Hoắc Đa Thần không có thu tay lại mà khẽ nâng mắt lên và dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn chằm chằm Ninh Vũ.
Ninh Vũ không biết Hoắc Đa Thần hiện tại muốn điều gì nên trực tiếp lấy hết kẹo trong túi ra rồi nhét vào tay anh. Tục ngữ có câu: người cười chớ lấy tay đánh, mở miệng chớ mắng người tặng quà.
“Chúc mừng năm mới." Ninh Vũ nói.
Đuôi mắt Hoắc Đa Thần lập tức hơi nhướng lên và trên khuôn mặt lạnh lùng của anh đã hiện lên vài phần cảm xúc. Anh bỏ kẹo vào túi áo khoác sau đó xoay người chậm rãi bước xuống lầu bằng đôi chân thon dài. Bác sĩ ở lầu một nhìn về phía này rồi nhanh chóng đi lên lầu đỡ Hoắc Đa Thần và nói: “Sao thiếu gia không gọi mọi người một tiếng? Chậm lại một chút."(AbilenexT Y T)
Hoắc Đa Thần quay đầu nhìn Ninh Vũ với vẻ mặt không đổi sắc sau đó quay người đi xuống lầu.
Ninh Vũ: “..."
Hóa ra là anh cần ai đó giúp đỡ!
Hành động ám chỉ thế này thì ai có thể hiểu được!
Ninh Vũ theo sau Hoắc Đa Thần đi ra ngoài, hiện tại sắc trời đã tối đen và còn có một mảng âm u trên đỉnh đầu. Cha mẹ Hoắc đã lái xe ra đi trước, Ninh Vũ vừa quay đầu lại đã nghe thấy giọng của tài xế: “Phu nhân."
Ninh Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, tài xế nhanh chóng đi đến mở cửa xe ghế sau rồi cung kính khom người. Ninh Vũ nhìn thấy Hoắc Đa Thần đã ở trong xe trước với dáng ngồi thẳng tắp hệt như một tác phẩm điêu khắc. Áo khoác hơi hé mở để lộ cổ áo sơ mi bên dưới cùng một tấm chăn được đắp trên đầu gối. Ánh đèn chiếu lên làn da trắng nõn của Hoắc Đa Thần nhưng chỉ chiếu ra được một tầng ánh sáng lạnh lẽo.
Ninh Vũ nuốt xuống một câu thô tục trở lại rằng thiếu phu nhân cái búa.
Cậu mím môi dưới lại sau đó nhanh chóng lên xe để tài xế có thể đóng cửa xe.
Mặc dù không gian trong xe không quá nhỏ nhưng vẫn có chút cảm giác chật chội khi ở cùng với Hoắc Đa Thần. Ninh Vũ nắm chặt tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vì cảm thấy hơi khó chịu.
“Hồi hộp." Một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ bên cạnh vang lên.
Ninh Vũ vừa quay đầu lại đã bắt gặp đôi mắt đen láy của Hoắc Đa Thần. Ninh Vũ định mở miệng trả lời thì Hoắc Đa Thần lại đột nhiên che miệng ho khan một tiếng, vị bác sĩ ngồi trước lập tức đưa ly nước cho anh uống một hớp.
Ninh Vũ lắc đầu: “Không có."
Hoắc Đa Thần trả lại nước cho bác sĩ rồi lại ngã người ra phía sau: “Đi xe phải mất tầm hai tiếng."
Ninh Vũ gật đầu.
Hoắc Đa Thần nhắm mắt lại tựa hồ đang như đã ngủ say.
Xe chậm rãi chạy ra khỏi khu dinh thự rồi đi vào đường chính. Đêm giao thừa ở thành phố tuy không có tiếng pháo nhưng cũng đủ sinh động với ánh đèn xung quanh và con đường dành cho xe chạy cũng được thắp sáng rực rỡ. Lúc đầu Ninh Vũ vẫn còn căng thẳng nhưng sau khi đi qua mà trình diễn ánh sáng ở trung tâm thành phố thì ánh mắt của cậu đã ngay lập tức rơi vào khung cảnh náo nhiệt bên ngoài cửa sổ.
Khi đến thành phố B thì cậu chỉ sống trong nhà cũ Hoắc gia mà chưa từng ra ngoài. Hiệu quả cách âm của xe rất tốt khiến cậu không thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài mà chỉ dựa vào ánh đèn để phán đoán sự náo nhiệt ngoài đó.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến không khi trong xe đột ngột trở nên im lặng bất thường.
Ninh Vũ vội vàng lấy điện thoại di động ra xem cuộc gọi đến rồi tắt đi nút âm thanh sau đó quay đầu nhìn Hoắc Đa Thần vẫn còn đang ngủ say. Cậu cúi đầu bắt máy, che hai tay và nhỏ giọng nói: “Cô Hoàng."
“Con đã ăn sủi cảo chưa."
“Rồi ạ." Ninh Vũ không khỏi nhếch khóe miệng cười một cái: “Cô, giao thừa vui vẻ."
“Con cũng vậy! Con ở nơi đó sống thế nào." Cô giáo Hoàng nói: “Gia đình nhận nuôi con họ có tốt không."
Chỉ có cô giáo Hoàng mới ngây thơ tin rằng trên thế giới này sẽ có người nhận nuôi những người trên 18 tuổi.
“Rất tốt ạ." Ninh Vũ hạ giọng vì sợ quấy rầy đến Hoắc Đa Thần.
“Con không cần lo lắng về gia đình cô bởi vì mọi thứ đều đang rất tốt." Cô giáo Hoàng nói: “Con có biết quỹ phúc lợi CA không? Bọn họ đã tìm đến cô và nói sẽ ủng hộ gia cho đình cô 50 vạn tệ đấy."
Trần Nghĩa từng nói với Ninh Vũ về bản hợp đồng hôn nhân trong năm năm với số tiền 50 vạn một năm.
Ninh Vũ mỉm cười: “Thật tốt."
“Cô cũng không quấy rầy con nữa." Cô giáo Hoàng nói: “Con phải cố gắng học tập vì khóa học ở thành phố B khác với trường chúng ta vậy nên con cần phải cố hơn nữa mới có thể theo kịp tiến độ ở đó."
“Vâng."
Tiếng ngắt điện thoại rõ ràng và rành mạch ngân lên, cuộc gọi kéo dài năm mươi chín giây và được tính phí một phút. Ninh Vũ khẽ thở dài một hơi trong lòng rồi đem điện thoại cất vào trong túi. Xe đã đi qua đoạn đường tấp nập nhất vậy nên ngoài cửa sổ chỉ còn lại những ngọn đèn đường ảm đạm. Con đường phía trước dần trở nên mờ mịt và Ninh Vũ cũng không biết tương lai cậu sẽ đi đến nơi nào.
Sau hai giờ lá thì xe cũng đã lái lên núi và dừng chân tại một ngôi chùa tráng lệ.
Xe dừng lại và sương mù bên ngoài lại càng trở nên dày đặc. Ninh Vũ vừa định mở cửa thì đột nhiên Hoắc Đa Thần lạnh giọng nói: “Ngồi đi."
Ninh Vũ vội vàng rút tay lại và cho rằng họ đã đi nhầm đường sau đó nhìn sang Hoắc Đa Thần.
“Đưa mũ và khăn cho tôi."
Ninh Vũ ngẩn người ra một lúc, tài xế ở trước ghế nhanh chóng đưa túi đựng mũ và khăn quàng cổ đến chỗ cậu. Ninh Vũ lấy đồ sau đó đưa cho Hoắc Đa Thần nhưng anh chỉ hờ hững nhướng mắt lên rồi nói: “Em không giúp tôi sao."
“A."
“Mặc vào cho tôi." Hoắc Đa Thần nói: “Em không làm được à."
Ai lại không đội mũ được chứ? Ninh Vũ cúi người quàng khăn cho Hoắc Đa Thần nhưng khi đội mũ lên cậu lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn bởi khoảng cách giwuax hai người quá gần và Ninh Vũ có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc trộn lẫn với mùi cỏ cây trên người Hoắc Đa Thần. Nước da của anh rất trắng lại công thêm sống mũi cao thẳng và nhìn từ khoảng cách gần như vậy sẽ có thể thấy được được hàng lông mi dày và đen mượt.(AbilenexT Y T)
Ninh Vũ nín thở nhanh chóng chỉnh lại khăn quàng cổ và mũ cho Hoắc Đa Thần rồi kéo mũ xuống đến hai bên tai anh. Ngón tay út của NInh Vũ không hề báo trước chạm vào vành tay với da thịt mềm mại nhưng lại lạnh lẽo của Hoắc Đa Thần một cái. Hầu kết Ninh Vũ lập tức lăn lộn lên xuống, cậu không nhịn được mà đứng bật dậy nhưng sau đó lại đập trúng đầu vào nóc xe.
Ninh Vũ che đầu lại kêu lên một tiếng sau đó ngồi xuống, nói: “Anh còn muốn làm gì nữa không."
Hoắc Đa Thần đưa mấy ngón tay mảnh khảnh lên cài lại từng chiếc cúc áo khoác rồi dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ninh Vũ cho đến khi chiếc áo khoác được cài xong hết cúc. Tài xế mở cửa xe, Hoắc Đa Thần nhanh chóng xoay người bước xuống xe trên đôi chân dài tăm tắp.
Gió lạnh đột nhiên ập tới làm Ninh Vũ vội vàng kéo áo khoác cùng mũ lên che mặt. Cậu bước xuống xe sau đó đút hai tay vào túi áo khoác lông vũ rồi vừa đi vừa thu mình lại tựa như một chú ngỗng lớn.
Tiếng tụng kinh vọng đến tai cùng mùi nến và hương giấy xộc ngay vào mặt Ninh Vũ. Cậu dụi mũi hắt xì một cái sau đó ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Những ngọn nến được thắp sáng trong đêm và còn có những bức tranh với nhiều màu sắc rực rỡ trên tường.
Ninh Vũ không có đức tin vậy nên cậu đối với những thứ này cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, không sợ hãi cũng không cung kính. Cả nhóm sau khi đi được hai mươi phút thì đột nhiên dừng lại.
“Ninh Vũ."
Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn mọi người nhưng họ đều đã tránh sang một bên, chỉ còn một mình Hoắc Đa Thần đang đứng trên bậc thang ở trên cao phía trước. Từ dưới lớp khẩu trang truyền đến giọng nói âm trầm của anh: “Lại đây."
Ninh Vũ không biết phải làm sao, lập tức nhìn xung quanh rồi bước nhanh về phía trước. Hoắc Đa Thần sau đó nắm lấy tay cậu và NInh Vũ cảm thấy tay của anh thật sự rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Ninh Vũ rùng mình một cái nhưng cậu vừa định rút tay lại thì đã ngay lập tức bị Hoắc Đa Thần nhéo một cái. Người bệnh này khá khỏe bởi vì Ninh Vũ bị nhéo rất đau, Hoắc Đa Thần nói: “Đừng nhúc nhích."
Ninh Vũ quay đầu nhìn Hoắc Đa Thần. Hai chân anh mở rộng bước lên bậc thềm trong khi vẫn đang nắm lấy tay Ninh Vũ. Ninh Vũ không nhúc nhích nên Hoắc Đa Thần vừa đi được một bước đã nhanh chóng xoay người lại rồi nhíu mày nói: “Đi thôi."
Không phải anh vừa ngăn không cho cậu di chuyển hay sao? Tại sao bây giờ lại phải đi?
Thím Trương nhắc nhở Ninh Vũ: “Cậu mau giúp thiếu gia bước lên đi."
Ninh Vũ bước đến trước mặt Hoắc Đa Thần sau đó nắm lấy cánh tay anh và không để ý đến nhiệt độ trên tay anh nữa.
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Hoắc Đa Thần vẫn không hạ xuống, anh đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua thím Trương rồi quay đầu nhìn về phía trước. Toàn bộ quá trình mọi người đều không nói với nhau một câu nào, thân thể Ninh Vũ rất khỏe và đi lại cũng khá dễ dàng nên nếu như để cậu đi đoạn đường này một mình thì chỉ cần năm phút là đi xong. Hoắc Đa Thần đi phía sau, anh nặng đến mức khiến Ninh Vũ phải mất nửa giờ mới có thể cùng kim chủ đại nhân đi lên hết các bậc thang.
Đây không phải là lần đầu Ninh Vũ gặp mặt tên giả hòa thượng Cao Lâm này bởi vì lần đầu tiên cậu gặp mặt ông ta là vào nửa năm trước, vị hòa thượng giả này nói rằng cậu sẽ sống rất khổ cực trừ phi gặp được một người phú quý. Ninh Vũ sở dĩ gọi hắn ta là giải hòa thượng là bởi vì cậu đã từng nhìn thấy ông ta ăn thịt. Ninh Vũ cau màu nói: “Là ông."
“Dâng hương." Cao Lâm đưa mấy nén hương cho Hoắc Đa Thần sau đó nhìn về phía Ninh Vũ bên cạnh và nói: “Đi cùng với vợ."
Ninh Vũ bất động một lúc nhưng sau đó lại muốn cười nhạo vào mặt vị hòa thượng giả này. Ông ta biết Hoắc Đa Thần à? Họ đang chơi trò chơi quái quỷ gì vậy?
Hoắc Đa Thần đưa cho Ninh Vũ một ít hương rồi nói: “Tới đây."
Hoắc Đa Thần là dùng tiền thật mua cậu vậy nên nếu không nhận lấy thì chính là không biết tốt xấu. Cậu cầm lấy ba nén hương sau đó đi theo sau Hoắc Đa Thần rồi cúi đầu xá tượng trưng về bốn hướng..
Hoắc Đa Thần nhanh chóng mang những nén hương trong tay đến cắm vào lư hương.
“Mời đi lối này." Cao Lâm mặc áo nhà tu rồi dẫn đường cho bọn họ đi đến ngọn đồi phía như một chú chó.
Hoắc Đa Thần đi được vài bước đã lập tức ho khan vài tiếng. Ninh Vũ đi vòng qua cản gió cho anh rồi đến gần hỗ trợ Hoắc Đa Thần đi tiếp trong khi những người khác vẫn còn chưa đuổi kịp đến. Hoắc Đa Thần thật sự sẽ có vấn đề bởi người Hoắc gia muốn anh leo đến đây là có ý muốn mạng của anh mà.
Sau khi họ tiến vào sân sau, Cao Lâm nói: “Mười hai giờ tối tôi sẽ đến đây đón hai người."
Hoắc Đa Thần gật đầu.
“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa." Cao Lâm xoay người rời đi.
Hoắc Đa Thần đi vào phòng trong khi Ninh Vũ ở bên này lại đang dáo dác nhìn xung quanh. Người của Hoắc gia không đi theo vậy nên chỉ có cậu ở đây với Hoắc Đa Thần và việc này khiến Ninh Vũ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Cậu đỡ Hoắc Đa Thần ngồi xuống rồi nói: “Anh có cần gì không."
Trong phòng có hệ thống sưởi nên Ninh Vũ nhanh chóng kéo mũ trùm đầu cùng dây khóa áo khoác xuống.
Hoắc Đa Thần ngồi ở mép giường đưa tay cởi cúc áo khoác ngoài ra nói: “Rót cho tôi một ly nước."
Ninh Vũ bưng một cốc nước ấm đặt ở đầu giường sau đó nhìn quanh và thấy nơi này chỉ có một cái giường: “Hiện tại tôi sẽ đi xuống núi sao."
“Buổi tối em sẽ ngủ chung với tôi." Hoắc Đa Thần uống một ngụm nước và cố nén cơn ho.
Ninh Vũ: “..."
Hoắc Đa Thần nhướng mày: “Đêm nãy em sẽ ở chỗ này cùng với tôi."
Đầu Ninh Vũ ong ong, nhanh như vậy đã đến rồi sao? Anh là một người bị bệnh nên có được không? Đàn ông với đàn ông thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Hoắc Đa Thần lại ho khan một tiếng, Ninh Vũ xoa xoa chóp mũi sau đó không thèm nhìn Hoắc Đa Thần mà vội vàng chạy ra ngoài rồi nói: “Tôi đi vệ sinh một lát."
Gió lạnh trong hành lang thổi vào Ninh Vũ một lúc mới khiến cậu bình tĩnh trở lại, ngủ cùng phòng thì cũng hợp lý bởi vì dù sao cậu cũng đã đem bán chính bản thân mình cho Hoắc Đa Thần rồi còn gì. Chữ viết trắng đen rõ ràng như vậy nên nếu Ninh Vũ muốn giở trò cũng sẽ trở nên vô ích cùng nhàm chán.
Ninh Vũ vừa cắn răng quay về phòng thì Hoắc Đa Thần đã nằm trên giường ngủ. Chiếc chăn chỉ đắp đến thắt lưng của Hoắc Đa Thần, anh cởi áo khoác ngoài ra nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng với cổ áo không cài cúc làm lộ ra xương cổ tay đầy nhẵn nhụi.
Ninh Vũ cởi áo khoác sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Khi cậu bước ra thì Hoắc Đa Thần dường như đã ngủ, hàng mi dày và mảnh che khuất đôi mắt anh, nhìn anh lúc này hệt như một bóng ma. Ninh Vũ uống thêm một cốc nước rồi dựa vào ghế ngồi và mở điện thoại lên. Cao Lâm nói mười hai đêm giờ sẽ gọi điện cho bọn họ và hiện tại đã là chín giờ tối vậy nên Ninh Vũ cũng không cần đi ngủ.
Hiện tại chỉ có một chiếc chăn nhưng đã bị Hoắc Đa Thần đắp trước.
Tín hiệu trên núi rất yếu nên dù Ninh Vũ muốn xem tin tức nhưng điện thoại vẫn cứ hiển thị đang tải và sau khi tải lên chừng mười phút thì cũng chẳng mở ra được một bức ảnh nào.
“Không ngủ à."
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm Ninh Vũ giật mình sau đó ngẩng đầu lên đã lập tức bắt gặp đôi mắt đen láy của Hoắc Đa Thần, Ninh Vũ nắm chặt điện thoại và nói cậu không buồn ngủ nhưng chỉ có thể mở miệng ra ngáp một cái.
Đều là đàn ông vậy nên ai sợ ai? Ninh Vũ đọc thầm câu đáy ba lần mới cất điện thoại rồi đứng dậy. Hoắc Đa Thần đang nằm bên trong cũng di chuyển sang một bên nhường chỗ cho cậu: “Lên đây."
Ninh Vũ nhìn người trên giường mà suy nghĩ vài giây rồi sau đó cắn răng nâng hai chân lên tiến đến giường nằm xuống. Vị trí cậu nằm đã bị Hoắc Đa Thần sưởi ấm, trong không khí còn có một mùi thơm nhàn nhạt và mùi hương đó cũng chính là mùi cơ thể của Hoắc Đa Thần. Cậu cố chịu đựng việc hai bên tai đang nóng rát mà kéo chăn lên. Ninh Vũ muốn tiến vào thêm một chút nữa nhưng khi chân cậu vừa chạm vào bắp chân của Hoắc Đa Thần cả người đã ngay lập tức sững lại.