Bầu không khí trong phòng bỗng yên lặng đến kỳ lạ.
Hướng Nguyệt Minh do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói một câu: “Cậu có dám nói lời này trước mặt Trình Trạm không?”
Ngu Uyển nhướng mày, hợp tình hợp lý nói: “Mình tất nhiên chỉ dám nói sau lưng thôi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Ngu Uyển nhìn cô, đôi mắt cong cong: “Làm sao? Mình nói thế là vẫn còn ít đấy, ban nãy không phải cậu nói hẳn nửa tiếng sao.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt cô: “Đừng có vớ vẩn, Trình Trạm không phải người có thể làm bậy trong văn phòng.”
“Thật sao?” Ngu Uyển không tin chút nào: “Lần sau thử dụ dỗ anh ta trong phòng làm việc, xem thử anh ta có dám hay không.”
Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Mình không thèm làm mấy chuyện nhàm chán như vậy.”
Ngu Uyển khịt mũi, không chút khách khí vạch trần: “Cậu thay Trình Trạm làm nhiều chuyện nhàm chán quá phải không?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, không thể phản bác.
Cô nghĩ kĩ, chính cô đã làm rất nhiều điều nhàm chán trước mặt Trình Trạm, lại còn rất khoa trương. Về cơ bản, cô có thể bị nhìn thấu trong nháy mắt, nhưng Trình Trạm … không bao giờ vạch trần cô.
Hướng Nguyệt Minh không biết anh thích xem cô “diễn”, hay anh nghĩ hành động của cô không đủ để thu hút sự chú ý của anh.
Nghĩ về điều này, Hướng Nguyệt Minh lại có một loại cảm thấy một cảm giác khó chịu. Cô mím môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói về anh ấy nữa.”
Ngu Uyển giật mình: “Sao vậy?”
“Không.” Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy: “Mình chỉ là không muốn nhắc tới anh ấy.”
Ngu Uyển hiểu ra, không tiếp tục đề tài này nữa.
Ngu Uyển bình tĩnh nói: “Mình nghe được một tin đồn trong giới.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Là gì?”
“Là của Tống Phi, nghe nói trước đây cô ta ký rất nhiều hợp đồng làm đại ngôn bây giờ đều đã bị chấm dứt, cô ta chắc hẳn là bị công ty phong sát(*) rồi.”
(*)”Phong sát” là một lệnh cấm được áp dụng cho các nhân vật nổi tiếng, nghệ sĩ hoặc nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng tham gia vào các hoạt động nghệ thuật như diễn viên, ca sĩ,… khi họ gặp phải scandal hoặc mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng không thể tha thứ.( Nguồn internet)
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng rồi từ chối cho ý kiến.
Ngu Uyển buồn cười nhìn cô: “Cậu cảm thấy như vậy có tính là tức giận người đẹp nhất thời không?”
Trình Trạm im lặng cong môi dưới: “Anh đi lấy máy sấy tóc.”
Nói xong, anh cũng không buông cô ra.
Một lúc sau, tiếng máy sấy tóc vang lên từ phòng ngủ.
Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhàng sấy cho anh trong ba phút: “Được rồi.”
Trình Trạm đáp lại, quay đầu nhìn cô: “Sấy xong rồi?”
Đôi mắt của Hướng Nguyệt Minh đau mỏi, nhưng cô thực sự ngủ được, bất lực gật đầu: “Ừm.”
Vừa dứt lời, Trình Trạm liền ôm lấy cô: “Vậy làm gì đó để em có thể ngủ đi.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không từ chối, chủ động ôm cổ anh, lập tức biến thành tiểu yêu tinh.
Cô chủ động cọ cọ vào ngực anh, ngẩng đầu hôn anh. Môi cô mềm mại, hôn lên quai hàm anh, đầu lưỡi đảo quanh.
Trình Trạm dừng lại, cúi đầu cảnh cáo nhìn cô: “Không muốn về phòng sao?”
Cô, mặt không đỏ tim không đập, nói: “Chúng ta chưa từng thử qua ngoài hành lang.”
