Tuy bị Ninh Uyển dạy dỗ một trận, nhưng nội tâm Phó Tranh rõ ràng không phục, anh lạnh mặt quay về phòng làm việc luật sư xã khu.

Ninh Uyển nhún vai: “Được rồi, hôm nay không dễ dàng cũng không quan trọng, dù sao ngày mai cũng chẳng dễ nên vui lên chút, về chỗ đi.”

Phó Tranh lườm cô một cái, chuẩn bị ngồi xuống, kết quả vừa mới cong lưng, Ninh Uyển vội vàng mở miệng chặn anh lại:

“Anh đang nghĩ gì đấy? Đây là chỗ của tôi.” Cô chỉ vào ghế ngồi làm việc, “Chỗ của anh.” Cô chu môi nói, “Ở bên kia.”

Nhìn theo ánh mắt của cô, Phó Tranh nhìn thấy chỗ ngồi của mình là chiếc ghế nhựa dùng một lần, không có chỗ tựa, loại nhựa này trông chất lượng khá kém, trên một cái chân ghế hình như còn có vết nứt, nhìn giống như di vật của năm 80 thế kỷ trước, là loại người gom đồng nát cũng không thèm nhìn thêm lần thứ hai.

Cái ghế nát đó lúc này đang được đặt cạnh ghế làm việc của Ninh uyển, cùng chia sẻ chiếc bàn làm việc duy nhất trong văn phòng.

Phó Tranh cảm thấy gân xanh trên trán đều nổi lên, trước đây anh sẽ không bao giờ ngồi chiếc ghế công thái học giá dưới mười ngàn, bây giờ anh nghĩ hạ mình ngồi một chiếc ghế văn phòng bình thường không phải không thể, kết quả Ninh Uyển lại cho anh một cái ghế nhựa nát?

Phó Tranh không thể tin nhìn Ninh Uyển: “Cô nghiêm túc sao? Dù sao tôi cũng là đồng nghiệp mới, cô lại cho tôi ngồi loại ghế này?”

“Dự toán xã khu năm nay rất chặt, không có tiền sắm thêm vật dụng văn phòng, cái ghế này của anh là tôi đánh thắng mạt chược với chủ nhiệm Quý, bắt ông ấy mua đó, anh nhìn màu sắc này đi, là tôi đích thân chọn cho anh, màu xanh địa trung hải thời thượng tao nhã, giảm bớt xa hoa mà tinh tế!”

Phó Tranh nhìn màu xanh rẻ tiền và quê mùa trước mắt, không biết có chút quan hệ gì với thời thượng tao nhã, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Ninh Uyển chớp chớp mắt: “Tận 20 tệ đó.”

Trong tức khắc, Phó Tranh cảm thấy bản thân phải mua bảo hiểm, vì rất có khả năng anh sẽ bị Ninh Uyển làm cho tức chết bất kì lúc nào.

Nhưng kẻ đầu têu này chẳng hề hay biết, cô bưng chén trà, phong thái vui sướиɠ tự đắc: “Hơn nữa anh là người mới, càng cần biết vị trí của mình ở đâu. Xem qua phim Mỹ chưa? Tù nhân mới vào ngục đều bị tù nhân cũ đánh một trận, ngày đầu tiên tôi đã nói với anh rồi, người mới ở đây phải biết điều, điều kiện chỗ chúng ta tương đối vất vả, anh cũng đã có ghế ngồi rồi còn muốn thế nào nữa, tôi đã đánh anh chưa.”

Chỉ là Phó Tranh vừa muốn tiếp lời, bị một thanh âm vô cùng mạnh mẽ cắt ngang.

“Ninh Ninh!”

Ninh Uyển vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, hai mắt lập tức sáng lên, cô vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy Thiệu Lệ Lệ, đáp lại một tiếng gọi thân thiết trìu mến: “Tiểu Lệ!”

Thiệu Lệ Lệ và Ninh Uyển đều là người của công ty luật Chính Nguyên, hai người vào Chính Nguyên cùng một thời điểm, đều tốt nghiệp cử nhân của học viện luật hạng hai, hoàn toàn không thể so bì được với những người tốt nghiệp trường top 5 hay đi du học về, nếu như không phải năm đó Chính Nguyên đến trường đại học chiêu mộ nhân sự, có lẽ sẽ không đến lượt hai người họ vào làm, vì vậy hai con cá cô độc duy nhất của Chính Nguyên vô cùng yêu thương đối phương, chỉ có điều Thiệu Lệ Lệ không bị thuyên chuyển đến đóng quân ở xã khu, làm mấy việc vặt vãnh trong đội của một đối tác nhỏ trung cấp, gian nan trải qua cuộc sống thoi thóp ở Chính Nguyên, cũng chỉ tốt hơn hoàn cảnh của Ninh Uyển chút ít.

