Hướng Nguyệt Minh định thần lại, thản nhiên nói: “Anh tìm trợ lý ở đâu vậy?”
Trình Trạm cụp mắt, uống một ngụm nước, hỏi: “Muốn đổi trợ lý sao?”
“Không.” Hướng Nguyệt Minh không biết nói như nào, giải thích: “Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút, nếu có một ngày em trở nên nổi tiếng, không phải nên tìm thêm trợ lý sao?”
Nghe vậy, Trình Trạm khẽ cười.
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Nghe thấy giọng điệu mang chút giễu cợt của anh, dưới gầm bàn cô giơ chân đá vào người anh một cái.
“Làm sao, em nói không đúng sao?” Hướng Nguyệt Minh trừng mắt nhìn anh: “Anh cảm thấy em không thể nổi tiếng sao?”
“…”
Trình Trạm ngước mắt lên, nhìn người đẹp ở phía đối diện một hồi lâu, sau đó nói: “Không phải.”
Hướng Nguyệt Minh vô cớ gây sự: “Vừa rồi ý của anh chính là như vậy.”
Trình Trạm nhìn thẳng vào mắt cô không nói lời nào.
Không thể hiểu được mà, Hướng Nguyệt Minh bị ánh mắt của anh làm cho sợ, trong lòng có chút chột dạ. Trong thâm tâm cô biết Trình Trạm không nghĩ rằng cô sẽ không nổi tiếng. Với Trình Trạm, cô có nổi tiếng hay không đều không liên quan gì đến anh.
Điểm này anh căn bản không để bụng đến, còn nụ cười nhàn nhạt vừa rồi, đại khái là ý kiến của anh, cô không cần thêm trợ lý.
Hướng Nguyệt Minh rất ghét ở bên cạnh có quá nhiều người, một mình Tiểu Hi là đủ, cô không thể chịu nổi khi có quá nhiều trợ lý.
Trình Trạm hiểu rất rõ.
Đầu óc của Hướng Nguyệt Minh thanh tỉnh và minh bạch. Nhưng nhìn Trình Trạm như thế này, cô chỉ muốn làm nũng.
Phụ nữ ấy mà, thỉnh thoảng cứ việc làm nũng với người đàn ông của mình vài lần.
Nghĩ nghĩ, Hướng Nguyệt Minh vén sợi tóc xõa trên má ra sau tai, nhìn anh: “Anh nhìn gì vậy, chưa từng thấy ai xinh như vậy sao?”
Trình Trạm nói “Ừ” rồi nói một cách bình tĩnh:”Đúng là chưa bao giờ thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Cô né tránh ánh mắt nóng bỏng của Trình Trạm, lỗ tai đỏ bừng: “Ăn đi.”
Bắt gặp ánh mắt né tránh của cô, Trình Trạm im lặng cong môi dưới.
–
Sau khi ăn xong, Hướng Nguyệt Minh đứng dậy đi đi lại lại.
Để giữ dáng, mỗi khi ăn xong cô đều đứng nửa tiếng để tiêu hóa.
Trình Trạm gọi người đến để thu dọn đống đồ ăn còn thừa lại, rồi đi đến bên cạnh người đang đứng cạnh cửa sổ nghịch điện thoại.
“Chiều nay có việc gì làm không?”
Hướng Nguyệt Minh đang trò chuyện với bạn, trả lời một cách mơ hồ: “Làm sao?”
Trình Trạm cau mày: “Tuỳ tiện hỏi.”
“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh lắc lắc điện thoại, cười với anh: “Ngu Uyển đã về rồi, lát nữa em cùng cậu ấy đi mua sắm.”
Ngu Uyển là một trong những người bạn thân nhất của Hướng Nguyệt Minh và là người cùng chung ngành với cô.
Trình Trạm đã hiểu: “Mấy giờ đi?”
“Ba giờ chiều.”
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài: “Em có chút buồn ngủ, chợp mắt một chút rồi sẽ đi.”
Trình Trạm gật đầu, sau đó thay đổi chủ đề: “Em đã đứng bao lâu rồi?”
Hướng Nguyệt Minh: “Hả?”
Trình Trạm nhìn xuống đồng hồ và lặp lại: “Đứng bao lâu rồi?”
“?”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, không theo kịp với suy nghĩ của anh, lại hỏi: “Cái gì?”
Trình Trạm liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín, cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô, trầm giọng nói: “Vào ngủ với anh nhé?”
“…”
Lông mi Hướng Nguyệt Minh khẽ run, ánh mắt né tránh.
“……Bây giờ sao?”
Trình Trạm gật đầu, rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Không muốn?”
Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, lỗ tai bắt đầu đỏ bừng lên. Cô nghiêng đầu nhìn những tia nắng ngoài trời chiếu vào khung cửa sổ, lẩm bẩm: “Ba giờ chiều em phải đi mua sắm rồi, không có thời gian chơi tình thú văn phòng với anh. “
Trình Trạm: “…”
Anh cố kìm nén, nhưng cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ngay khi Hướng Nguyệt Minh nghe thấy tiếng cười này, cô liền biết mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô thẹn quá hoá giận nên đá anh một cái: “Anh phiền phức thật đấy.”
