Ý cười của Thanh Lâm cứng đờ
trên mặt.
Nàng nhìn đối phương thong dong bình
tĩnh uống trà, một lúc lâu sau mới trả lời: “Vẫn chưa tới.”
Thật ra Giang Chiết Liễu không biết kỳ
động dục của Long tộc là bao lâu, y chỉ thuận miệng nói mà thôi. Ngược lại,
Thanh Lâm càng lúc càng gần, giống như không thể ngăn cản được khí tức ở trên
người y.
Một chiếc sừng giống như san hô của Long
tộc nhô ra.
Giang Chiết Liễu hơi lùi về phía sau vài
tấc để tránh cho chiếc sừng trông có vẻ đắt tiền của đối phương đâm
vào người mình. Y buông chén trà xuống, sau đó bị A Sở nhét thêm một chén
thuốc vào tay, bát thuốc vẫn còn ấm, vị đắng rất nồng.
Vị đắng thoáng che lấp một phần khí
tức thiên linh thể.
Thanh Lâm dần hoàn hồn lại,
nàng muốn nói lại thôi, nhưng vẫn vừa nghĩ vừa nói: “Hảo
hữu, ngươi... Triệu chứng của ngươi kéo dài bao lâu rồi?”
Giang Chiết Liễu từ từ
uống thuốc, nhớ lại một lúc sau đó không chắc chắn nói: “Triệu
chứng ngươi nói là triệu chứng gì? Chẳng lẽ khi yêu tộc các ngươi gặp ta
sẽ phát dục?”
Thanh Lâm: “... Xem như vậy đi.”
“Khoảng bảy ngày.” Giang Chiết Liễu nhìn
thoáng qua A Sở phía sau: “A Sở còn nhỏ, vẫn chưa tới tuổi trưởng
thành. Tiểu yêu ở chỗ của ta tuổi đều tương đối nhỏ, cho nên phản ứng tốt hơn
ngươi rất nhiều.”
Thanh Lâm gật đầu một
cái, trơ mắt nhìn những chiếc vảy vụn sáng lấp lánh phản quang, nàng
đột nhiên nói: “Sức chịu đựng của tôn chủ Văn nhân thật kinh người. ”
Giang Chiết Liễu cau mày vì thuốc
đắng, đối với hương vị quen thuộc có chýt không quen, y uống rất chậm, trong
lúc uống thuốc còn thuận miệng trả lời nàng: “Hắn thông cảm cho ta.”
Thanh Lâm nghe xong những lời này
trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng không biểu hiện ra
ngoài, mà lại trò chuyện với Giang Chiết Liễu một lát, lúc hoàng
hôn mới đứng dậy rời đi.(MNXX
x TYT)
Nhưng lần này không giẫm lên khoảng trống
nữa mà tuyết trực tiếp bay qua không chạm đất.
Ngay sau khi Thanh Liêm rời đi không lâu,
thì chân trời tối đen nhưng chưa vào màn đêm, Văn Nhân Dạ và Dư Tẫn
Niên ra ngoài trở về và tìm được một vị dược liệu quý hiếm.
Văn Nhân Dạ dễ dàng nhận ra hơi thở của
người ngoài.
Cửa sổ chỉ đóng một nửa, gió mang
theo mùi băng tuyết vẫn thổi vào từng đợt. Giang Chiết Liễu ngồi trên ghế
mây uống thuốc, thuốc mới uống một nửa còn lại đã có chút nguội lạnh.
Y đang đọc sách, nhưng y lại không
biết nội dung cụ thể của quyển sách ấy là cái gì, mà biểu cảm vẫn bình tĩnh
lãnh đạm, y chậm rãi vuốt ve góc cạnh, nhưng các ngón tay khi ấn trên trang
sách hơi ửng hồng, động tác dù nhỏ nhưng lại để lộ tâm trạng của mình.
Văn Nhân Dạ đóng cửa sổ lại, cúi người
tới gần trước mặt y, đưa tay siết chặt cổ áo lông trên vai Giang Chiết Liễu,
che kín từng tấc da thịt trên cổ y, sau đó nâng tay ôm đối phương lên.
Giang Chiết Liễu vốn đang chăm chú đọc
sách, không để ý cho nên cứ để người này ôm vào trong lòng, ngay cả sách đang
đọc dở cũng được ôm về giường.
… Như thể là y không ốm yếu mà chỉ
là không thể đi bộ.
Nhưng khi Chung Nam Sơn có tuyết rơi thì
trời sẽ rất lạnh. Tiểu Ma Vương không thích y xuống giường, hắn thích nhìn
Giang Chiết Liễu ngủ cả ngày, mà Ma Tôn đại nhân cũng có thể nhìn cả
ngày... Đây dường như là một loại tâm lý an ủi kỳ lạ, nhưng trong tiềm thức
của hai người lại có suy nghĩ giống nhau: Nếu ngươi nghỉ ngơi lâu thì ngươi có
thể kéo dài tuổi thọ và ở bên ta.
Nghe có chút ấu trĩ, nhưng trên thực
tế, hành vi này chứa đầy sự sợ hãi và lo âu đối với việc mất đi, mà Văn Nhân Dạ
không giỏi biểu hiện ra ngoài, cho nên y chỉ có thể lén nhìn ra từ những nơi
khuất lấp.
Cây liễu nhỏ bị hắn đặt
lên giường, thuốc chưa uống hết, sách cũng chưa đọc xong.
“Sao vẫn còn một nửa?” Văn Nhân Dạ đưa
tay vuốt tóc y.
Giang Chiết Liễu ngượng ngùng nói
đắng, sau đó y cảm thấy lý do này quá trẻ con đang suy nghĩ lát nữa sẽ từ từ
uống hết, miễn cho tiểu ma vương lại lo lắng, sau đó lại được đối phương cho ăn
một viên đường.
... Lại như thế, như vậy chẳng phải
s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.