Gió thổi, chim
hót líu lo.
Gió nhẹ thổi
tan mùi máu.
Bên trong rèm xe tràn ngập
mùi hương ngào ngạt, dung hợp với mùi máu hơi nhạt, trộn lẫn thành một mùi
hương kỳ lạ mà mê hoặc.
Lúc Giang Chiết
Liễu tỉnh dậy, mùi máu này vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Y rất mệt
mỏi, nhưng y cảm thấy trạng thái của mình không tệ như vậy, tốt hơn
nhiều so với y tưởng tượng, sự mệt mỏi này chỉ đơn giản là mệt mỏi về thể
chất mà thôi.
Những suy nghĩ hôn độn
trước đó trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Giang Chiết Liễu ngồi dậy từ trên
giường, áo mỏng theo động tác trượt xuống từ đầu vai, lộ ra một
mảng lớn da thịt trên ngực, ngay cả chỗ nào đó cũng bị cắn đến sưng đỏ... Hậu
quả của việc như nuông chiều Tiểu Ma Vương nhất định sẽ bị cắn mấy miếng
như vậy.
Xương quai xanh và vai
của y có một dấu hôn, nhưng dường như để lại rất có chừng mức, chỉ lưu
luyến một vài dấu ấn hoa hồng.
Giang Chiết Liễu giơ
tay lên xoa trán, tay kia thuận tiện kéo quần áo xuống một
chút, nới lỏng dây áo ra, ngước mắt lên thì đối diện với một đôi mắt tím
lộng lẫy.
“...” Giọng
y khàn khàn: “Vẫn chưa nhìn đủ sao?”
“Không...” Văn Nhân
Dạ đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi, vội
vàng sửa miệng: “Ta chỉ cảm thấy y phục của ngươi quá
trắng... Không, y phục của ngươi quá mỏng.”
Mức độ che đậy vẫn
đáng lo ngại như mọi khi.
Giang Chiết
Liễu lấy ra một chiếc áo choàng bên cạnh, từ từ mặc lên người. Lần
này y không thoải mái, không biết là nguyên nhân gì... Giữa
đường, thì sự sảng khoái chiếm rất lớn, y bị Tiểu Ma Vương dỗ
dành nói vài câu kỳ quái, rất không có mặt mũi của tiền bối.
Nhưng đối phương cũng
dám đè lên ấn mình lên giường, có mặt mũi hay không hình như cũng không cần
thiết, vẫn là lợi ích thực tế quan trọng nhất.
Tất cả đều
sẽ quen.
Giang Chiết Liễu
cúi đầu cài nút áo trên cổ và thắt lưng, cúc áo có tinh xảo phức tạp móc
vào nhau, ăn khớp cùng một chỗ với vải mềm mại tuyết trắng, che kín mít thân
thể y, xương cốt cũng không lộ ra.
Tiểu Ma Vương nhìn
chằm chằm một lát, sau đó đưa một chén trà qua.
Để làm dịu cổ
họng, bên trong lá trà pha với các chất khác, uống không chỉ không đắng mà còn
có chút vị ngọt nhàn nhạt.
Giang Chiết Liễu uống
trà, y cảm thấy vẫn còn mệt mỏi, thắt lưng của y không dùng được sức, luôn
cảm giác móng vuốt của Văn Nhân Dạ đã để lại vết đỏ trên da thắt lưng, từ thắt
lưng đến đốt sống đuôi đều có chút tê dại.
“Sao lại có mùi máu
tươi.” Giang Chiết Liễu phản ứng có chút chậm, vì để nhận ra chút mùi máu
nhàn nhạt này từ trong hơi thở của chính mình có chút khó khăn: “Xảy ra
chuyện gì à?”
Lúc đó y căn bản
khôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.