Trình Trạm giơ tay ôm người vào lòng, ngăn không cho cô đá lần nữa.
“Làm phiền ai?” Trình Trạm không nhanh không chậm nói: “Không phải em đem đồ ăn cho anh là vì muốn tìm sự k1ch thích sao?”
Đây không phải là một câu nghi vấn.
Hướng Nguyệt Minh: “… Ai thèm k1ch thích! Chính lời nói của anh dễ gây hiểu lầm.”
Cô tức giận nói: “Anh buông em ra.”
“Không buông.”
Trình Trạm cụp mắt xuống, nhìn người trong ngực hai bên tai đỏ ửng hết lên, trong con ngươi hiện lên ý cười: “Nháo đủ chưa?”
Hướng Nguyệt Minh hừ lạnh, nói cứng nhắc: “Chưa.”
Nghe vậy, Trình Trạm không hỏi thêm câu nào nữa.
Anh buông cô ra, lùi lại hai bước. Dưới cái nhìn chăm chú của Hướng Nguyệt Minh, anh ôm ngang người cô lên.
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, đến lúc cô phản ứng lại thì Trình Trạm đã ôm cô vào phòng nghỉ bên trong.
Cô liếc nhìn người đàn ông đang cúi xuống cởi giày cho cô, xúc động trong giây lát.
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Anh còn chuẩn bị cả quần áo cho phụ nữ sao?”
“…” Trình Trạm á khẩu: “Của anh.”
“Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh hôm nay ăn mặc giản dị nhưng lại toát lên vẻ tao nhã, nhưng không thích hợp để đi ngủ. Tất nhiên, quan trọng hơn là Trình Trạm là một người ưa sạch sẽ.
“Vậy thay bộ kia đi.”
Trình Trạm đưa cho cô một chiếc áo sơ mi.
Hướng Nguyệt Minh không do dự, quay người đi vào phòng tắm.
Phòng nghỉ trong văn phòng của Trình Trạm không lớn lắm, nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Giường, nhà vệ sinh, phòng tắm, … đều có cả.
Khi anh bận, về cơ bản anh đều nghỉ ở đây, điều kiện ở đây không tệ.
Khi Hướng Nguyệt Minh đi ra, Trình Trạm đã nằm trên giường.
Cô xem xét chiếc giường rồi tự giác bò lên.
“Gần đây anh có bận không?”
“Hơi.”
Hướng Nguyệt Minh “ừ” một tiếng, không nói nữa: “Vậy anh ngủ đi.”
Trình Trạm giơ tay, ôm người vào lòng.
Có một mùi thơm thoang thoảng trong phòng khách, Hướng Nguyệt Minh là một người rất tình cảm, cô đối xử với cả con người lẫn đồ vật đều công bằng như nhau.
Cô thích cái gì thì có thể sử dụng liên tục, giống như nghe một bài hát yêu thích, cô có thể lặp đi lặp lại bài hát đó trong vài tháng.
Cô thích xịt nước hoa mùi hoa hồng tự nhiên nên trên người và quần áo của cô đều thoang thoảng hương hoa và trái cây tươi mát.
Không quá nồng, mùi trên người cô thực làm cho mọi người cảm thấy thoải mái khi đứng gần.
Trình Trạm thực sự có chút mệt mỏi, nhưng anh lại không thể ngủ nổi.
Mãi cho đến khi hơi thở tràn ngập mùi quen thuộc này, anh mới vô tình chìm vào giấc ngủ sâu.
Hướng Nguyệt Minh vẫn chưa buồn ngủ, cô nằm trong vòng tay của Trình Trạm muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng cô không thể ngủ được, vì vậy cô lại mở mắt ra lần nữa.
Trình Trạm đặt điện thoại di động trên tủ đầu giường phía bên ngoài, cô không thể với được.
Hướng Nguyệt Minh chán nản, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say giấc trước mặt.
Diện mạo của Trình Trạm, nhìn đâu cũng không có chỗ để chê. Ngũ quan sắc nét, đôi mắt cũng rất đẹp, dù có tách riêng từng bộ phận ra hay ghép vào thì đều khiến cô muốn ngắm mãi không thôi.
Hướng Nguyệt Minh nhìn hồi lâu, rồi đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
–
Đó là vào mùa đông.
Anh xuất hiện trong chiếc áo khoác len màu đen, dáng người cao và thẳng, trên mái tóc bồng bềnh là những bông tuyết lơ thơ.
Anh vừa xuất hiện, những người phụ nữ có mặt đều nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, muốn lấy lòng anh.
Đáng tiếc là Trình Trạm chỉ chào hỏi hai người có địa vị trong đám người kia, còn những người khác, một ánh mắt, anh cũng không thèm xỉa đến.
Trong lúc này, cũng có người muốn cùng anh bắt chuyện, lại bị trợ lý tiến lên một bước ngăn lại.
Mặt mày của anh lạnh lùng, ngồi im trên ghế.
Anh cởi áo khoác ngoài, bên trong là bộ vest lịch sự cùng màu, anh ăn mặc chỉnh tề, nho nhã mà cấm dục.
Ánh sáng ấm áp trong căn phòng chiếu từ trên cao xuống, chiếu vào lông mày và mắt anh. Anh đeo một chiếc kính trên sống mũi, tròng kính cũng phản xạ những mảnh ánh sáng cực nhỏ, che đi con ngươi đen, sâu thẳm của anh.
Hướng Nguyệt Minh nhận thức rõ rằng kiểu người này không ở cùng một thế giới với cô.
Nhưng hào quang của Trình Trạm quá mạnh để có thể bỏ qua. Ngồi trong góc, cô không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Trình Trạm cũng liếc nhìn cô.
Chỉ với một cái liếc mắt, Hướng Nguyệt Minh đã sa vào con ngươi sâu thẳm của anh. Cô thậm chí còn có ảo giác rằng anh có thể thấy xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô.
Đây cũng là lí do mà sau này cô dám nhờ anh giúp đỡ.
Cô biết rằng Trình Trạm không cùng dạng người với nhóm người đó. Đôi mắt anh đã cho cô biết câu trả lời.
…
Ngay khi cô đang suy nghĩ, đột nhiên có ai đó búng nhẹ vào trán cô.
“Không buồn ngủ?”
Hướng Nguyệt Minh thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không ngủ sao?”
“Đang ngủ.”
Trình Trạm buông cô ra, đứng dậy nói: “Nhưng có người oán khí quá lớn, khiến anh tỉnh giấc.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
“Trên người em nào có oán khí?” Cô giả bộ nói:“Rõ ràng là tiền tài khí vị.”
Trình Trạm nhìn cô một cách khó hiểu.
Hướng Nguyệt Minh kéo kéo chiếc áo sơ mi trên người, cười nói: “Mặc chiếc áo sơ mi cao cấp hơn sáu con số của Trình tổng đi ngủ, không phải khắp người đều có mùi tiền sao?”
“…”
Trình Trạm phớt lờ cô, liền đi vào phòng tắm.
Khi anh đi ra lần nữa, đập vào mắt anh là đôi chân dài trắng nõn, gợi cảm của Hướng Nguyệt Minh.
Anh khựng lại, ngoảnh mặt đi: “Chiều anh có cuộc họp”.
Hướng Nguyệt Minh nói: “Vâng, em sẽ chuẩn bị đi lúc 2:30.”
Trình Trạm gật đầu: “Có chuyện gì thì tìm Đinh Thuyên.”
“Đã biết.”
Nhìn bóng lưng Trình Trạm rời đi, Hướng Nguyệt Minh rũ mắt xuống và suy nghĩ một lúc.
Cứ như vậy thực ra cũng khá tốt.
–
Hướng Nguyệt Minh và Ngu Uyển đã lâu không gặp nhau, khoảng thời gian đó cô ấy đã nhận một vai diễn trong núi sâu và rừng già.
Cả hai đều có diện mạo xuất sắc và khí chất cũng tốt.
Vừa lúc xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Đi đi, chúng ta đi tìm một phòng riêng ngồi đi.”
Hướng Nguyệt Minh cười: “Được.”
Cả hai ngồi trong phòng, gọi một đống nước trái cây và món tráng miệng.
Hướng Nguyệt Minh nhìn dáng vẻ gọi đủ các món của Ngu Uyển, nuốt nước miếng hỏi:“Quản lý của cậu không quản cậu nữa sao?”
Ngu Uyển nhìn cô: “Hơn hai tháng rồi mình chưa xuống núi, ăn cái gì ngon cũng không được sao?”
Hướng Nguyệt Minh: “Ách, ăn đi, mình đãi cậu.”
Ngu Uyển nhướng mày, duỗi tay sờ s0ạng cô một chút: “Ok.”
Bỗng nhiên, cô ấy cau mày:“Sao trên người cậu có mùi gì trầm vậy?”.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, kéo quần áo của cô đưa lên mũi ngửi ngửi: “Buổi trưa tìm Trình Trạm ăn cơm.”
Ngu Uyển tỏ ra hiểu biết, nhướng mày, chậm rãi nói: “Vậy đây là mùi trên người anh ta?”
“…”
Hướng Nguyệt Minh bị lời nói của cô ấy làm cho nghẹn họng, trợn mắt: “Sau đó đơn giản là ngủ cùng nhau một giấc!”
Ngu Uyển nhún vai: “Mình có ý gì đâu.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Ngu Uyển nhìn cô, tò mò hỏi: “Một lần kéo dài bao lâu?”
Hướng Nguyệt Minh bị phân tâm, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy, vì vậy cô thành thật nói: “Không đầy nửa giờ nữa, anh ấy đang làm việc—”
Cô chưa kịp nói xong, Ngu Uyển đã cướp lời. Cô chống cằm nhìn Hướng Nguyệt Minh, trong mắt hiện lên vài phần đồng tình, tiếc nuối nói: “Trình tổng nhanh thật đấy.”
“…?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT