Quả nhiên mười năm sau
triều đại này sụp đổ.
Nhà cao cửa
rộng nghiêng ngả, ánh mặt trời và ánh chiều tà chiếu vào từ những ô
cửa sổ và mái ngói ủ dột.
Công chúa Chiêu Tĩnh
tuổi không quá ba mươi, nửa đời chưa gả.
Móng sắt phương Bắc đập
phá kinh đô cũ, binh hoang mã loạn, đao binh người Hồ sắp đánh
vào Quảng Dương cung.
Mà trên cung điện
hoang vu vắng vẻ không có bóng dáng một thị vệ nào, bá quan như chim
bay thú tán, cho dù là hoàng đế đương triều của triều đại cũng
đã đập đầu chết trên Loan điện từ lâu.
Một cung
điện lớn như vậy, nhưng chỉ có một công chúa chưa gả ngồi trên đài,
trang phục lộng lẫy ngồi đối mặt với một nước cờ thua không thể phá.
Cũng chính vì
vậy, đến ngày vẫn số long mạch cạn kiệt, Giang Chiết Liễu không đi
chăm sóc nhân hoàng mới sinh, mà chơi một ván cờ cuối cùng với công chúa Chiêu
Tĩnh.
Trong thời kỳ hỗn
loạn, không ai quan tâm điều có phù hợp với quy tắc không.
Ánh chiều tà như
máu, chiếu rọi trên vạt áo mỏng trắng như tuyết của Giang Chiết
Liễu, bao phủ góc tay áo của y, phản ánh một mảnh mờ nhạt mông lung.
“Vận số Đại lương đã
hết, nơi này cực kỳ nguy hiểm, Giang công tử cần gì phải đi cùng.”
Giang Chiết Liễu vẫn
chưa mở miệng nói chuyện, mà cùng đối phương đánh cờ một
lát, sau đó mới từ từ nói: “Lần này Công chúa đi về phía
tây, còn có thể tránh được một kiếp.”
“Tránh được một
kiếp, trong lòng lại có ngàn nút thắt.”
Giang Chiết Liễu sớm
biết được tâm tính của người này, cũng không có gì b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.