Giây tiếp theo, cô bị đè ở dưới bức tường ngoài hành lang.
Đèn trong hành lang không phải là đèn sợi đốt, có chút hơi cổ kính, giống như hiệu ứng đèn lồng được kết xuất.
Màu vàng đậm, cảm giác rất mềm mại.
Ngọn gió cuối hành lang thổi vào, thổi bay tiếng nói của hai người, giống như một dạ khúc làm động lòng người. Làm cô có cảm giác mơ màng hết lần này đến lần khác, khiến trái tim cô rung động không thôi.
Dưới ánh đèn ngủ, cảm giác không quá chân thực nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hướng Nguyệt Minh cắn môi, không muốn phát ra âm thanh.
Nhưng thói hư tật xấu của người đàn ông quá mạnh, cô càng không muốn gây ra tiếng động, Trình Trạm lại càng muốn nghe giọng nói kiều diễm của cô khi làm.
Khi cô hét lên, Trình Trạm cảm thấy chết dưới người cô cũng thật đáng.
…
Cơ thể của Hướng Nguyệt Minh như bị kéo căng bởi một sợi dây, cô không có bất kỳ điểm tựa nào, ngón chân co quắp lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Khẩn trương, lo lắng. Tất cả đều đang hiện hữu trong đầu cô.
Minh Uyến là một căn biệt thự duy nhất ở đây và không có ngôi nhà nào khác xung quanh cả.
Căn nhà nằm một mình ở rìa hồ nhân tạo, cảnh ở phía bên kia hồ rất đẹp.
Xung quanh hồ trồng rất nhiều hoa. Gió thổi, hương hoa phả vào mũi.
Bóng đêm mông lung.
Trong lúc trầm luân, Hướng Nguyệt Minh ngửi thấy mùi thơm của hoa, mùi hương quen thuộc của người đàn ông và một mùi tanh nồng.
–
Lại nằm trên giường, mí mắt Hướng Nguyệt Minh nặng trĩu không mở ra được.
Nhưng trong đầu cô lại nhớ đến một chuyện: “Trình Trạm.”
“Hửm?”Trình Trạm giọng khàn khàn, chạm vào môi cô:“Làm sao?”
“Hành lang, thu dọn.”
Trình Trạm: “… Biết rồi.”
Hướng Nguyệt Minh chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Trình Trạm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc lâu rồi mới ra ngoài hành lang dọn dẹp.
Sau khi thu dọn xong chiến trường, Trình Trạm đến thư phòng.
“Trình tổng.” Nửa đêm nhận được điện thoại của ông chủ, tim của Đinh Thuyên như muốn nhảy ra ngoài.
Trình Trạm đáp lại, thấp giọng hỏi: “Buổi chiều cô ấy đã đi đâu?”
Đinh Thuyên sửng sốt một chút, lập tức hiểu anh đang hỏi đến ai.
“Cô Hướng và cô Ngu đều ở trung tâm mua sắm, không có đi chỗ khác.”
Trình Trạm cau mày, nghĩ về vấn đề mất ngủ của cô: “Họ có gặp ai không?”
Đinh Thuyên da đầu căng thẳng, vội vàng nói: “Tôi đi kiểm tra lại một chút.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Ngày mai nói cho tôi biết.”
“Vâng.”
–
Sáng hôm sau, khi Hướng Nguyệt Minh thức dậy, Trình Trạm đã không còn ở nhà.
Cô cũng không để ý lắm, ăn sáng xong, Tiểu Hi cũng vừa lúc đến.
Hôm nay Hướng Nguyệt Minh sẽ tham gia một lớp học diễn xuất. Thầy giáo mà Sơ Hạ tìm cho cô là một tiền bối đã nghỉ hưu của Học viện Điện ảnh, đồng thời cũng là tiền bối của rất nhiều diễn viên nổi tiếng trong giới.
Lần này, đây được coi là một đặc ân bé nhỏ cho cô.
