Đáng lí ra hôm nay sẽ chỉ là một ngày đến trường hết sức bình thường của Lục Y Y.
Thế nhưng tên Ân Thừa Vũ chết tiệt đó lại khiến cô gặp rắc rối, quả nhiên tên này đúng là đồ sao chổi mà.
Y Y nhìn đàn chị trước mặt mà không khỏi ngao ngán, lại đến nữa rồi!
Từ ngày Ân Thừa Vũ chuyển đến rồi ngồi cùng cô, không ngày nào là chị ta không tìm tới đe doạ cô đủ kiểu, hôm nay cũng như mọi ngày, đều đặn như bữa sáng, chị ta tưởng cô thèm khát nam thần sao chổi của chị ta lắm sao?
“Con ranh kia, tao cảnh cáo mày tránh xa Thừa Vũ ra, nếu không tao sẽ lột da rút xương mày”
Đúng là mù quáng hết với nhau, vì một tên đàn ông chẳng thân chẳng thiết mà ra sức tranh giành như vậy có gì đáng đâu nhỉ, cô chán nản phủi tay.
“Vâng vâng, chị muốn thế nào cũng được”
Không ngờ lần này cô ta khác mọi lần, trước đây cảnh cáo xong thì liền rời đi, nhưng lần này khi nghe Y Y nói vậy không hiểu sao lại nổi cơn thịnh nộ, đột ngột túm tóc cô.
“Con ranh này mày thái độ gì với tao đấy?!”
Lục Y Y bị giật tóc độ ngột, cảm giác đau nhói truyền đến từng dây thần kinh khiến cô nhăn nhó, ngay sau đó cô ta bị Ân Thừa Vũ đẩy ra, cậu nhanh chóng kéo Y Y vào lòng.
“Cậu không sao chứ?”
Lúc này Lục Y Y như bị chạm đến giới hạn, cô thở hắt ra một hơi dài, lạnh lùng đẩy Ân Thừa Vũ ra.
“Đúng là loại ngu xuẩn!”
Giọng nói khinh miệt của cô vang lên khiến mọi người đều kinh ngạc, đây là Lục Y Y hiền lành mọi ngày sao?
“Chị thích đánh nhau chứ gì? nhảy vào đi, nếu chị đủ can đảm để chịu hậu quả của việc động vào tôi”
Đàn chị đó tức giận nhảy ra toan tát cô một cái Ân Thừa Vũ liền giật tay cô ta lại.
“Chị quá đáng rồi đấy”
Đàn chị đó bắt đầu giở trò khóc lóc.
“Huhu.
.
Thừa Vũ.
.
sao em lại bênh vực cô ta?”
Mọi người đều buồn bực nhìn chị ta diễn trò, cả cái trường này ai mà không biết cô ta ỷ vào gia thế mà bắt nạt hết bạn này đến bạn khác trong trường, khiến họ sợ hãi cả việc đến lớp.
Bản thân cô cũng chẳng oai phong vì gia sản kếch xù của mình, từ lúc vào trường đều chưa từng khoe khoang mình là tiểu thư là Lục gia hay gì cả, đơn giản là cô không thích sự không công bằng từ gia thế, cho nên cô căn bản rất ghét loại người này.
“Cậu tránh ra đi, việc của tôi không đến lượt cậu lo”
Lục Y Y đẩy Ân Thừa Vũ sang một bên, cô cuộn một cuốn sách trong tay, tiến đến phía đàn chị kia.
“Con giun xéo mãi cũng quằn, chị tốt nhất đừng động vào giới hạn của tôi”
Dứt câu Y Y liền bị cô ta túm tóc, lần này cô không cam chịu nữa, trực tiếp đá chị ta một cái, hai người túm tóc nhau lăn qua lăn lại, dù có ai ngăn cũng không được.
“Các em đang làm cái trò gì vậy hả?”
Giọng nói đáng sợ của hiệu trưởng Lý vang lên, mọi người đều tá hoả gỡ hai người kia ra, Lục Y Y bình tĩnh phủi sạch quần áo của mình rồi thản nhiên quay về chỗ.
Cô nghe thấy mọi người bàn tán gì đó, gì mà “anh ấy là ai vậy”, gì mà “đẹp trai quá”, Lục Y Y không bận tâm, chỉ im lặng mở sách ra đọc.
