Hôm sau Nhậm Nhã Lâm nhận được cuộc gọi từ Lục Thành ở công ty.
“Em nghe đây, sao vậy?”
“Vợ à, em có thời gian thì đến xem Hân Hân một chút, hôm nay em ấy xin nghỉ phép, bảo là sức khoẻ không tốt”
“Vậy à? Em biết rồi, có thời gian em sẽ qua tìm em ấy”
“Được, Tiểu Thuần cứ để anh đón, em cứ an tâm đ ến đó đi”
“Được”
Sau khi giao công việc lại cho nhân viên thì lập tức cô ấy đã lái xe đến nhà Lục Tĩnh Hân.
“Hân Hân, em có ở trong đó không?”
Lục Tĩnh Thân lê cơ thể mệt mỏi bước ra mở cửa, Nhậm Nhã Lâm nhìn cô thì vô cùng lo lắng.
“Sao em tiều tụy vậy? Có chuyện gì à?”
“Em không sao, chị đừng lo”
“Không sao là sao chứ? Chị nhìn em không đơn thuần là bệnh bình thường đúng không? Có chuyện gì, nói chị nghe đi”
Cố tỏ ra bản thân không sao, nhưng với chút tâm tư này của cô ấy thì làm sao có thể qua mặt được Nhậm Nhã Lâm.
“Hân Hân, lúc trước chị không quan tâm em nên để em chịu rất nhiều uất ức, bây giờ chị không mong chúng ta vẫn như vậy, có chuyện gì thì hãy nói cho chị biết có được không? Chị sẵn sàng lắng nghe em mà”
Nghe được lời này Lục Tĩnh Hân vỡ oà bật khóc, cô ấy nghẹn ngào nói.
“Anh ấy trở về rồi, nhưng………nhưng anh ấy cũng đã có bạn gái rồi, chúng em không còn cơ hội nữa rồi”
Nhậm Nhã Lâm thương xót ôm lấy em gái an ủi.
“Ngoan, vào trong rồi kể rõ mọi chuyện cho chị nghe”
Sau khi vào nhà Lục Tĩnh Hân kể lại mọi chuyện cho chị gái, sau khi nghe xong mọi chuyện cô ấy cũng rất bất ngờ.
( Sao lại có thể? Theo như mình điều tra thì đâu có điều tra được cậu ấy có bạn gái, nếu như lúc ở nước ngoài đã có thì chẳng lẽ là thời gian sau này sao?)
“Chị………chúng em bỏ lỡ nhau một lần, cũng xem như bỏ lỡ nhau cả đời rồi, em nên từ bỏ rồi đúng không?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, lời nói từ một phía chưa thể chắc chắn đâu, chúng ta từ từ tìm hiểu lại”
Nhậm Nhã Lâm vô cùng nghi hoặc cảm thấy có gì đó không đúng.
( Không ngờ cậu ấy là chủ tịch của SUNF, chuyện giữa hai người, có lẽ phải cần xem xét lại)
Dỗ em gái ngủ say, Nhậm Nhã Lâm xuống bếp làm ít thức ăn cho cô ấy, đêm hôm đó cô cũng đã ở lại chăm sóc Lục Tĩnh Hân cả một ngày không rời đi.
Sáng hôm sau Lục Tĩnh Hân nhận được cuộc gọi là SUNF.
“Xin hỏi là cô Lục đúng không ạ? Hoành tổng chúng tôi nói muốn liên hệ gặp mặt cô để bàn lại việc liên quan đến hợp đồng, anh ấy nói có vài chỗ vẫn còn thắc mắc”
“Được, vậy tôi trực tiếp đến công ty hay như thế nào vậy ạ?”
“Chúng tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, hẹn hai tiếng nữa sẽ gặp mặt được không ạ?”
“Được”
Nhậm Nhã Lâm nghe tiếng động thì tỉnh giấc, thấy em gái bận rộn tìm trang phục để ra ngoài thì thắc mắc.
“Em đi đâu vậy?”
“Em có việc với giám đốc bên phía SUNF, chị à, lát nữa chị giúp em khoá cửa nhé, em chuẩn bị rồi phải đi ngay”
“Được, em đừng quá vội, cứ từ từ chuẩn bị”
“Em biết rồi”
Thấy hôm qua cô ấy còn buồn bã vì chuyện tình cảm, hôm nay lại vì công việc mà vội vàng như vậy, làm cho Nhậm Nhã Lâm cũng phải bó tay.