Thiệu Lệ Lệ là người cao lớn vô cùng hào sảng: “Hôm nay tớ đến tòa án Thành Đông lập án, tiện qua đây muốn gặp cậu một chút.”

Ninh Uyển kích động nói: “Con mẹ cậu cuối cùng cũng đến! Có mang tin lá cải gì từ tổng bộ đến cho tớ không?”

Cả ngày hòa giải này hòa giải kia ở xã khu, Ninh Uyển cảm thân bản thân thật sự là ủy ban xã khu rồi, cô cần dinh dưỡng từ một vài tin tức mới.

Vừa nói đến tin lá cải, mặt Thiệu Lệ Lệ quả nhiên sáng bừng lên, chỉ là cô ấy quét mắt một vòng phòng làm việc của Ninh Uyển, nhìn thấy Phó Tranh, sau đó ngẩn người, dò hỏi từ Ninh Uyển: “Người này là...”

Lời giới thiệu của Ninh Uyển ngắn gọn đủ ý: “À, Phó Tranh, luật sư thực tập, người mới đến.”

Là người câu nệ lễ tiết, Phó Tranh vừa đứng dậy định giới thiệu lịch sự với Thiệu Lệ Lệ, kết quả Ninh Uyển tự ý tiếp lời:

“Anh ta không quan trọng, cậu cứ coi anh ta không tồn tại là được. Nào, mau nói cho tôi biết tổng bộ có tin gì mới?”

“...”

Thiệu Lệ Lệ là người thẳng thắn, cứ nói đến tin lá cải đều không quan trọng những thứ khác nữa, lập tức nói vào chuyện chính: “Nghe nói tổng bộ chúng ta có đối tác mới đến! Là từ Mỹ trở về!”

!!!

Đừng nhắc đến Ninh Uyển, đến cả Phó Tranh cũng không nhịn được thoát vẻ bộ mặt lạnh lùng, khẽ khàng ngẩng đầu.

Ninh Uyển vì tin tức này mà hai mắt sáng lên, đến hiện tại Chính Nguyên có tất cả 10 người đối tác, trong đó có ba người là đối tác cấp cao, nhưng cho dù là đối tác cấp cao hay bậc trung, những đối tác này đều đã thành lập đoàn đội già dặn, nói đơn giản, trừ khi có người từ chức, còn không trong đội không thể có vị trí trống mới để người khác vào bổ sung, hơn nữa có những đoàn đội trong tay của đối tác đã rất ổn định, Ninh Uyển không có cơ hội nào để tham gia, nhưng nếu là đối tác mới đến, vậy người đó cần thành lập một đội mới, vậy cũng có nghĩa...

Cơ hội của mình tới rồi!

Ngón tay của Ninh Uyển không nhịn được vui vẻ run rẩy: “Nếu là từ Mỹ trở về, có lẽ không mang theo người về chứ?”

“Không có.” Thiệu Lệ Lệ cũng kích động như vậy, “Anh ta một mình trở về, sẽ thành lập một đội mới trong tổng bộ, sẽ có ba người.”

“Người này có bối cảnh thế nào?”

“Chắc chắn là trực tiếp gia nhập đối tác, không biết tên, vẫn chưa hỏi ra, chỉ nghe nói làm các vụ thương mại thu mua khi ở Mỹ, sau khi về nước tớ đoán chắc vẫn tiếp tục làm mảng này, tớ nghe Par Cao nói, cực kì cực kì tài giỏi, năng lực nghiệp vụ cơ bản có thể đánh bại đại boss trên thị trường thương mại trong nước, đặc biệt lợi hại...”

Ninh Uyển chăm chú nghe, lơ đãng quay đầu, mới phát hiện Phó Tranh cũng chăm chú nghe, vừa nghe vừa để lộ nụ cười nhạt lờ mờ, giống như người khác đang khen anh vậy.

Ninh Uyển nhìn biểu cảm của anh, có chút tức giận, loại người quan hệ như anh không phải sau khi nghe tin tức liền rục rịch hành động, muốn đầu cơ trục lợi gia nhập đội của đối tác mới đến đấy chứ? Lại muốn dựa quan hệ để chiếm một vị trí?

“Phó Tranh, anh không được cười.” Ninh Uyển đanh mặt, “Một người đàn ông trang trọng một chút, cười gì mà cười, khen người ta thì có liên quan gì tới anh? Anh nghe xong còn không thấy ngại mà cười? Cùng là đàn ông, đều là từ Mỹ về, người ta lợi hại như vậy, còn anh, tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, còn là một gà mờ xin chứng nhận thực tập, anh không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Phó Tranh không nói gì, chỉ nhìn cô tế nhị.

Ninh Uyển nghiêm khắc lý lẽ: “Tóm lại, đừng cười nữa, làm người cần làm đến nơi đến trốn, tự mình cố gắng, làm việc phải cạnh tranh công bằng!” Sự việc nói đến đây, đã là giữ thể diện cho Phó Tranh lắm rồi, hy vọng anh ta có thể tự làm tốt mà không dựa vào quan hệ chiếm vị trí!

Sau khi giáo huấn, Phó Tranh lại không phản bác, chỉ là ý cười bên miệng ngày càng lớn, ý cười lần này thay đổi rồi, nhìn Ninh Uyển như xem kịch hay.

Ninh Uyển lười để ý anh, thúc giục Thiệu Lệ Lệ: “Tiểu Lệ, cậu tiếp tục đi.”

Thiệu Lệ Lệ hắng giọng: “Có điều nghe Par Cao nói bóng gió, vị Par này tuy rất tài giỏi trong lĩnh vực, nhưng tính tình không tốt lắm, cái này thì cậu hiểu đó, kiểu ông chủ đặc biệt có năng lực, sẽ khá hà khắc với cấp dưới, sẽ yêu cầu cao, nghe nói rất chú trọng cuộc sống, hơi quá bới lông tìm vết, ví dụ như không được có chút bụi bặm nào trên bàn làm việc, không thể chấp nhận bất kỳ mùi lạ nào trong phòng, đồ dùng, ăn mặc đều coi trọng đồ tốt nhất, xa hoa nhất, chỉ sống một cuộc sống thượng lưu...”

Nét cười trên mặt Phó Tranh nhạt dần, tên khốn Cao Viễn này...

Phó Tranh nghĩ tình bạn plastic giữa mình và Cao Viễn sắp tan vỡ rồi.

Thiệu Lệ Lệ vẫn tiếp tục: “Tóm lại, là người rất quyết liệt, nói một không nói hai, kiên quyết không chịu cho rằng cấp dưới đúng, không chấp nhận phản bác, rất tỏ vẻ thiếu gia, năng lực nghiệp vụ mạnh, nhưng không dễ tiếp xúc...”

Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, đợi sự phê phán và châm biếm tỏ vẻ thiếu gia ập xuống, quả nhiên, anh nhìn thấy Ninh Uyển đứng lên kích động, sau đó nghiêm khắc lý lẽ:

“Tiểu Lệ, cậu như vậy là không đúng! Người ta có thể là từ nhỏ trưởng thành qua tiếp nhận giáo dục tinh hoa, gia đình có thể có tiền, dĩ nhiên là sống một cuộc sống như vậy, lại sống ở Mỹ thời gian dài, sao có thể gọi là tỏ vẻ thiếu gia? Phải gọi người ta quý tộc!”

“...”

Phó Tranh chưa từng thấy ai nghiêm khắc lý lẽ tiêu chuẩn kép như cô, không nén nổi có chút bái phục.

Ninh Uyển hoàn toàn bị tin tức đại Par gia nhập hấp dẫn: “Tiểu Lệ, cậu có thể nghe ngóng vị đại Par sắp gia nhập này thích cấp dưới thế nào không? Cậu nói xem tôi có cần đi tiếp cận anh ta không? Đến khi thành lập đội, không chừng sẽ điều tôi qua đó đầu tiên?”

Thiệu Lệ Lệ lắc đầu: “Những tin khác đều không nghe ngóng được, hình như ba tháng sau mới chính thức gia nhập liên minh, nhưng tôi nhân lúc Par Cao uống say, hỏi được anh ấy một email, muốn đem cho cậu, nếu như cậu có thể được điều đến đội của anh ấy, thì không cần phí thời gian ở xã khu nữa!”

Thiệu Lệ Lệ nói đến đây, không nhịn được cảm khái: “Thực ra lúc đầu không phải Par Kim muốn tuyển cậu vào đội anh ta sao? Anh ta cũng làm thương mại, giao dịch cũng rất lớn, sao cậu không đồng ý đi? Năm ngoái nghe nói anh ta tặng lì xì cuối năm ít nhất là 300 ngàn cho các luật sư trong đội...”

Ninh Uyển cố gắng không để tâm nửa câu sau của Thiệu Lệ Lệ, cười haha cho qua câu chuyện.

Thiệu Lệ Lệ đối xử tốt với cô, cô biết, cô và Thiệu Lệ Lệ đều vì vấn đề học lực, có duyên gặp gỡ trong công ty luật Chính Nguyên là rừng cây trường danh tiếng, các đồng nghiệp khác đều cùng người cùng trường kết phái với nhau, giống như những con mèo quý tộc đã kiểm nghiệm xuất thân huyết thống tự động tìm đồng loại chơi cùng, hai người họ lại giống hai còn mèo ta hoang. Cô ở trong tình cảnh này mà Thiệu Lệ Lệ vẫn nhớ đến cô, trong lòng Ninh Uyển cảm ơn Thiệu Lệ Lệ.

Cô cảm thấy mình càng không thể phụ tấm lòng tốt của Thiệu Lệ Lệ, Thiệu Lệ Lệ vừa đi, cô nhìn vào địa chỉ mail đó, bắt đầu suy nghĩ viết bài giới thiệu bản thân thế nào để có thể tạo ấn tượng sâu sắc với vị Đại Par đó.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra.

“Phó Tranh, nếu như anh là sếp, anh muốn một cấp dưới thế nào?”

Phó Tranh đến nhìn cũng không nhìn cô: “Cô từ bỏ đi, dù sao cũng không phải loại như cô.”

Ninh Uyển không vui: “Đừng có đem cảm xúc của mình vào có được không? Anh là người mới, còn có thể biết ông chủ nghĩ gì sao? Tôi cảm thấy bản thân mình rất tốt, có thể gánh vác nghiệp vụ, chuyên nghiệp hơn người, thay đổi linh hoạt, gặp biến không sợ, đây không phải là phẩm chất cần có của một luật sư thành công sao?”

Phó Tranh lườm cô một cái: “Cô có kinh nghiệm lĩnh vực thương mại không?”

Nói đến đây, Ninh Uyển có chút thất vọng: “Không có.”

Vì chuyên ngành tại học viện pháp luật hạng hai không liên quan đến tổng bộ, cô căn bản không tiếp xúc đến nghiệp vụ trung tâm, thực ra cô học luật thương mại không tệ, tự tin có thể giải quyết tốt loại tranh chấp luật pháp này, chỉ là mỗi lần đối tác chọn thành viên đội, lý lịch của Ninh Uyển đều được gửi lên, sau đó cũng không có sau đó...

Lúc mới bắt đầu cô còn có thể động viên bản thân, giống như bản thân là loại sinh viên luật mới tốt nghiệp, khi chọn người ông chủ sẽ nhìn gì? Đương nhiên là xuất thân trường nào, người tốt nghiệp học viện luật hạng hai như cô, lại không có kinh nghiệm, là người thì đương nhiên phải chọn trường danh tiếng rồi! Nhưng việc tốt không sợ muộn, bản thân cứ nỗ lực tích lũy vài năm kinh nghiệm làm việc, có công cụ kinh nghiệm, nhất định có thể bù đắp khuyết điểm trường không danh tiếng.

Mỗi năm công ty Chính Nguyên sẽ tuyển dụng một nhóm sinh viên mới tốt nghiệp, những sinh viên mới tốt nghiệp này đều được cho vào talentpool - hồ nhân tài.

Ở trong “hồ nhân tài” này nửa năm đến hai năm, thời gian không giống nhau, trong khoảng thời gian này, một khi có vị trí trống nào xuất hiện trong đội của đối tác, sẽ lựa chọn người ở “hồ nhân tài”. Người được chọn sau này sẽ có đội cố định quản lý, nhưng nếu không được chọn vẫn sẽ ở lại “hồ nhân tài”, cung cấp nhân lực cho các luật sư khác ở Chính Nguyên điều động sử dụng, tương tự như vai trò luật sư trợ lý toàn công ty, chuyện gì cũng phải làm, không có phương hướng chuyên môn, đội nào hay án nào tạm thời thiếu người, liền điều phái qua đó giúp đỡ tạm thời.

Ninh Uyển ở trong “hồ nhân tài” hai năm, gửi lý lịch cho mỗi đối tác, nhưng trước giờ đều không được chọn, lý do từ chối cũng rất khéo léo: Không đủ kinh nghiệm ở lĩnh vực liên quan.

Nhưng như vậy là đủ sao? Trong “hồ nhân tài” này, vốn không được tiếp xúc vụ án lớn trình độ chuyên môn cao, vốn không có cách có lý lịch đẹp, hoàn toàn là vòng tuần hoàn ác độc.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này cũng không phải không có đối tác đồng ý thu nhận Ninh Uyển, như người mà Thiệu Lệ Lệ nói, Kim Kiến Hoa quả thật năm lần bảy lượt mời Ninh Uyển, chỉ là....

Tóm lại, cuối cùng Ninh Uyển đã đắc tội với vị đại Par Kim Kiến Hoa này.

Đúng vào lúc này, Công ty luật Chính Nguyên đã ký với xã khu Duyệt Lan thỏa thuận tư vấn luật pháp cùng hợp tác, thiếu một luật sư trú điểm xã khu. Công việc luật pháp xã khu vừa vụn vặt linh tinh vừa không có tiền, vì vậy, ban đầu đây là công việc mà các luật sư trong công ty luật ký hợp đồng lần lượt đến làm, nhưng cả công ty không có ai muốn đi, mà Ninh Uyển lại đắc tội người khác, do đó tuy là công ty đã sắp xếp hai luật sư khác nữa cùng thay nhau đảm nhiệm, nhưng công việc lãnh cung thực chất chỉ đổ lên đầu cung nữ Ninh Uyển không được ân sủng, cho nên Ninh Uyển bị lưu đày đến xã khu, chuyến ‘lưu đày’ này chớp mắt đã hai năm rồi...

Đương nhiên, luật sư xã khu không phải công việc toàn thời gian, một tuần cũng không cần thiết luôn trực văn phòng, có rất nhiều luật sư rảnh sẽ đến văn phòng xã khu, đánh dấu thoáng qua sự hiện diện là được, Ninh Uyển hoàn toàn có thể vào thời gian rảnh rỗi tiếp nhận vụ án bình thường khác, thế nhưng một là cô không có quan hệ, hai không có luật sư hướng dẫn, đi đâu mới có vụ án? Những vụ nhận được đều là vụ nhỏ nhặt từ trong xã khu, quả thật chỉ vừa đủ cô ăn cơm, cứ vậy đóng quân ở xã khu lâu dài.

Không thể tiếp tục như vậy được.

Cô nghĩ ngợi, lời của Phó Tranh thô nhưng thật, bản thân thật sự không có kinh nghiệm lĩnh vực thương mại, nếu muốn vị đại Par mới đến này nhìn trúng mình, cần phải mở ra con đường khác.

“Ngoài năng lực công việc ra, lúc sếp chọn thành viên đội, nhất định rất xem trọng kỹ năng giao tiếp hợp tác của nhân viên đúng không?”

Ninh Uyển cắn môi, cô cảm thấy bản thân nên viết nhiều ưu điểm phẩm chất, dù sao một thành viên đội tốt chỉ có năng lực nghiệp vụ mà không có đạo đức và tố chất nghề nghiệp, đó là một thảm họa.

Ninh Uyển nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng viết xong thư tiến cử.

Giới thiệu vài vụ án bản thân đã làm, nhấn mạnh kinh nghiệm công việc cơ sở của bản thân phong phú, Ninh Uyển kể ra không ít ưu điểm: Là người thành thật nhiệt tình, chủ động tích cực trong công việc, khả năng chịu áp lực tốt, có tinh thần hợp tác, có thể học tập các đồng nghiệp có kinh nghiệm, đồng thời có thể yêu mến người mới, đoàn kết yêu bạn, tôn sư trọng đạo, hành xử lương thiện, tính cách cởi mở, tư duy rộng mở, năng lực giao tiếp ngôn ngữ tốt, sở trường đàm phán, là người có nguyên tắc...

Tuy thư tiến cử quả thực rất ngắn, nhưng Ninh Uyển đã đắn đo nửa ngày trước khi bấm gửi trong sự thấp thỏm của mình.

Bởi vì bản thân còn trong trạng thái căng thẳng chờ đợi, Ninh Uyển hoàn toàn không để ý, gần như trong lúc thư của mình vừa gửi, điện thoại của Phó Tranh cũng truyền đến tiếng “đinh” nhắc nhở có email.

Phó Tranh mở email, mỗi năm có rất nhiều người tự tiến cử với anh, họ sẽ viết rất nhiều lời thừa, làm đẹp bề ngoài bản thân, ngữ khí cung kính, dùng từ tốt đẹp, nhưng thực chất Phó Tranh chưa bao giờ mở xem, vì anh cho rằng người thực sự có năng lực vốn không cần tự tiến cử, có tài giống như có thai vậy, thời gian lâu rồi, sẽ có thể nhìn được, anh hoàn toàn không có hứng thú với những bức thư tiến cử muôn hình muôn vẻ kia.

Thế nhưng hôm nay anh phá lệ mở mail tự tiến cử của Ninh Uyển. Anh rất muốn xem Ninh Uyển sẽ viết thư tiến cử thế nào, kết quả vừa nhìn, Phó Tranh càng tức giận mà cũng rất muốn cười.

Yêu mến người mới?

Phó Tranh nhìn vào cái ghế nhựa rẻ tiền lung lay sắp sụp mà mình đang ngồi. Ồ, tận 20 tệ, thật sự rất yêu mến người mới.

Tinh thần hợp tác?

Khi trước lúc thiến gà, bản thân anh sắp không giữ nổi con gà, cô lại làm gì? Cười lớn lôi điện thoại ra chụp ảnh tự sướиɠ nói muốn làm kỉ niệm.

Tôn sư trọng đạo?

Đúng, dựa vào việc cô ta muốn anh kính trà bái sư với cô ta, quả thật rất tôn sư trọng đạo.

Năng lực giao tiếp ngôn ngữ tốt?

Quả thật rất tốt, nói gà không nói dươиɠ ѵậŧ, như vậy là văn minh, dạy dỗ người khác hết bài này tới bài kia.

Là người có nguyên tắc?

Nguyên tắc duy nhất là tiêu chuẩn kép. Bản thân anh bị gọi là tính thiếu gia, còn đại Par thì gọi là quý tộc.

Tư duy rộng mở?

Điều này thì đúng thật, đến việc thiến gà cũng nghĩ ra.

...

Ninh Uyển hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của Phó Tranh, cô vẫn còn chìm đắm trong sự hi vọng, chỉ là không bao lâu, lại chán nản: “Tôi nên gửi lý lịch có ảnh!”

Khi nãy Phó Tranh còn vùi đầu nhìn điện thoại, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển một cái, sau đó Ninh Uyển còn nghe tiếng nói châm biếm của anh: “Cho dù cô có gửi lý lịch có ảnh, anh ấy cũng không chọn cô đâu.”

Ninh Uyển đảo mắt: “Con gà mờ như anh thì đừng có phát ngôn, suy nghĩ của đại Par nhà người ta có cùng đẳng cấp với anh sao?”

Ninh Uyển cố gắng nhẫn nhịn, mới có thể kiềm chế câu nói: “Anh hiểu cái rắm.”

Phó Tranh bình tĩnh nói: “Chuyên ngành của cô và anh ấy không tương xứng, không thích hợp, cô không có kinh nghiệm phương diện thương mại liên quan, anh ấy sẽ không chọn cô.”

Ninh Uyển lại không tin: “Anh làm sao biết anh ấy sẽ không chọn tôi?” Cô lý lẽ hùng hồn, “Có rất nhiều ông chủ khi chọn nhân viên sẽ nhìn ấn tượng đầu tiên, tôi thật sự nên cho vào một bức ảnh, cho dù chuyên ngành không liên quan, nhưng nhỡ vị đại Par này cảm thấy tôi xinh đẹp, thông minh lanh lợi, chọn vào đội cho vui mắt vui tai, nâng cao chỉ số sắc đẹp bình quân? Không chừng người ta còn thích người như tôi?”

Phó Tranh “một lời không hết khổ” nhìn cô, sau đó nghiêm túc đính chính: “Không, cô không phải gu anh ấy thích.”

Lần này Ninh Uyển không thể nhịn nổi nữa, cô trợn mắt với Phó Tranh, cuối cùng gào thét chói tai câu nói ban nãy khó khăn lắm mới kiềm chế được: “Anh hiểu cái rắm!”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play