“Bạn học sinh kia mau theo tôi lên phòng hiệu trưởng”
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt sợ sệt, cũng đúng thôi, trong hoàn cảnh này người đi gây rối còn khóc lóc tỏ vẻ đáng thương ở kia, vậy mà cô vẫn thản nhiên đứng dậy, xếp gọn lại bàn ghế rồi quay người bước đi.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt, cô bỗng khựng lại, bất chợt thấy khoé mắt mình cay cay.
“Ch…Chú”
Mái tóc của hắn được vuốt gọn gàng, trên người là một bọ vest đen, dáng vẻ cao lớn ấy nổi trội nhất đám đông.
Hắn đang làm việc sao?
Đôi mắt nâu ấy nhìn cô đầy xót xa, hắn sải những bước chân dài tiến về phía Y Y.
Bóng dáng ấy càng đến gần, sự an tâm trong lòng cô cũng lớn dần, dường như có hắn ở đây cô chẳng cần lo toan điều gì cả.
Sở Tử Phong đau sót xoa tóc cô, nhè nhẹ xoa bóp phần đầu có tóc bị giật, rồi dắt cô đi, chẳng bận tâm hiệu trưởng đang đứng phía sau, chỉ là trước khi đi Sở Tử Phong có nói một câu.
“Hi vọng hiệu trưởng Lý không làm tôi thất vọng”
…
Lục Y Y ngồi khép nép ở ghế lái phụ, nhìn Sở Tử Phong đang nổi cơn giông tố.
“Y Y xin lỗi, Y Y biết sai rồi…hức”
“Y Y …không nên đánh nhau ở lớp”
“Y Y.
.
”
Càng nói nước mắt cô càng chảy ra, ướt đẫm cả khuôn mặt tinh khiết mọi ngày, hắn đau sót thu lại vẻ tức giận, lôi cô vào lòng mà an ủi.
“Tôi không tức giận vì em đánh nhau, nhưng tại sao em lại không chịu báo cho tôi chứ, nếu hôm nay tôi không đến kịp thì chẳng phải em đã bị ức hiếp rồi sao?”
Nước mắt của tiểu bảo bối thấm vào áo hắn, khiến Tử Phong càng đau sót hơn gấp bội, hắn nhấc mặt cô lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt, hôn rối rít vào từng giọt nước lăn trên má.
Hắn trước giờ chưa từng làm vậy, luôn giữ cho cô một khoảng cách an toàn.
Nhưng lần này hắn không kiềm chế được, thực sự vô cùng muốn vỗ về Y Y bé nhỏ ấy, cô thì vẫn khóc vẫn khóc, một phần là vì sợ Sở Tử Phong mắng, một phần là nỗi uất ức dồn nén lâu ngày, cứ thế giải phóng ra.
Phải qua gần hai mươi phút, Lục Y Y mới dần bình tĩnh, sau đó mệt mỏi mà ngồi im chẳng nói lời nào, trên đường về thì ngủ thiếp đi luôn, hắn hôn lên trán cô một cái, sau đó ôm cô lái xe về biệt thự.
Từ nhỏ đến lớn Lục Y Y rất ít khi khóc, vì em ấy được bao bọc bởi hắn, bởi cha và dì, từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu tổn thương nào, vậy mà bây giờ chỉ vì một Ân gia bé nhỏ, lại khiến em ấy trở thành đối tượng thù ghét của vô số nữ sinh.
Lục Y Y căn bản không biết đến vấn đề gia tộc này nọ, nên em ấy càng không biết khuôn mặt ghê tởm của tên nhóc Ân Thừa Vũ, điều này khiến hắn vô cùng điên tiết.
“Thằng chết tiệt đó!”
…
Sau khi Trì Húc mở cửa xe, hắn liền bế cô bước xuống.
Trước mắt là một dàn ám vệ đã xếp thành hai hàng, hôm nay đặc biệt đông đúc hơn mọi ngày là vì hắn còn đang bàn việc dang dở về lô hàng bị đánh cắp lần trước.
Không ngờ còn chưa nói đến đâu đã nghe tin Y Y bị bắt nạt tại trường, sau đó rối đến nỗi không cả nhớ ra công việc dang dở.
Sở Tử Phong thở dài, như vậy khi tỉnh dậy thỏ con sẽ sợ hãi mất thôi.
Hai hàng người còn đang định chào lớn, Trì Húc liền ra hiệu cho họ im lặng, sau đó họ chỉ cúi đầu.
Làm phiền phu nhân ngủ chính là đại kị của họ.