thân chưa bao giờ dùng tiền chèn ép người khác.

Lục Y Y cô cũng chẳng phải lương thiện nhân nghĩa, nhưng tuyệt nhiên không làm mất đi danh dự của mình.

Brm…brm!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Đó là tin nhắn của Ân Thừa Vũ.

“Cậu có sao không?”
Y Y bấm bụng định trả lời, lập tức từ phía sau có bàn tay cướp lấy điện thoại của cô.

Sở Tử Phong trực tiếp bật voice chat.

“Vợ tôi có làm sao thì cũng không liên quan đến cậu”
Dưới này Lục Y Y đỏ mặt.

“Ai thèm làm vợ chú!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play