“Con bé này đúng là”
Khi đến nơi thời gian vẫn còn rất sớm, Lục Tĩnh Hân không hề chú ý phòng ăn này có hai cửa nối liền hai phòng với nhau, người bên kia không bất ngờ gì chính là Dư Hạo Hiên, thông qua khe cửa anh nhìn thấy diện mạo của Lục Tĩnh Hân.
( Không phải là cô ấy, quả thật là mình đã nghĩ nhiều rồi, người mất lâu như vậy thì làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?)
Trong lúc anh ấy thất vọng thì đột nhiên lại nghe Lục Tĩnh Hân nói chuyện với phục vụ.
“Cô Lục, đây là món ăn của Hoành tổng căn dặn mang lên, anh ấy nói anh ấy sẽ đến ngay”
“Cô đợi một lúc được không? Món canh này hai phần đều có rau mùi đúng không? Cô đổi giúp tôi một bát mới được không? Tôi không thích ăn rau mùi”
“Được ạ, tôi đổi giúp cô ngay”
“Cảm ơn”
Lời này của cô ấy đã chạm vào con tim Dư Hạo Hiên một lần nữa, anh ấy mơ hồ nhớ đến kỉ niệm trước đây.
“Cậu bệnh thì ăn nhiều một chút mới mau khoẻ, không có chị gái cậu ở đây thế là cậu sống buông thả bản thân thế à?”
“Cậu nói gì vậy chứ? Cứ làm như tôi là người tệ lắm không bằng”
“Vậy mau ăn hết canh đi, có sức khoẻ mới đến chăm ba cậu được”
Thời gian dài chăm sóc Nhậm Sơn bệnh, Nhậm Tinh Khả đổ bệnh nên che giấu với người nhà, Dư Hạo Hiên biết cô bệnh nên ân cần mang đồ ăn đến tận nhà cho cô.
“Món canh này tôi không ăn đâu”
“Sao vậy? Không ngon à?”
“Không phải, tôi chỉ là không thích ăn rau mùi, cứ ngửi thấy thì liền khó chịu”
“Vậy để tôi vớt ra cho cậu”
“Được, vậy thì cảm ơn cậu”
“Đồ trẻ con, tôi đến thăm cậu còn phải chăm cậu thế này à?”
Trở về với thực tại, Dư Hạo Hiên trong lòng rất khó tin.
( Sao có thể trùng hợp như vậy? Sao họ có thể giống nhau đến vậy chứ?)
Bên này Hoành Khải cũng đã đến, cậu ấy vừa ngồi vào bàn và chào hỏi với Lục Tĩnh Hân đã nhận được tin nhắn của Dư Hạo Hiên.
( Cái tên này, bảo là đến hỏi hợp đồng sao lại bắt tôi hỏi mấy cái này chứ?)
Tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, Lục Tĩnh Hân vừa mới mang hợp đồng ra và dự định hỏi về vấn đề thắc mắc của cậu ấy liền bị Hoành Khải lên tiếng hỏi.
“Lục tiểu thư, cô giỏi như vậy, từ nhỏ chắc học rất tốt đúng không? Không biết cô trước đây học ở đâu vậy?”
“Hả?”
Lục Tĩnh Hân ngơ ngác, có chút khó hiểu vì câu hỏi này, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần mà nhanh nhẹn đáp.
“À…….tôi từ nhỏ đã ở nước ngoài, môi trường học tập đều ở bên đó”
“Vậy cô chưa từng về nước sao? Cô có anh chị em gì không?”
“Tất nhiên là có, tôi có một chị gái”
“Hết rồi sao?”
Theo thói quen thì suy nghĩ của Lục Tĩnh Hân là cô có một người chị gái là Nhậm Nhã Lâm, nhưng cô nghĩ lại thân phận bản thân hiện tại câu trả lời như vậy có chút không hợp lí nên liền tiếp lời.
“À……và một anh trai, anh trai tôi là chủ tịch Lục thị, Lục Thành”
Hoảnh Khải làm xong việc thì mỉm cười gật đầu, cậu ấy và cô tiếp tục bàn công việc, còn Dư Hạo Hiên như thể đã nhận được câu trả lời cho nghi vấn bản thân đặt ra, tuy có chút thất vọng nhưng anh ấy lại có chút hứng thú với Lục Tĩnh Hân, vì suy cho cùng cô ấy với người anh yêu có vài điểm rất giống nhau.
( Khả Khả, anh cứ nghĩ cô ấy là em, anh suýt nữa thì đã bị cái suy nghĩ ngu ngốc này lừa gạt rồi, nhưng quả thật cô ấy có vài điểm giống em, anh cũng thật sự rất mong cô ấy là em)