Lâm Tô Tô cố gắng sắp xếp lại những chuyện mình biết, nhưng cậu quả thực không tài nào hiểu được hành động của cha mình.

Tại sao Lâm Hách lại đi nhờ người ngoài hại cậu? Tại sao mẹ sau khi biết ông ta ngoại tình lại chọn cách tiêu cực như thế?

Rõ ràng đằng sau đó còn có nhiều chuyện mà cậu chưa biết. Và người đứng sau thao túng tất cả là người mà cậu từng kính trọng - Lâm Hách.

Phát hiện này khiến Lâm Tô Tô đau đớn không thôi. Tuy hai người lạnh nhạt mấy năm nay, nhưng chung quy máu mủ ruột rà, sao có thể nói dứt là dứt được.

Tâm trạng xuống dốc không phanh, khiến Lâm Tô Tô không muón gặp ai cả. Cậu thu mình vào một chiếc góc phòng, làm bạn với rượu, tự nhủ chỉ hết hôm nay thôi, ngày mai lại trở về làm Lâm Tô Tô vui vẻ tràn đầy năng lượng. Ngày mai, cậu sẽ tự tìm hiểu tiếp mọi chuyện mà bất chấp tình cha con.

...****************...

Tiếng thông báo không có người nhận điện thoại làm An Kính nhíu mày khó chịu. Anh ngồi trên sô pha, nhìn số cuộc gọi lên đến 12 mà vẫn không có hồi âm, tâm tình không cách nào tốt được.

Anh vừa trở về từ cuộc họp gia đình thường niên ở nhà bố mẹ, và ngoài dự đoán của anh, nó trở thành một mớ hỗn độn bởi sự xuất hiện của Diệp Thư Thư.

An Kính biết rằng mẹ mình thích Diệp Thư Thư vì đã nhìn cô từ nhỏ đến lớn, nhưng cái cách bà ấy đối xử với cô như thể đó là con dâu trong nhà làm anh không chấp nhận được. Cho dù không phải vì Lâm Tô Tô, cũng là vì bản thân anh.

Diệp Thư Thư và anh là những chuyện đã cũ. Để xảy ra tình trạng như hôm nay, An Kính không có lời nào biện giải, nhưng anh không muốn gieo thêm cho cô hi vọng, cũng không muốn tổn thương người mình đang yêu.

Do đó, trên bàn ăn, An Kính đã mở miệng chặn trước.

“Nếu bố mẹ muốn mời Diệp tiểu thư đến với tư cách là khách mời thì con không phản đối. Nhưng nếu là con dâu trong nhà thì xin hãy ngừng lại. Con và cô ấy đã cắt đứt hoàn toàn rồi.”

Bàn ăn đang vui vẻ thì im bặt. Tất nhiên là không ai tin được, An Kính có thể nói thẳng thắng như thế.

An phu nhân - người luôn tin rằng con trai mình sẽ quay lại với Diệp Thư Thư - vội vã lên tiếng chữa cháy.

“Con đừng căng thẳng. Chỉ là một bữa ăn thôi mà. Trước kia… Thư Thư cũng thường đến ăn cơm mà.”

“Trước kia không sao vì Diệp tiểu thư và con có qua lại. Nhưng bây giờ thì khác, con đã có người yêu. Và con không muốn tổn thương em ấy.”

Diệp Thư Thư nắm chặt chiếc thìa trong tay. Khi nghe đến việc An Kính thừa nhận có người yêu, lòng cô bỗng dưng hẫng đi một nhịp. Cảm giác mất mát bất chợt ập đến bởi cô biết cái vị trí đặc biệt kia đã không còn dành cho riêng cô nữa rồi.

Diệp Thư Thư trước kia còn mang chút tâm tư may mắn, nhưng hiện tại, trong lòng cô tràn ngập nguy cơ. Cô không muốn vụt mất người đàn ông này vào tay của Lâm Tô Tô. An Kính chỉ có thể là của cô mà thôi.

Không khí gượng gạo, vốn dĩ An phu nhân còn định nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt cực kì xấu của con trai mình lại thôi.

An Kính qua quýt ăn vài miếng cơm rồi xin phép đi về. Ai cũng có thể nhìn ra. Hắn cực kì không thích Diệp Thư Thư. Tựa hồ, chàng thiếu niên năm ấy từng theo đuổi Diệp tiểu thư là một người xa lạ nào đó chứ không phải là hắn.

Đợi bóng lưng An Kính khuất mắt, An phu nhân mới từ tốn nắm tay Diệp Thư Thư.

“Con yên tâm. Thằng bé chỉ là giận lẫy thôi. Tính tình nó con cũng biết. Có chút cứng đầu. Đợi thằng bé nguôi ngoai, bác sẽ khuyên nó sau.”

An mẫu thật sự rất thích Diệp Thư Thư. Tính cách bà có chút yếu đuối, hay bao che người của mình, lại còn nhìn Diệp Thư Thư từ nhỏ đến lớn nên cực kì yêu quý cô, gần như là nhắm cô cho vị trí con dâu nhiều lần rồi.

Diệp Thư Thư cười tươi, ánh mắt có chút ươn ướt, càng chọc người yêu thương. Cô khẽ thì thầm bên tai An phu nhân cái gì đó. Bà nghe xong lập tức nhíu mày, ngay cả chén cơm đang ăn cũng bỏ dỡ.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, Diệp Thư Thư cười thầm trong lòng.

Lâm Tô Tô, tôi không có được thì cậu cũng đừng hòng có.

...****************...

An Kính vẫn rất kiên nhẫn gọi điện, hắn không hiểu sao hôm nay có chút cố chấp, muốn được lắng nghe giọng của em ấy.

Đến cuôcn gọi thứ 15, bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy, chỉ là cái giọng điệu say xỉn bét nhè này là sao đây

^^^“Ưm….. anh yêu….. em nghe… em xin lỗi … hic hic… lâu quá mới bắt máy.”^^^

An Kính suýt chút nữa thì cương tại chỗ. Cái giọng làm nũng này sao có thể đáng yêu như thế chứ, làm trái tim của hắn mềm nhũn ra. Nhưng từ trong giọng nói của Lâm Tô Tô, An Kính có thể nghe ra cảm xúc không vui. Anh mỉm cười hỏi cậu.

“Bảo bối, em có chuyện không vui sao?”

^^^“Ưm…. Không vui chút nào… không có vui…”^^^

Ngừng một chút, người kia lại nói tiếp.

^^^“Anh không biết đâu… em bị phản bội… ông ta… kẻ xấu…”^^^

Lâm Tô Tô đã say lắm rồi, câu từ rối loạn lên hết, nhưng An Kính cũng chắt lọc được một ít. Chỉ là bây giờ anh đang đắm chìm trong giọng nói của cậu, cảm giác được an ủi trái tim khô cằn bấy lâu thật tốt biết bao. Những cảm xúc giận dữ trên bàn ăn lúc nãy trong cái lời lãi nhãi của ai đó trôi tuột đi rất nhanh.

An Kính nghĩ, không may rồi, Lâm Tô Tô đã trở thành cái cần gạt cảm xúc của hắn mất rồi.

An Kính ra ngoài ban công. Trước kia, mỗi lần tâm trạng không tốt, hắn lại ra đây hút thuốc. Nhưng khi nhìn thấy cái nhíu mày khó chịu của Lâm Tô Tô khi ngửi thấy mùi thuốc lá, An Kính cũng đang bỏ từ từ.

Tuy lúc này thèm thuốc lắm, bất quá bên tai rầm rì tiếng con mèo nhỏ kia làm nũng, An Kính cũng không cảm thấy khó chịu quá.

Hắn ngước lên nhìn ánh sao trời mông lung xinh đẹp, khẽ thì thầm lời yêu với người bên kia điện thoại. Không biết em ấy có nghe không, chỉ nghe được tiếng cười trong trẻo hồi đáp.

Bảo bối của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play