Cánh tay của Ninh Vũ đã bị gãy nên nên phải tiến hành phẫu
thuật vì vậy Hoắc Đa Thần phải ký vào giấy đồng ý phẫu thuật với sắc mặt ảm đạm
rồi giương mắt nhìn Ninh Vũ được đưa vào trong. Anh giơ tay kéo cà vạt bỏ vào
túi quần sau đó lạnh lùng nâng cằm lên.
“Thiếu gia, bọn họ đã tính toán từ sớm nên tôi vừa đến chậm
mười lăm phút thì họ đã lợi dụng thời cơ này để đến bắt Ninh Vũ…”.
“Tại sao anh lại đến trễ như vậy." Hoắc Đa Thần rũ mắt
xuống sau đó chậm rãi cởi cúc áo trên tay áo vest ra và đưa áo vest sang cho vệ
sĩ sau đó bước nhanh lên phía trước rồi vừa cởi cúc áo sơ mi ra.
“Đột nhiên có chuyện xảy ra ở trên đường."
Hoắc Đa Thần dừng bước rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào
tài xế của Ninh Vũ: “Anh quay về trước đi và đợi em ấy không có việc gì thì chúng
ta sẽ nói chuyện sau."
Hoắc Đa Thần xem lại camera giám sát ở thành phố với chất
lượng hình ảnh được ghi lại rất tốt. Bọn họ lái một chiếc Mercedes - Benz với
cùng kiểu dáng với xe của Ninh Vũ và từ lúc Ninh Vũ bước lên xe rồi phát sinh
đánh nhau thì chỉ mất vỏn vẹn có một phút.
“Biển số xe là giả nhưng chúng tôi cũng đã kiểm tra các
camera giám sát những các ngã tư trong thành phố." Đội trưởng đội cảnh sát
hình sự nói: “Cậu nhóc này cũng rất lợi hại vì đã đánh ngất được một tên trong
số đó và đây là một bước đột phá rất tốt."
Hoắc Đa Thần nhìn chằm chằm vào màn hình. Cây gậy đánh vào
tay Ninh Vũ làm cho thân thể cậu lắc lư rồi buông thõng cánh tay xuống rồi
không nhấc lên được nữa. Ba người đàn ông trưởng thành mà lại cùng nhau đánh
một cậu nhóc
Tài xế của Ninh Vũ thường đến sớm mười phút để chờ Ninh Vũ
nhưng hôm nay anh ta đột nhiên gặp phải tai nạn trên đường rồi bị đối phương
chặn lại nên muộn mất mười lăm phút.
“Cần bao nhiêu thời gian thì mới bắt được người? Có thể có
kết quả trước bình minh không." Hoắc Đa Thần đứng dậy nhìn Cục Trưởng Lưu
đang đi cùng mình rồi nói: “Bọn chúng dám giết người giữa thanh thiên bạch
nhật(*) cũng đủ chứng tỏ luật pháp và an ninh ở đây thật đáng sợ.”
(*)thanh
thiên bạch nhật: giữa ban ngày ban mặt và ai có thể chứng kiến được.
Cục Trưởng Lưu cũng đứng dậy và nói: “Tổng giám đốc Hoắc,
chúng tôi sẽ tìm ra kết quả trong thời gian sớm nhất có thể và đưa ra một lời
giải thích rõ ràng cho anh."
Sau khi Ninh Vũ bị tiêm thuốc tê thì đầu óc cậu lập tức mơ
hồ rồi dần dần mất đi ý thức và cậu lại vì cơn đau mà tỉnh lại lần nữa. Ninh Vũ
vừa mở mắt ra đã thấy một luồng ánh sáng đột ngột ập tới khiến cho cậu vội vàng
nhắm mắt lại nhưng cánh tay trái lại truyền đến một trận đau âm ỉ. Cậu cố mở
mắt ra lần nữa và phải nheo mắt thì mới nhìn rõ và thấy được trang thiết bị
trong căn phòng này hệt như là những đồ vật ở trong bệnh viện. Cậu vừa quay đầu
lại và không kịp phòng ngừa thì đã nhìn thẳng vào một người đàn ông cao lớn mặc
trên mình một chiếc áo sơ mi đen đang đứng bên cửa sổ với đôi vai rộng cùng đôi
chân dài và có dáng đứng nghiêm nghị.(AbilenexT Y T)
Ninh Vũ ho khan vài tiếng làm người đàn ông đó quay đầu lại
nhìn cậu một chút sau đó bước tới. Dưới ánh đèn phòng bệnh vậy nên có thể dễ
dàng nhìn thấy được khuôn mặt nghiêm nghị của Hoắc Đa Thần đang lộ ra vẻ u ám.
Anh đi tới gần Ninh Vũ rồi khom người và đặt tay lên trán cậu.
Không có sốt. Hoắc Đa Thần nhấn chuông gọi bác sĩ sau đó kéo
ghế ngồi xuống giang hai chân dài ra và
dựa vào ghế ngồi rồi nhìn thẳng vào Ninh Vũ: “Em bị gãy tay rồi."
“Tôi biết." Giọng Ninh Vũ khàn khàn. Cậu cũng không
phải người ngu nên cần Hoắc Đa Thần nhắc nhở sao? Khi gậy rơi xuống thì cậu đã
sớm biết rằng mình sẽ bị gãy xương vì loại gậy co duỗi đó có trọng lượng nhất
định lại cộng thêm sức lực của một trưởng thành thì việc gãy xương là điều rất
chắc chắn.
“Có đau không."
Sau một đêm thì Ninh Vũ cũng đã tỉnh táo lại và cậu khẳng
định rằng những kia không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.