Năm đầu tiên sau khi cây liễu
nhỏ ngủ, chiến tranh lan rộng khắp nơi, nhưng Văn Nhân Dạ lãnh đạo
cuộc chiến tranh vẫn trở về vào mỗi đêm, để ngủ với chàng, ôm
chàng nói chuyện, tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, như thể
không phải là bệnh tình của chàng chỉ trở nên trầm trọng, vẫn ở lại bên
cạnh Văn Nhân Dạ nghỉ ngơi và phục hồi mà thôi.
Không ai dám nói ra sự thật, Ma
giới hay thậm chí cả thiên hạ, đều diễn trò “Y không bỏ rơi ta” với Ma
tôn.
Tất cả những người dám nói ra đều đã chết
Trong Tu Chân giới bàn tán sôi
nổi, cho rằng hành vi của Văn Nhân Dạ là sỉ nhục tiên tôn. Nhưng bọn
họ không thể làm gì được, bản thân bọn họ đang sứt đầu mẻ trán đối
phó với chiến tranh Ma giới, khó có thể tự bảo vệ chính mình.
Năm thứ ba sau khi cây liễu nhỏ
ngủ, Thường Can từ yêu giới trở lại Kinh Sơn điện, gặp lại tiểu thúc
thúc và thần tiên ca ca của cậu, cậu đứng ở bậc thềm, nhìn tiểu thúc thúc
cúi đầu dỗ chàng uống thuốc, cảm thấy toàn thân vô lực, rồi
lại ngay cả lời xúc động cũng không nói nên lời.
Về sau Thường Càn không ở lại Kinh
Sơn điện chăm sóc ca ca của cậu, mà tiến vào trong quân Ma tộc, đi theo Thích
Băng Ngân học tập chiến đấu và mưu lược, kích hoạt huyết thống bán Ma tộc
cậu ẩn nấp nhiều năm, thúc đẩy thân thể ma tộc cường hãn của cậu.
A Sở vẫn chưa về, hắn không dám
nhìn.
Năm thứ năm chàng ngủ, tình huống
tinh thần của Ma Tôn đại nhân dường như càng ngày càng kém, nhưng trận
chiến giằng co ở U Minh giới lại có tiến triển đột phá. Sau khi Mặc đao bổ ra
Minh Hà, chức năng ngăn cách hơi thở của Minh Hà chặt đựt. Lan Nhược Tự
tìm kiếm nhiều năm cuối cùng đã tìm thấy tung tích của Minh Tịnh qua ngọn đèn
Phật, sau khi tìm về người thừa kế đã mất tích trong những năm gần đây thì liên
thủ với Ma tộc,
Công Nghi Nhan thay mặt đồng ý, bởi
vì khi sứ giả Lan Nhược Tự đến, tôn chủ đang ở bên cạnh Giang tiên tôn, cho dù
một câu nào cũng không nghe được.
Đó là một thế giới chỉ thuộc về hắn. Văn
Nhân Dạ thậm chí có thể tự nhiên nói chuyện với Giang Tiên Tôn, mặc dù chỉ
có giọng của một mình hắn.(MNXX
x TYT)
Ảo giác trong đầu hắn càng ngày càng
nghiêm trọng, có một chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Ma tộc chỉ là chủng tộc, mà
từ tẩu hỏa nhập ma này đang ám chỉ tâm tình của hắn bất ổn.
Đối với bất kỳ chủng tộc, điều này
đối với mỗi người tu hành mà nói, đều là đòn trí mạng.
Nhưng họ bó tay.
Năm thứ mười Giang Chiết Liễu ngủ,
hắn rốt cục bắt đầu ý thức được đối phương đã ngủ quá lâu.
Nhưng tương ứng, vấn đề tinh thần
của hắn cũng trở nên nghiêm trọng quá lâu. Trong đầu Hắn vẫn không nghĩ tới ý
niệm “có lẽ y đã chết”, mà chỉ cảm thấy đối phương không để ý tới mình, có
phải hắn đã chọc cho người yêu tức giận rồi không?
Không chỉ đầu óc của Văn Nhân Dạ không
bình thường, mà đầu óc của Dư Tàn Niên và Hạ Đàn cũng sắp bị ép cho không bình
thường.
Y Thánh các hạ và khôi lỗi sư gặp
mặt lần thứ ba ngàn năm trăm, hai người nhìn nhau với vẻ mặt ủ rũ.
“Mặt ngươi ủ rũ làm gì.” Hạ Đàn ỉu
xìu nói: “Hành tung của Vương Văn Viễn đã bị bại lộ, sớm muộn gì
cũng sẽ bị Ma tộc bắt được, tiểu người câm của ngươi cũng sắp khôi phục, ngươi
không vui chút nào sao, đừng lo lắng như vậy.”
Dư Tàn Niên ngay cả hứng thú cãi
nhau với hắn cũng không có, hắn xụi lơ ở trên ghế mây giương mắt nhìn trời,
nhưng chỉ nhìn thấy mái vòm đen kịt của đại điện Ma giới, hắn ngây người một
lúc lâu, sau đó nói: “Ngươi nói như vậy, vậy tại sao ngươi không vui?”
“Ta lấy cái gì để mà vui.” Hạ Đàn duỗi
thẳng chân ngắn: “Ta là quỷ tu, ta không cần ngủ, nhưng cũng không đến mức
nửa đêm ép ta cầm đao đi khám bệnh, ta cũng đâu có biết chữa.”
Hắn phát ra một câu hỏi hoài nghi
quỷ sinh.
“Hơn nữa U Minh giới đang đánh nhau với
Ma tôn, ta lại bị nhốt ở nơi này!” Hắn tức giận đập vào ghế sau đó
lại than: “... Nhưng cũng may ta không phải đánh nhau.”
“Còn ta thì thật sự đến chữa bệnh, nhưng
không bột đố gột nên hổ*. Đây không phải là bệnh, người này đã...”
(*)Làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu
thì khó mà thành công.
Lời nói của hắn bị kẹt trong cổ
họng, không nói ra lời.
Đông y và Tây y cùng thở dài.
Dư Tàn Niên không biết hôm nay nên uống
hương vị nước đường gì nữa.
Ngay khi hai người nhìn nhau không
nói gì, thì cửa phòng bị lễ phép gõ hai cái, sau đó đẩy ra. Thích Băng Ngân
tiến vào từ bên ngoài, mang đi phương thuốc mới hôm nay.
Biểu cảm của hồng y ma tộc còn chết lặng
hơn cả hai người bọn họ, đã biến thành một thói quen. Mãi đến khi bước
chân của hắn bị Hạ Đàn gọi lại.
Trên mặt Hạ Đàn lộ ra biểu cảm bát quái,
ánh mắt sáng ngời: “Thích tướng quân, tình huống của Văn Nhân tôn chủ đã
tốt hơn chút nào chưa? Lời đồn mới của Tu Chân Giới nói gì vậy...”
Vẻ mặt của Thích Băng Ngân không nhịn
được nữa, quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Hẳn là đã khá hơn một
chút.”
Có nghĩa là không tốt lắm.
“Về phần Tu Chân giới,” Đại
ma nhíu chặt mày: “Đều chỉ vu khống tôn chủ của bọn ta mà thôi.”
Cũng không thể trách người ta vu
khống, chuyện tôn chủ bọn họ làm thật sự... Khiến người ta rất khó tin.
Ai có thể ngờ rằng Văn Nhân Dạ thật sự có
thể duy trì ảo ảnh trong đầu hắn, hơn nữa còn kéo dài mười năm. Và... Ngủ
với một người không nói một lời nào.
Nhưng thật ra mọi người đều biết,
những đáp lại mà Văn Nhân Dạ nhận được đều xuất phát từ ảo giác, nếu cứ tiếp
tục như vậy, thì không phải tính tì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.