Lâm Tô Tô bước ra khỏi phòng chủ tịch với một tâm trạng rạo rực cùng với nụ cười không thể giấu trên môi. Nhã Đan và thư kí Trương nhìn thấy vậy liền bất ngờ.
Thật sự rất ít người có thể bước qua cánh cửa đó mà vẫn còn cười tươi như vậy được đó. Lâm Tô Tô quả nhiên là Lâm Tô Tô mà.
“Tô Tô, chủ tịch có thưởng cho cái gì không?”
“Tèn ten…”
Lâm Tô Tô tất nhiên cũng không giấu diếm những người đồng nghiệp thân thiết của mình, đưa hộp trang sức ra khoe với mọi người.
“Ui quao…. Khuyên tai Love Rose phiên bản giới hạn. Tô Tô à, trúng mánh rồi đó.”
Nhã Đan nhìn nhìn vành tai của Lâm Tô Tô, sau đó cảm thán.
“Tai cậu đẹp thế, đeo vào chắc chắn là xuất sắc lắm đây.”
“Hì hì…”
Lâm Tô Tô ngại ngùng cười cười. Cậu là một người thích được khen. Lúc bước vào trong công ty này, cậu cũng không mong đợi gì nhiều, chỉ muốn lợi dụng ít nhân mạch tiện cho việc báo thù sau này của bản thân mà thôi.
Nhưng mới một tháng, những người đồng nghiệp hoà đồng, năng lực được công nhận, ngay cả vị sếp đáng ghét kia cũng có đôi chút dễ thương, làm Lâm Tô Tô cảm thấy đây mới chính là sống.
Cậu làm việc và nỗ lực cho bản thân mình, không vì một ai, không cần nhìn sắc mặt của ai. Thật tốt.
Vì tâm trạng cực kì thoải mái cho nên trưa nay, Lâm Tô Tô rất hào phóng đãi nguyên cả phòng thư kí và chủ tịch nhà mình một bữa trưa ngon lành đặt từ chỗ làm của Vương Hoài.
Thật ra cậu cũng có tâm tư giới thiệu các món của Vương Hoài đến mọi người, nhưng quan trọng nhất là Vương Hoài làm cơm rất ngon. Lấy ra giới thiệu cũng không sợ mất mặt a.
“Ngon quá Tô Tô. Sao bây giờ tôi mới biết có một quán ngon như thế gần công ty chúng ta chứ.”
Lục Linh Đan - người lớn tuổi nhất phòng thư kí- vừa vét sạch đĩa cà ri gà, vừa cảm thán. Hút thêm một ngụm nước bưởi được tặng, quá ư là tuyệt vời rồi.
Thư kí Trương cũng gật đầu. Anh cảm thấy bản thân làm việc quả nhiên vẫn có điểm thiếu sót. Chỗ cơm này ngon như thế nhưng bây giờ anh mới biết, làm hại ông chủ nhà mình đôi lúc phải ăn mì gói rồi.
Trong phòng thư kí ai ai cũng hài lòng thì tất nhiên với người dễ tính về chuyện ăn uống như An Kính thì càng thêm hài lòng rồi.
Phần cơm trưa Lâm Tô Tô gọi cho hắn là một phần cơm với trứng ốp lết chín ngon vừa phải, cùng với tô canh sườn nóng hôi hổi. Sườn đac được nấu cho mềm rục, trên chiếc trứng vàng óng có lời cảm ơn bằng tương ớt cùng với khuôn mặt cười do Lâm Tô Tô dặn Vương Hoài vẽ cho mình.
Nhìn cái hình tươi cười híp mắt đó, không hiêut sao, An Kính lại nghĩ đến gương mặt của Lâm Tô Tô. Tự dưng lại có chút chờ mong cậu sẽ đeo chiếc khuyên tai kia. Lời nói lúc nãy của hắn không phải là xã giao.
Vành tai của Lâm Tô Tô thật sự rất đẹp, mỏng nhẹ, tròn vành. Nếu đeo chiếc khuyên tai đó, ắt hẳn sẽ rất đẹp.
...***...
Lâm Tô Tô vui vẻ sung sướng như cá gặp nước, thế nhưng lúc này bên Lâm gia lại rối rắm thành một đống. Chính là vì chuyện Lâm Tô Tô đá bay Trương Tất Phong.
Điều này làm cho Trương Tất Phong mất hết mặt mũi, Trương gia từ đó cũng có cái nhìn không mấy tốt đẹp về con cái Lâm gia. Lâm phu nhân - Vương Cảnh Đào hôm nay đi dự tiệc về liền tức tối vứt chiếc túi xách đắt tiền xuống sô pha, vừa đi qua đi lại vừa mắng chửi cực kì khó nghe.
“Thằng con hoang đó thế mà dám làm mất mặt Lâm gia. Nó ăn gan hùm mật báo hay gì thế?”
“Mẹ à, mẹ đừng chửi nữa. Chửi nó, nó cũng có nghe đâu. Chuyện bây giờ là phải làm dịu lại quan hệ với Trương gia. Nếu không, sau này làm sao con còn vào đó làm dâu được.”
Lâm Diên Vĩ ngồi trên ghế, bộ dáng nhàn nhữ bấm điện thoại. Cô ta đang hết sức lấy lòng Trương Tất Phong, nũng nịu với anh để anh mua cho cô một chiếc túi đắt tiền.
“Còn làm dâu gì nữa. Hôm nay con không biết bà già Trương gia đó làm mẹ mất sạch mặt mũi rồi.”
“Mẹ à… sao mẹ cứ vì chuyện nhỏ mà đánh mất đại cuộc thế? Bà già đó thì sống được bao lâu nữa. Mẹ đợi con vào Trương gia trở thành thiếu phu nhân rồi, sau này bà ta sao có thể bắt nạt được mẹ nữa. Đúng không?”
“Nên để con từ đầu hẹn hò với Tất Phong mới phải. Cần chi đưa tên con hoang đó vào làm gì cơ chứ.”
Lâm Diên Vĩ bực tức, thật sự không chịu nổi lối suy nghĩ thiển cận của mẹ mình.
“Mẹ à, trên tay cậu ta có tài sản mẹ cậu ta để lại đó. Một nửa Lâm gia đó mẹ. Trương Tất Phong lấy được nó, chẳng phải cuộc sống sau này của hai mẹ con chúng ta sẽ sung sướng vạn phần sao? Chẳng lẽ mẹ muốn nhìn mặt nó sống suốt đời.”
Vương Cảnh Đào vỗ đùi cái đét, gật đầu đồng ý.
“Mẹ không ngờ trước khi chết mụ đàn bà đó lại còn giấu chiêu như vậy. Một nửa gia sản để lại cho con của ả ta. Đến bố con cũng tức chết.”
Lâm Diên Vĩ bĩu môi. Còn không phải mẹ quá ngu ngốc hay sao. Hai mẹ con cô từ người ngoài leo lên vị trí chính thất này đâu dễ, thế mà tài sản cũng vơi hơn phân nửa. Làm sao cô không tức cho được.