Gió này sao có thể bị cảm?
Giang Chiết Liễu hoàn toàn không cùng tần
số với hắn.
Chàng cho rằng Văn Nhân Dạ nói là gió
lạnh, không có phản ứng lại, có điểm trì độn nói: “…… Không sao.”
Văn Nhân Dạ lại cảm thấy trên người chàng
nhiệt độ có chút cao, hơi thở ngọt lịm mê người.
Ma tộc không mẫn cảm bằng Yêu tộc, chịu
ảnh hưởng cũng không mạnh, nhưng lúc này đã hoảng đến thất thần.
Trọng lượng Giang Chiết Liễu thật nhẹ,
Văn Nhân Dạ ôm chàng từ tầng hai lọt gió đi xuống, dựa đến gần bếp lò, sao đó
bị tiếng A Sở làm giật mình, bèn lập một cái kết giới lâm thời, sau đó đi xử
hắn.
Nai con lộc cộc nhảy lên cầu thang tiểu
lâu.
Giường nệm phía trên một góc treo lục
lạc, theo màn giường khẽ nhúc nhích ngẫu nhiên phát ra thanh âm thanh thúy.
Văn Nhân Dạ ngồi ở cạnh giường chàng.
Đối phương luôn là như vậy, thực dễ dàng
liền ngủ. Mệt mỏi ập tới, mắt liền nhấc lên không nổi. Nói chuyện cũng câu được
câu không, giống như tốn rất nhiều sức lực.(MNXX x TYT)
Áo choàng trên người Giang Chiết Liễu bị
hắn nhẹ nhàng cởi xuống, chăn gấm bọc lại đầu vai, che đến kín mít, che khuất
hơn nửa cái cằm, lộ ra đôi môi nhạt màu.
Văn Nhân Dạ nhìn vài lần, trong lòng liền
ngo ngoe rục rịch. Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm môi Giang Chiết Liễu,
cúi đầu đến gần, cảm giác hô hấp đối phương có chút nóng.
…… Sao lại thế này, nhiệt độ này không
thích hợp.
Lồng ngực hơi áy náy, ngo ngoe rục rịch
cũng dập tắt. Hắn nắm bờ vai đối phương, lay nhẹ.
“Chiết Liễu?”
Không ai đáp lại, tựa như đã ngủ.
Bàn tay nhẹ len vào chăn gấm, cách một
tầng bạc sam dán vào da thịt, cảm thấy nhiệt độ cơ thể thật sự là nóng quá mức,
sau đó linh quang đột ngột lóe lên, nhớ đến đặc tính thiên linh thể, lập tức an
tâm.
Nhưng Văn Nhân Dạ vẫn hỏi một chút.
“Ngươi như vậy không có việc gì sao?”
Tiểu ma vương dán gương mặt chàng, khoảng
cách rất gần, có thể cảm giác được hô hấp đối phương ấm áp thơm ngào ngạt, cơ
hồ có một chút ý vị triền miên.
Đối phương giống như là một khối điểm tâm
ngọt ngào mềm mại, lột bỏ áo ngoài, tản ra hương vị ngọt tư tư đưa đến bên
miệng, dụ dỗ hắn một ngụm ăn xong.
Hắn vốn tưởng rằng chính mình tự chủ
không tồi, sức chịu đựng cũng siêu phàm thoát tục, sau đó nhìn Giang Chiết Liễu
không dời mắt, nói gì cũng không nghe thấy.
Văn Nhân Dạ đang muốn hỏi lại một lần,
ánh mắt đột nhiên bắt gặp cánh tay thò ra —— đầu ngón tay phiếm hồng, toàn thân
đều bị nhiệt ý nhiễm hơi, đốt ngón tay thon dài hơi gầy mà cuộn tròn lên, khớp
xương thoáng nét ửng đỏ.
Lòng bàn tay có chút ướt át, không có sức
lực, mềm mại nắm hắn.
Lời tính nói đều đã quên.
Chỉ còn lại xúc động muốn càn quấy.
Giang Chiết Liễu lại nhắm lại mắt. Chàng
rất ít khi mệt mỏi như vậy, ngày thường còn có thể đáp lại hai tiếng, hôm nay
lại chỉ kéo kéo góc tay áo tiểu ma vương lên gối ngủ.
Ngón tay đối phương cũng tùy ý rũ xuống,
như đặt trên tay chàng.
“Chiết Liễu?” Văn Nhân Dạ thật sâu mà hít
vào một hơi, trong lòng đoán được cái ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.