Sau khi lên xe, Hướng Nguyệt Minh và Tiểu Hi cùng chào hỏi, rồi gọi điện cho Sơ Hạ.
“Có câu trả lời chưa?” Sơ Hạ hỏi.
Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: “Vâng. Em đi.”
Sơ Hạ hơi giật mình, có chút kinh ngạc: “Thật sao?”
Hướng Nguyệt Minh: “Thật.”
“Vậy được rồi.” Sơ Hạ kìm đè nén sự kích động trong lòng, vội vàng nói: “Vậy chị lập tức liên lạc Tân Xuân, có chuyện gì sẽ nói với em sau.”
Hướng Nguyệt Minh hiểu rõ: “Vậy nói với em sau khi chị đã liên lạc nha.”
“Được.” Sơ Hạ nói: “Đúng rồi, em học diễn xuất xong thì đến công ty đi, chị đang có mấy cái kịch bản hay.”
“Vâng.”
Giáo viên dạy Hướng Nguyệt Minh sống trong trường, một ký túc xá dành cho viên chức tương đối lớn, tràn ngập không khí sảng khoái.
Sơ Hạ cúp máy trước. Hơn nữa, Hướng Nguyệt Minh phát hiện ra trước đây cô từng học giáo viên này, nhưng đó chỉ là một lớp học lớn với rất nhiều người.
Tất nhiên, đó không phải là vấn đề. Vấn đề là Hướng Nguyệt Minh biết vợ của giáo viên.
Không thể giải thích được, Hướng Nguyệt Minh có chút khẩn trương.
Cô nhấn chuông cửa và hít một hơi thật sâu.
Cửa mở ra, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười một cách nghiêm túc: “Ngụy…” còn chưa kịp nói hết câu, người trước mặt đã cười ha hả: “Ngụy cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, sau đó hoàn hồn: “Anh Hạ.”
Hạ Thừa gật đầu, nhìn cô: “Em đến đây là để học?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Hạ Thừa cười cười, nghiêng người: “Vào đi.”
Cô không nhúc nhích.
Thấy tư thế của cô, Hạ Thừa cười hỏi: ” Sao lại không dám vào?”
“Không phải ạ.” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc: “Sao anh Hạ lại ở chỗ này vậy?”
“Trở về gặp thầy giáo cũ.”
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, còn chưa nói xong, bên trong truyền đến một giọng nữ: “Ai tới vậy?”
Vừa nói, bà liền nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh.
“Tiểu Nguyệt đến rồi.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu và gọi: “Cô giáo.”
Lý Văn nhìn cô, cười cười, ra hiệu: “Vào đi, vào đi.”
“Vâng ạ.” Hướng Nguyệt Minh thay giày rồi bước vào.
Lý Văn chỉ vào Hạ Thừa, người đang đóng cửa sau, hỏi nhỏ: “Hai người có biết nhau không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, và nói một cách trịnh trọng: “Hẳn là không ai là không biết đến anh Hạ đâu ạ.”
Lý Văn khẽ cười: “Cũng đúng, cậu ấy là diễn viên hàng đầu, vừa đẹp trai lại có thực lực, rất xứng đáng với danh tiếng của mình.”
Lý Văn mỉm cười và lắc đầu: “Ta có nói gì sai không, Tiểu Nguyệt Nhi?”
“……Không ạ.”
–
Sau khi bước vào, thầy Ngụy, người dạy Hướng Nguyệt Minh đã đợi sẵn.
Sau khi chào hỏi và giới thiệu về cô, thầy Ngụy đã cho cô vào lớp. Hạ Thừa cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh.
Lúc đầu, Hướng Nguyệt Minh không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng sau khi nghĩ lại,cô cảm thấy chẳng có gì đáng quan tâm cả. Biểu diễn chính là để người khác xem, không cần để ý đến người khác.
Suốt buổi sáng, Hướng Nguyệt Minh nghiêm túc tham gia lớp học.
Trong giờ giải lao, Ngụy Xương quay sang nhìn học sinh cưng của mình: “Cảm thấy thế nào?”. Hạ Thừa nhấp một ngụm trà, nghiêm túc bình luận: “Diễn chưa nhập tâm lắm.”
Anh ấy nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Em có tài, nhưng cảm xúc trong mắt không đủ.” Anh ấy nói thẳng: “Đôi mắt quá trong và trống rỗng, chưa đặt mình vào vai diễn. Em như đang diễn như một người ngoài cuộc, chứ không phải là nhân vật chính.”
Hướng Nguyệt Minh không nói một lời.
Ngụy Xương cười: “Không tệ.” Ông nhìn Hướng Nguyệt Minh nói: “Em không thích diễn sao?”
“Không ạ.” Hướng Nguyệt Minh nói: ” Em có thích ạ.”
Ngụy Xương cười lắc đầu: “Phải cảm nhận được niềm vui khi đóng phim và tìm được thứ mình thích, như vậy mới có thể đặt mình vào đó.”
Hướng Nguyệt Minh khiêm tốn lắng nghe.
Đến giờ ăn trưa, Hướng Nguyệt Minh định rời đi nhưng bị Lý Văn ngăn lại.
“Sao lại đi, ta có chuyện muốn nói.”
Ngụy Xương cũng cười: “Buổi trưa ăn cơm ở chỗ này đi, Hạ Thừa cũng là một người trẻ tuổi, bốn người vừa vặn.”
Thật khó để từ chối.
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Vậy thì em sẽ làm phiền thầy cô rồi ạ.”
Sau bữa tối, Lý Văn lôi kéo cô nói về chuyện công việc.
Lý Văn là một nhà biên kịch nổi tiếng, nhưng kịch bản mà bà ấy viết lại khác so với các nhà biên kịch nổi tiếng khác. Bà ấy thích viết về cổ trang hơn, sẽ tương đối nhàm chán, nhưng nó sẽ có ý nghĩa sâu sắc nếu thưởng thức nó một cách cẩn thận.
“Cô có một kịch bản cho em đọc.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, chỉ vào mình: “Em ư?”
Lý Văn gật đầu: “Đúng vậy, cô đã nghĩ về nó, vai diễn này khá phù hợp với em.” Bà ấy nhanh chóng nói: “Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là em phải tốt được nghiệp khóa học của thầy Ngụy.”
“Đương nhiên không phải bây giờ.” Lý Văn nhìn cô: “Cô chỉ là muốn cho em xem trước, em sẽ cho cô vài nhận xét. “
Bà nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Có làm khó em không?”
“Không ạ.”
Hướng Nguyệt Minh sao lại có thể từ chối miếng mồi béo bở rơi từ trên trời xuống này: “Cảm ơn cô Lý.”
Lý Văn nhắc nhở cô phải phòng tránh: “Có thể không phải là em, nhưng em có thể thử nếu em có hứng thú. Khi đến thời điểm, nó sẽ được thử nghiệm công khai.”
“Vâng.”
Khi Hướng Nguyệt Minh rời khỏi nhà thầy Ngụ, Hạ Thừa cũng vừa lúc nói lời tạm biệt.
Hai người cùng rời đi.
Hướng Nguyệt Minh duy trì khoảng cách với anh, lúc đi xuống lầu, Hạ Thừa quay đầu nhìn cô: “Tí nữa em đi đâu?”
Hướng Nguyệt Minh bị phân tâm, mất cảnh giác, cô “A” một tiếng: “Dạ?”
Hạ Thành cười như không cười, nhìn cô: “Em định đi đâu không?”
“Về công ty.”
Hạ Thừa gật đầu: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”
“Không cần.” Hướng Nguyệt Minh giải thích: “Trợ lý của tôi đang đợi.”
Hạ Thành nhướng mày, có chút không tin: “Thật sao?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Cảm ơn lòng tốt của anh Hạ, hôm nay thật sự không cần.”
Nghe vậy, Hạ Thừa nhìn cô: “Hướng Nguyệt Minh.”
Hạ Thừa đến gần cô, giọng nói đầy ẩn ý hỏi: “Em sợ tôi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT