Việc không thể chậm trễ, sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Uyển gọi Phó Tranh, sau đó gặp Lưu Quế Trân đang ôm gà, ba người bắt xe đến thẳng trại gà ngoại ô.

Ninh Uyển đã liên lạc xong với vị sư phụ của trại gà đó, cả đường đi thuận lợi, có thay đổi duy nhất là khi sắp vào thiến gà, Lưu Quế Trân đột nhiên không muốn đi.

“Tôi... hay là tôi đi trước.”

Ninh Uyển gấp gáp: “Dì Lưu à, thế này là...” Chỉ có cách cửa một bước chân là chuyện này được giải quyết, thế này là hối hận rồi?

“Không không, luật sư Ninh, tôi đồng ý để hai người đem thiến con gà này, nhưng tôi... tôi không vào nữa...” Bà lắc đầu liên tiếp, “Con người tôi không nhìn được máu, bình thường ở nhà đến mổ cá cũng không dám, để tôi nhìn con gà này bị thiến, tôi sợ...”

Nghe bà ấy nói, Ninh Uyển thở phào, cô phóng khoáng nói: “Vậy dì cứ đi dạo quanh đây trước, xung quanh trại gà có chợ nông sản, dì có thể đi tham quan, xong việc cháu sẽ gọi dì.”

“Vậy con gà này...”

“Dì đưa gà cho Phó Tranh là được.”

Lưu Quế Trân nghe xong, lập tức nhét con gà trống đó vào lòng Phó Tranh, sau đó vui vẻ quay người đi...

Phó Tranh đã đeo khẩu trang từ khi bước vào trại gà, nhưng đáng tiếc vẫn bị mùi của trại gà ập tới suýt chút nữa thăng thiên tại chỗ, mà vào lúc anh cảm thấy đã đến đáy của sự tồi tệ, cuộc sống lại ném cho anh búa tạ, nói với anh mọi việc còn có thể tồi tệ hơn...

Anh cố gắng nín thở một cách vô nghĩa, kết quả tai bay vạ gió, Phó Tranh chưa kịp phản ứng, một cái mông gà nóng hầm hập, nặng trình trịch mang theo mùi phân gà còn mới bị nhét vào lòng anh mà không có lời giải thích... Trong tức khắc, Phó Tranh cảm thấy sức khỏe tinh thần và tâm lý của mình chịu sự đả kích to lớn.

Ninh Uyển dĩ nhiên không quan tâm sức khỏe tinh thần của Phó Tranh, cô bước thẳng đến chỗ làm việc của vị sư phụ thiến gà, sau đó quay đầu hô một tiếng với Phó Tranh: “Còn đứng đó làm gì? Vào đi!”

...

Phó Tranh hít sâu một hơi, nhìn con gà trống tinh thần phấn chấn, ló đầu ra nhìn từ trong lòng mình, dè dặt ôm vào căn phòng đó, anh cố gắng làm công tác tinh thần cho mình. Không sao, Phó Tranh, hãy thả lỏng, đợi con gà này tiêm thuốc tê lên bàn thiến, ác mộng này sẽ kết thúc, kiên trì là thắng lợi...

Đáng tiếc lí tưởng luôn tươi đẹp, hiện thực luôn tàn nhẫn.

“Nào, đè con gà xuống, giữ chắc, khi thiến con gà này có thể vùng vẫy.”

Phó Tranh ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển: “Không phải sẽ tiêm thuốc tê sao?”

“Tiêm thuốc tê gì cơ thiếu gia Phó Tranh, anh tưởng thiến gà giống thiến mấy con thú cưng như chó mèo sao, còn cẩn thận tiêm thuốc tê nữa.” Ninh Uyển đảo mắt, “Anh có biết một trang trại gà có bao nhiêu gà trống không? Anh có biết vị sư phụ này một ngày phải thiến bao nhiêu con gà trống không?”

“Anh có lẽ cũng không biết tại sao trại gà phải thiến gà trống.”

“Tôi biết.” Phó Tranh mím môi, bình tĩnh đáp, “Để phòng tránh tiếng gà gây ồn nhiễu dân quy mô lớn.”

“Hahaha.” Ninh Uyển không có cách nào che đậy sự chế giễu của mình, cô nhìn Phó Tranh cười nhạo, “Anh quả thật là một thiếu gia.”

“Trại gà thiến gà, đâu có vì ngăn chặn gà kêu, anh tự nhìn xem trại gà hẻo lánh thế này, xung quanh cũng không có khu dân cư, thiến gà chỉ đơn thuần vì ngăn gà trống không còn hooc môn đực, tính cách trở nên ôn thuận, không còn tính công kích, không thích vận động, dẫn đến bắp thịt gà bị giảm, lượng mỡ tăng, cơ thể trở nên to hơn, để có thể tạo ra một con gà thịt đủ tiêu chuẩn.”

“...”

“Được rồi được rồi, nhanh nào nhanh nào, giữ chặt con gà! Nếu như là gà của nông trường, lúc gà trống còn nhỏ đã bị thiến rồi, sư phụ dùng một tay giữ gà là được, nhưng bây giờ con gà này vừa to vừa dữ, một tay ông ấy không giữ được, anh giúp ông ấy giữ, nhớ kỹ, giữ thật chắc! Không lúc thiến gà, con gà này vùng vẫy mổ anh, anh không cứu được mình đâu!”

“...”

Đường đường là một Đại Par lương tám nghìn một giờ, một nhân tài tổng hợp đa ngành, một tài nguyên hiếm có thế giới, một luật sư cấp cao trước nay người khác phải hẹn gặp trước, đều xem tâm trạng mới quyết định có gặp khách hàng hay không, kết quả cô gái trước mặt này lại dám tàn phá của trời, bảo anh đi giữ gà? Chớp mắt anh cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi.

Nhưng đáng tiếc Ninh Uyển không chú ý điểm này, cô quay một vòng, lấy ra một cái tạp dề: “Nào, cởϊ áσ vest của anh ra, mặc cái tạp dề lên.”

Phó Tranh nhìn cái tạp dề đó không được sạch sẽ lắm, từ chối rõ ràng: “Tôi không cần.”

Một người đàn ông ưu tú cao quý, không thể mặc cái thứ hạ đẳng cấp không vệ sinh như này, Phó Tranh tin chắc cho dù bản thân vì cuộc sống ép buộc, không thể không làm chuyện giữ gà - loại chuyện không văn nhã này, thì khí chất bẩm sinh và nội hàm của anh có thể khiến anh cho dù có làm những chuyện nhếch nhác kinh khủng, đều có thể làm thật phong cách, thể hiện sự nho nhã không giống người khác.

Chỉ là ở bên nọ, Ninh Uyển chắp tay trước ngực, nhỏ tiếng nhắc nhở với con gà, giống như đang làm chuẩn bị tâm lý cho con gà trước khi bị thiến: “Anh gà à, sau này tuy anh không còn là một người đàn ông hoàn chỉnh, nhưng chỉ thiếu có chút đó lại bảo toàn được tính mạng, hoàn toàn là sự hy sinh xứng đáng.”

Lúc này tiếng nói của cô nhỏ dần, Phó Tranh khẽ tiến lại gần, cuối cùng cũng nghe rõ câu đằng sau cô nói là gì.

“Còn nữa, oan có đầu nợ có chủ, anh nhớ kỹ, người giữ anh muốn thiến anh là người đàn ông đó, không phải tôi, lát nữa đừng mổ tôi, làm ơn, làm ơn đấy...”

“...” Phó Tranh cảm thấy tức mãi tức mãi cũng tê dại, Ninh Uyển này cũng quá hung hăng càn quấy rồi, bản thân anh đứng đây cũng không điếc.



Đến khi ra khỏi trang trại gà, Phó Tranh thấy mình hình như đã chết một lần.

Có một điểm Ninh Uyển nói sai, con gà này vừa to vừa dữ, lúc mới đầu ôm nó ở trong lòng còn nhìn trước ngó sau, kết quả khi bị đè lên bàn thiến, hình như phát giác nguy hiểm, con gà này bắt đầu chống trả tuyệt vọng, lúc đó, lông gà bay loạn, tiếng kêu gay gắt, đầy đủ mọi thứ, lúc mới bắt đầu Phó Tranh còn để ý hình tượng, cố chấp nho nhã, tự nhận định mình là người có gia giáo tốt, cho dù có đang ở nghịch cảnh như trại gà, cũng không được mất đi sự kiêu ngạo, trầm tĩnh ổn định, mới là sự nho nhã một người đàn ông nên có.

Có điều, hiện thực cuối cùng là...

“Ninh Uyển! Mau giúp tôi giữ chặt con gà này!”

“Ninh Uyển!!! Mau đến giúp tôi! Ninh Uyển, cô đâu rồi?

“Con gà sắp chạy rồi!!!”

“Đến giúp tôi ngăn con gà này, nó sắp mổ tôi!”

“Ninh Uyển!!!!”

...

Cả quá trình thiến gà chỉ mất có mười mấy phút, song Phó Tranh cảm thấy bản thân như trải qua sự chờ đợi của một thế kỷ.

Chẳng trách nhiều người văn nghệ Smart tinh thần căng thẳng đều nói chờ đợi là sự già cỗi đầu tiên, Phó Tranh cho rằng những người này quả thật rất sáng suốt, bởi vì chỉ có hơn mười phút, anh cảm thấy bản thân đã già đi mười tuổi.

Mệt.

Thật sự rất mệt.

Làm liên tiếp không nghỉ một vụ án trị giá mấy chục triệu đô trong vòng một tháng cũng không mệt như vậy.

Muốn tiêu diệt một người, không cần tấn công vào thể xác, tàn phá tinh thần họ là được, câu này không sai chút nào. Phó Tranh nhìn áo vest ngoài của mình một lần nữa dính đầy lông gà và mùi phân, cảm thấy bản thấy chút nữa bị tiêu diệt rồi.

***

Trên đường đưa gà và Lưu Quế Trân về xã khu, Ninh Uyển nhìn Phó Tranh bên cạnh, vào lúc này, vị thiếu gia đẹp đẽ mang biểu cảm như đã chết, có việc xin hoá vàng. Cả quãng đường không nói một câu, khuôn mặt thuyết minh sinh động cho câu nói: Có một người đang sống, nhưng thực ra đã chết...

Tuy Ninh Uyển không quen nhìn kiểu thiếu gia như Phó Tranh làm bộ làm tịch, càng ghét loại ứng viên vì làm đẹp lý lịch “nhảy dù” dựa vào quan hệ, nhưng nhìn bộ dạng bị giày vò thảm hại của Phó Tranh, nhất thời không nỡ, đến khi tiễn Lưu Quế Trân và con gà mới được phong làm công công về, Ninh Uyển nghĩ ngợi, vẫn nên có lương tâm nhắc nhở trước.

“Phía chính phủ cũng nói, thực chất nội dung công việc của luật sư xã khu là trực ban cơ quan, cung cấp tư vấn luật pháp qua điện thoại hoặc trực tiếp cho người dân xã khu, tiến hành giải quyết mâu thuẫn luật pháp xảy ra trong xã khu, hướng dẫn cư dân xã khu giải quyết tranh chấp hợp pháp và hài hòa; sau đó triển khai tuyên truyền pháp chế, tổ chức định kỳ một vài tọa đàm pháp trị, phổ cập pháp luật cho cư dân xã khu.”

Phó Tranh mặt không cảm xúc nhìn Ninh Uyển, hình như cảm thấy cô lại định quăng cho mình vài con thiêu thân.

Ninh Uyển không để tâm ánh mắt không thiện cảm của Phó Tranh: “Kiểu miêu tả này nghe có vẻ dễ đúng không? Nhưng thực tế anh cũng thấy rồi, luật sư xã khu có rất nhiều án giống loại tiếng gà gây ồn khu dân cư, vừa nhỏ vừa lông gà vỏ tỏi, tuy vẫn cần vận dụng luật để xử lý, nhưng nhiều khi không thể xử lý được bằng cách sử dụng luật một cách cứng nhắc, lý luận và thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, luật pháp tuy là khuôn mẫu, là giới hạn, nhưng tranh chấp luật pháp ở nhiều cơ sở xã khu đều phải dựa vào hòa giải.”

“Điều quan trọng nhất là, tranh chấp luật pháp ở xã khu có khác biệt rất lớn với loại tranh chấp khác, vì sau khi xảy ra tranh chấp, có rất nhiều người dân phải tiếp tục sống trong cùng một không gian, tương lai còn phải gặp ở nơi này nơi khác, vì vậy phương thức xử lý không thể cứng rắn và tiến hành tuần tự như tranh chấp thương mại, ngoài tranh chấp trước mắt, anh còn cần suy nghĩ xử lý tranh chấp liệu có để lại ảnh hưởng nghiêm trọng gì không.”

Ninh Uyển nhìn Phó Tranh: “Hành động sai thậm chí sẽ làm mâu thuẫn giữa hàng xóm trở nên gay gắt do bị khởi tố, ví dụ như vụ án này, anh muốn làm đến cùng, triệt để sử dụng các con đường luật pháp, sau khi hao tổn rất nhiều tinh lực thời gian, có lẽ có thể cưỡng chế bắt con gà của Lưu Quế Trân đi, nhưng sau này thì sao? Ngoài vấn đề gà kêu, có thể có những vấn đề khác phát sinh, sau này quan hệ giữa hai người hàng xóm đừng nghĩ đến có cơ hội chung sống hòa bình, mâu thuẫn và tranh chấp chỉ ngày càng nhiều hơn.”

“Làm những vụ án cơ sở rất xem trọng giao tiếp giữa luật sư và khách hàng, anh phải hiểu nhu cầu cốt lõi của khách hàng, yêu cầu của Sử Tiểu Phương thực ra rất đơn giản, bà ấy chỉ muốn cuộc sống thoải mái suôn sẻ, còn về Lưu Quế Trân, chỉ cần nói chuyện đàng hoàng với bà ấy, điều tra một chút bối cảnh của vụ án, anh sẽ phát hiện bà ấy không phải là người chết không nói đạo lý.”

Ninh Uyển dừng một chút, thật lòng thật dạ khuyên anh: “Anh xem, những vụ án ơ xã khu đều là như vậy, luật sư xã khu cũng không phải hình tượng luật sư tinh anh trong tưởng tượng của anh, anh căn bản có thể không xem trọng công việc ở cơ sở xã khu, thật sự có chút giống ủy viên ở ủy ban khu phố rồi.” Nói đến đây, Ninh Uyển nhìn anh với ánh mắt kín đáo, “Cho dù là không thiếu tiền, anh cũng không thể mỗi ngày vứt một cái áo vest chứ?”

Phó Tranh lạnh lùng đáp: “Cái đó bị bẩn rồi.”

“Sao anh không nói bản thân mình bị bẩn luôn đi?”

“...”

“Công việc của luật sư ở xã khu rất phức tạp, rất áp lực, cần người thật sự có thể làm việc, cũng cần một người am hiểu cuộc sống bình thường của nhân dân, đây không phải là chỗ vui chơi cho các thiếu gia, công chúa trải nghiệm cuộc sống. Mỗi người nên ở đúng vị trí họ thuộc về, nếu như đứng nhầm chỗ, không chỉ bản thân chịu khổ, mà người khác đi theo cũng rất mệt, đúng không?”

Ninh Uyển cảm thấy những lời chân thành của mình vừa thẳng vừa bóng gió những việc nên nói, nếu Phó Tranh không dựa vào quan hệ thế chỗ người làm được việc như Trần Thước, thực ra Ninh Uyển cũng không có ý kiến với anh. Cô cũng không thù địch kẻ giàu, cô cùng lắm không quan tâm loại thiếu gia nhiều tiền như Phó Tranh, dù sao bình thường cũng không cùng một thế giới, đôi bên nước sông không phạm nước giếng.

Đáng tiếc một loạt lời nói thiện ý không những không gợi ra sự giác ngộ của Phó Tranh, người đàn ông khi nãy cảm xúc như đã chết, sau khi nghe Ninh Uyển nói, ngược lại cả người lần nữa cải tử hoàn sinh.

“Không có chuyện đứng nhầm chỗ, vì tôi hoàn toàn đảm nhiệm được bất cứ vị trí nào.”

Phó Tranh đã từng này tuổi, cuộc sống chưa bao giờ nói hai từ “Không thể”. Với anh, khi mới bắt đầu quả thật anh đã coi thường công việc luật sư xã khu, quả thật quá khinh địch, nhưng những lời này của Ninh Uyển khiến anh không thoải mái, cô lại nói anh không thể!

Trong từ điển của anh, không có “không thể”.

Phó Tranh khôi phục lại từ đầu trạng thái lạnh lùng kiềm chế trước sau như một, anh mím môi nhìn Ninh Uyển: “Vụ án này là ngoài ý muốn, những vụ án tương lai sẽ không xuất hiện sự việc như vậy.”

Ninh Uyển hoàn toàn chết lặng trước diễn biến này, lúc này cũng không thèm dịu dàng nữa: “Này thiếu gia, tôi không cho rằng anh không hoàn thành được vụ án là ngoài ý muốn, đương sự chúng ta đối mặt là cư dân xã khu, rất nhiều người tuổi đã lớn, trình độ văn hóa không cao, trọng tình lý hơn luật pháp. Kết quả anh tay không chạy thẳng đến nhà Lưu Quế Trân vung tiền mua con gà đó, cho dù Lưu Quế Trân gây tiếng ồn ảnh hưởng cư dân là sai, nếu nghiêm trọng còn phải chịu trách nhiệm xâm quyền, anh muốn vừa đến cửa đã hùng hổ phổ cập một trận luật pháp cho người ta, người ta có thể nói chuyện đàng hoàng với anh không?”

“Trực tiếp nói điều luật với người ta, người ta cũng không hiểu, anh phải dùng phương thức thông tục dễ hiểu để nói với người ta quy định pháp luật, truyền đạt tư tưởng pháp luật, giống như tiếng gà làm ồn, xem xét từ góc độ quảng trường nhảy làm ồn, để bà ấy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, lại cùng bà ấy nói về gây ồn là hành vi xâm quyền, như vậy bà ấy có thể dễ dàng tiếp nhận, dễ dàng thấu hiểu.”

“Làm luật sư xã khu, anh phải học hạ thấp phong thái của mình, lắng nghe tiếng nói đương sự hai bên, chứ không phải vênh váo kiêu ngạo. Hiện tại anh muốn ở tổng bộ tiếp khách hàng, vậy được, chỉ cần anh có đủ sức cạnh tranh, anh thật sự có thể ra vẻ luật sư tài giỏi, khách hàng thích đến thì đến, nhưng hiện tại anh đang ở xã khu, luật sư xã khu đa số là phục vụ và lao động nghĩa vụ.” Ninh Uyển chớp chớp mắt, “Cho nên, tôi không cho rằng đây là công việc các thiếu gia có thể đảm nhiệm, bởi vì mỗi vụ án đều phải cong cái lưng cao quý của “ngài”.”

“Tôi không phải thiếu gia.”

“Người tâm thần đều nói mình không bị tâm thần.”

“...”

Ninh Uyển lại tiếp tục bổ thêm vài đao: “Có phải anh cảm thấy bản thân bây giờ rất vĩ đại? Tiên tử lương thiện không ăn pháo hoa nhân gian hạ phàm phổ độ chúng sinh? Nhưng có cần tôi thức tỉnh anh không? Tiên tử hạ phàm cuối cùng có kết cục thế nào? Có biết thất tiên nữ không? Đi tắm một chút, kết quả bị một kẻ nhìn trộm, còn bị hắn trộm y phục, dở trò lưu manh tập kích, uy hϊếp kết hôn thành công, nghĩ kĩ lại, đây không phải là hôn nhân bị ép sao?”

Phó Tranh nhăn mày sửa lời: “Tôi là nam.”

“Xã hội hiện đại, lẽ nào đàn ông an toàn? Trên thế giới này cũng có nữ lưu manh!”

“...”

Phó Tranh cố gắng đè nén trái tim sắp nổ vì tức giận, lạnh lùng đáp: “Cô không cần nói nữa, chỉ là trước đây tôi chưa làm nghiệp vụ này, nhưng tôi sẽ thích ứng rất nhanh.”

Hahaha, nghe giọng điệu này đi, Ninh Uyển muốn ghi âm lại, nói giống như trước đây đã làm nghiệp vụ khác, nhìn từ lý lịch của Phó Tranh có thể thấy anh hoàn toàn là một gà mờ không có chút kinh nghiệm nào! Một gà mờ nên có sự tỉnh ngộ của một gà mờ.

“Được rồi, vậy hiện tại anh cũng đã trải qua vụ án đầu tiên của xã khu rồi.” Ninh Uyển cười hihi, “Tiếng gà gây ồn cũng kết thúc, vậy anh định xử lý quảng trường gây ồn thế nào?”

Phó Tranh ngừng chút, sau đó nói: “Có thể làm giao tiếp giáo dục trước, bởi vì sử dụng loa phát thanh công suất lớn trong tiểu khu là vi phạm “Luật phòng chống ô nhiễm tiếng ồn”, nếu trao đổi nhiều lần không hiệu quả, thật sự gây ồn cuộc sống cư dân, có thể phạt tiền từ 200 đến 500.”

Anh nhìn Ninh Uyển, giọng điệu càng lưu loát: “Lần này không giống bắt gϊếŧ gà, không có khó khăn trong việc thực hiện phạt tiền, phương pháp phạt tiền rất có tính uy hϊếp, vì những người nhảy ở quảng trường chủ yếu là các cô bác lớn tuổi, xét từ góc độ chi tiêu, việc phạt tiền này sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong họ, sẽ không tái phạm nữa.”

Phó Tranh cho rằng câu trả lời lần này xuất sắc không chút sơ hở, anh nhìn Ninh Uyển, đợi cô thể hiện nét mặt không ngờ và công nhận, đáng tiếc không có chờ đợi gì.

“Xử lý phạt tiền ô nhiễm tiếng ồn cần thông qua trình tự chứng minh giám định kỹ thuật, phiền chết đi được, nếu như anh có tinh lực và thời gian làm chuyện kia, chi bằng trực tiếp đề đoàn nhảy quảng trường chuyển địa điểm. Anh có biết Phía Tây Duyệt Lan có một bãi đất trống không? Xung quanh là câu lạc bộ tiểu khu, bên cạnh là bãi đỗ xe, cho dù có nhảy quảng trường cũng không làm ồn đến dân. Thế tại sao đoàn nhảy lại bỏ qua bãi đất tốt như vậy, nhất định phải chạy đến lầu dưới tiểu khu?” Ninh Uyển cười, “Lúc trước tôi có trà trộn nhảy ở đó 3 ngày, có một dì nói rằng, bãi đất trống đó không có đèn chiếu sáng, tối lửa tắt đèn sao có thể nhảy?”

“Cho nên tôi và xã khu với bên dịch vụ đã bàn bạc phối hợp, dịch vụ tài sản cũng đồng ý, chuẩn bị lắp đặt đèn cao áp cho bãi đất trống chuyên cung cấp cho hoạt động nhảy quảng trường, như vậy không phải hoàn toàn giải quyết rồi sao?”

“Nhưng cô hoàn toàn không dùng luật pháp, đã không kiện tụng, cũng không dùng luật pháp đi hòa giải...”

Ninh Uyển tuy biết trước nhưng vẫn ung dung nhìn Phó Tranh: “Tuy chúng ta là luật sư của xã khu, nhưng không phải mọi tranh chấp trong xã khu đều cần dùng luật pháp xử lý, có rất nhiều tranh chấp ngoài luật pháp còn có cách xử lý tốt hơn, hoàn toàn có thể giao cho các ban ngành có liên quan. Giống như vụ này, rõ ràng có thể mượn sức tài sản của xã khu giải quyết, không cần lãng phí tài nguyên luật pháp. Tuy công việc luật pháp xã khu đề cập tới rất nhiều loại lông gà vỏ tỏi, nhưng anh cũng đừng bước vào nhầm nơi, cảm thấy chuyện lông gà vỏ tỏi nào cũng cần chúng ta xử lý. Dù luật sư xã khu chúng ta và ủy viên ủy ban xã khu nhìn giống như có điểm chung về nghiệp vụ, nhưng suy cho cùng chúng ta không phải ủy ban xã khu. Anh xem, anh không phải có cách tư duy phái học viện điển hình sao? Chúng ta học luật nhưng cũng không thể cho rằng luật pháp là vạn năng, còn muốn phạt tiền các cô bác? Anh có biết sức chiến đấu của người ta thế nào không? Còn muốn nói sách trời? Vậy anh muốn chết sao?”

“...”

“Bây giờ chỉ mới bắt đầu, không phải tôi nói anh, loại đậm chất ngốc bạch ngọt, gà mờ hành tẩu như anh, nếu đặt trong phim cung đấu, dự sẽ chết rất thảm, đến một cảnh quay cũng không xứng được có, là luật sư xã khu vài ngày sẽ hoài nghi nhân sinh.” Ninh Uyển thương hại nhìn anh, “Vị thiếu gia này, anh nhất định phải kiên trì, cho anh một lời khuyên chân thành, nhân lúc còn chưa điên, mua bảo hiểm cho mình trước đi.”

“...”

CHƯƠNG 5

Việc không thể chậm trễ, sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Uyển gọi Phó Tranh, sau đó gặp Lưu Quế Trân đang ôm gà, ba người bắt xe đến thẳng trại gà ngoại ô.

Ninh Uyển đã liên lạc xong với vị sư phụ của trại gà đó, cả đường đi thuận lợi, có thay đổi duy nhất là khi sắp vào thiến gà, Lưu Quế Trân đột nhiên không muốn đi.

“Tôi... hay là tôi đi trước.”

Ninh Uyển gấp gáp: “Dì Lưu à, thế này là...” Chỉ có cách cửa một bước chân là chuyện này được giải quyết, thế này là hối hận rồi?

“Không không, luật sư Ninh, tôi đồng ý để hai người đem thiến con gà này, nhưng tôi... tôi không vào nữa...” Bà lắc đầu liên tiếp, “Con người tôi không nhìn được máu, bình thường ở nhà đến mổ cá cũng không dám, để tôi nhìn con gà này bị thiến, tôi sợ...”

Nghe bà ấy nói, Ninh Uyển thở phào, cô phóng khoáng nói: “Vậy dì cứ đi dạo quanh đây trước, xung quanh trại gà có chợ nông sản, dì có thể đi tham quan, xong việc cháu sẽ gọi dì.”

“Vậy con gà này...”

“Dì đưa gà cho Phó Tranh là được.”

Lưu Quế Trân nghe xong, lập tức nhét con gà trống đó vào lòng Phó Tranh, sau đó vui vẻ quay người đi...

Phó Tranh đã đeo khẩu trang từ khi bước vào trại gà, nhưng đáng tiếc vẫn bị mùi của trại gà ập tới suýt chút nữa thăng thiên tại chỗ, mà vào lúc anh cảm thấy đã đến đáy của sự tồi tệ, cuộc sống lại ném cho anh búa tạ, nói với anh mọi việc còn có thể tồi tệ hơn...

Anh cố gắng nín thở một cách vô nghĩa, kết quả tai bay vạ gió, Phó Tranh chưa kịp phản ứng, một cái mông gà nóng hầm hập, nặng trình trịch mang theo mùi phân gà còn mới bị nhét vào lòng anh mà không có lời giải thích... Trong tức khắc, Phó Tranh cảm thấy sức khỏe tinh thần và tâm lý của mình chịu sự đả kích to lớn.

Ninh Uyển dĩ nhiên không quan tâm sức khỏe tinh thần của Phó Tranh, cô bước thẳng đến chỗ làm việc của vị sư phụ thiến gà, sau đó quay đầu hô một tiếng với Phó Tranh: “Còn đứng đó làm gì? Vào đi!”

...

Phó Tranh hít sâu một hơi, nhìn con gà trống tinh thần phấn chấn, ló đầu ra nhìn từ trong lòng mình, dè dặt ôm vào căn phòng đó, anh cố gắng làm công tác tinh thần cho mình. Không sao, Phó Tranh, hãy thả lỏng, đợi con gà này tiêm thuốc tê lên bàn thiến, ác mộng này sẽ kết thúc, kiên trì là thắng lợi...

Đáng tiếc lí tưởng luôn tươi đẹp, hiện thực luôn tàn nhẫn.

“Nào, đè con gà xuống, giữ chắc, khi thiến con gà này có thể vùng vẫy.”

Phó Tranh ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển: “Không phải sẽ tiêm thuốc tê sao?”

“Tiêm thuốc tê gì cơ thiếu gia Phó Tranh, anh tưởng thiến gà giống thiến mấy con thú cưng như chó mèo sao, còn cẩn thận tiêm thuốc tê nữa.” Ninh Uyển đảo mắt, “Anh có biết một trang trại gà có bao nhiêu gà trống không? Anh có biết vị sư phụ này một ngày phải thiến bao nhiêu con gà trống không?”

“Anh có lẽ cũng không biết tại sao trại gà phải thiến gà trống.”

“Tôi biết.” Phó Tranh mím môi, bình tĩnh đáp, “Để phòng tránh tiếng gà gây ồn nhiễu dân quy mô lớn.”

“Hahaha.” Ninh Uyển không có cách nào che đậy sự chế giễu của mình, cô nhìn Phó Tranh cười nhạo, “Anh quả thật là một thiếu gia.”

“Trại gà thiến gà, đâu có vì ngăn chặn gà kêu, anh tự nhìn xem trại gà hẻo lánh thế này, xung quanh cũng không có khu dân cư, thiến gà chỉ đơn thuần vì ngăn gà trống không còn hooc môn đực, tính cách trở nên ôn thuận, không còn tính công kích, không thích vận động, dẫn đến bắp thịt gà bị giảm, lượng mỡ tăng, cơ thể trở nên to hơn, để có thể tạo ra một con gà thịt đủ tiêu chuẩn.”

“...”

“Được rồi được rồi, nhanh nào nhanh nào, giữ chặt con gà! Nếu như là gà của nông trường, lúc gà trống còn nhỏ đã bị thiến rồi, sư phụ dùng một tay giữ gà là được, nhưng bây giờ con gà này vừa to vừa dữ, một tay ông ấy không giữ được, anh giúp ông ấy giữ, nhớ kỹ, giữ thật chắc! Không lúc thiến gà, con gà này vùng vẫy mổ anh, anh không cứu được mình đâu!”

“...”

Đường đường là một Đại Par lương tám nghìn một giờ, một nhân tài tổng hợp đa ngành, một tài nguyên hiếm có thế giới, một luật sư cấp cao trước nay người khác phải hẹn gặp trước, đều xem tâm trạng mới quyết định có gặp khách hàng hay không, kết quả cô gái trước mặt này lại dám tàn phá của trời, bảo anh đi giữ gà? Chớp mắt anh cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi.

Nhưng đáng tiếc Ninh Uyển không chú ý điểm này, cô quay một vòng, lấy ra một cái tạp dề: “Nào, cởϊ áσ vest của anh ra, mặc cái tạp dề lên.”

Phó Tranh nhìn cái tạp dề đó không được sạch sẽ lắm, từ chối rõ ràng: “Tôi không cần.”

Một người đàn ông ưu tú cao quý, không thể mặc cái thứ hạ đẳng cấp không vệ sinh như này, Phó Tranh tin chắc cho dù bản thân vì cuộc sống ép buộc, không thể không làm chuyện giữ gà - loại chuyện không văn nhã này, thì khí chất bẩm sinh và nội hàm của anh có thể khiến anh cho dù có làm những chuyện nhếch nhác kinh khủng, đều có thể làm thật phong cách, thể hiện sự nho nhã không giống người khác.

Chỉ là ở bên nọ, Ninh Uyển chắp tay trước ngực, nhỏ tiếng nhắc nhở với con gà, giống như đang làm chuẩn bị tâm lý cho con gà trước khi bị thiến: “Anh gà à, sau này tuy anh không còn là một người đàn ông hoàn chỉnh, nhưng chỉ thiếu có chút đó lại bảo toàn được tính mạng, hoàn toàn là sự hy sinh xứng đáng.”

Lúc này tiếng nói của cô nhỏ dần, Phó Tranh khẽ tiến lại gần, cuối cùng cũng nghe rõ câu đằng sau cô nói là gì.

“Còn nữa, oan có đầu nợ có chủ, anh nhớ kỹ, người giữ anh muốn thiến anh là người đàn ông đó, không phải tôi, lát nữa đừng mổ tôi, làm ơn, làm ơn đấy...”

“...” Phó Tranh cảm thấy tức mãi tức mãi cũng tê dại, Ninh Uyển này cũng quá hung hăng càn quấy rồi, bản thân anh đứng đây cũng không điếc.



Đến khi ra khỏi trang trại gà, Phó Tranh thấy mình hình như đã chết một lần.

Có một điểm Ninh Uyển nói sai, con gà này vừa to vừa dữ, lúc mới đầu ôm nó ở trong lòng còn nhìn trước ngó sau, kết quả khi bị đè lên bàn thiến, hình như phát giác nguy hiểm, con gà này bắt đầu chống trả tuyệt vọng, lúc đó, lông gà bay loạn, tiếng kêu gay gắt, đầy đủ mọi thứ, lúc mới bắt đầu Phó Tranh còn để ý hình tượng, cố chấp nho nhã, tự nhận định mình là người có gia giáo tốt, cho dù có đang ở nghịch cảnh như trại gà, cũng không được mất đi sự kiêu ngạo, trầm tĩnh ổn định, mới là sự nho nhã một người đàn ông nên có.

Có điều, hiện thực cuối cùng là...

“Ninh Uyển! Mau giúp tôi giữ chặt con gà này!”

“Ninh Uyển!!! Mau đến giúp tôi! Ninh Uyển, cô đâu rồi?

“Con gà sắp chạy rồi!!!”

“Đến giúp tôi ngăn con gà này, nó sắp mổ tôi!”

“Ninh Uyển!!!!”

...

Cả quá trình thiến gà chỉ mất có mười mấy phút, song Phó Tranh cảm thấy bản thân như trải qua sự chờ đợi của một thế kỷ.

Chẳng trách nhiều người văn nghệ Smart tinh thần căng thẳng đều nói chờ đợi là sự già cỗi đầu tiên, Phó Tranh cho rằng những người này quả thật rất sáng suốt, bởi vì chỉ có hơn mười phút, anh cảm thấy bản thân đã già đi mười tuổi.

Mệt.

Thật sự rất mệt.

Làm liên tiếp không nghỉ một vụ án trị giá mấy chục triệu đô trong vòng một tháng cũng không mệt như vậy.

Muốn tiêu diệt một người, không cần tấn công vào thể xác, tàn phá tinh thần họ là được, câu này không sai chút nào. Phó Tranh nhìn áo vest ngoài của mình một lần nữa dính đầy lông gà và mùi phân, cảm thấy bản thấy chút nữa bị tiêu diệt rồi.

***

Trên đường đưa gà và Lưu Quế Trân về xã khu, Ninh Uyển nhìn Phó Tranh bên cạnh, vào lúc này, vị thiếu gia đẹp đẽ mang biểu cảm như đã chết, có việc xin hoá vàng. Cả quãng đường không nói một câu, khuôn mặt thuyết minh sinh động cho câu nói: Có một người đang sống, nhưng thực ra đã chết...

Tuy Ninh Uyển không quen nhìn kiểu thiếu gia như Phó Tranh làm bộ làm tịch, càng ghét loại ứng viên vì làm đẹp lý lịch “nhảy dù” dựa vào quan hệ, nhưng nhìn bộ dạng bị giày vò thảm hại của Phó Tranh, nhất thời không nỡ, đến khi tiễn Lưu Quế Trân và con gà mới được phong làm công công về, Ninh Uyển nghĩ ngợi, vẫn nên có lương tâm nhắc nhở trước.

“Phía chính phủ cũng nói, thực chất nội dung công việc của luật sư xã khu là trực ban cơ quan, cung cấp tư vấn luật pháp qua điện thoại hoặc trực tiếp cho người dân xã khu, tiến hành giải quyết mâu thuẫn luật pháp xảy ra trong xã khu, hướng dẫn cư dân xã khu giải quyết tranh chấp hợp pháp và hài hòa; sau đó triển khai tuyên truyền pháp chế, tổ chức định kỳ một vài tọa đàm pháp trị, phổ cập pháp luật cho cư dân xã khu.”

Phó Tranh mặt không cảm xúc nhìn Ninh Uyển, hình như cảm thấy cô lại định quăng cho mình vài con thiêu thân.

Ninh Uyển không để tâm ánh mắt không thiện cảm của Phó Tranh: “Kiểu miêu tả này nghe có vẻ dễ đúng không? Nhưng thực tế anh cũng thấy rồi, luật sư xã khu có rất nhiều án giống loại tiếng gà gây ồn khu dân cư, vừa nhỏ vừa lông gà vỏ tỏi, tuy vẫn cần vận dụng luật để xử lý, nhưng nhiều khi không thể xử lý được bằng cách sử dụng luật một cách cứng nhắc, lý luận và thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, luật pháp tuy là khuôn mẫu, là giới hạn, nhưng tranh chấp luật pháp ở nhiều cơ sở xã khu đều phải dựa vào hòa giải.”

“Điều quan trọng nhất là, tranh chấp luật pháp ở xã khu có khác biệt rất lớn với loại tranh chấp khác, vì sau khi xảy ra tranh chấp, có rất nhiều người dân phải tiếp tục sống trong cùng một không gian, tương lai còn phải gặp ở nơi này nơi khác, vì vậy phương thức xử lý không thể cứng rắn và tiến hành tuần tự như tranh chấp thương mại, ngoài tranh chấp trước mắt, anh còn cần suy nghĩ xử lý tranh chấp liệu có để lại ảnh hưởng nghiêm trọng gì không.”

Ninh Uyển nhìn Phó Tranh: “Hành động sai thậm chí sẽ làm mâu thuẫn giữa hàng xóm trở nên gay gắt do bị khởi tố, ví dụ như vụ án này, anh muốn làm đến cùng, triệt để sử dụng các con đường luật pháp, sau khi hao tổn rất nhiều tinh lực thời gian, có lẽ có thể cưỡng chế bắt con gà của Lưu Quế Trân đi, nhưng sau này thì sao? Ngoài vấn đề gà kêu, có thể có những vấn đề khác phát sinh, sau này quan hệ giữa hai người hàng xóm đừng nghĩ đến có cơ hội chung sống hòa bình, mâu thuẫn và tranh chấp chỉ ngày càng nhiều hơn.”

“Làm những vụ án cơ sở rất xem trọng giao tiếp giữa luật sư và khách hàng, anh phải hiểu nhu cầu cốt lõi của khách hàng, yêu cầu của Sử Tiểu Phương thực ra rất đơn giản, bà ấy chỉ muốn cuộc sống thoải mái suôn sẻ, còn về Lưu Quế Trân, chỉ cần nói chuyện đàng hoàng với bà ấy, điều tra một chút bối cảnh của vụ án, anh sẽ phát hiện bà ấy không phải là người chết không nói đạo lý.”

Ninh Uyển dừng một chút, thật lòng thật dạ khuyên anh: “Anh xem, những vụ án ơ xã khu đều là như vậy, luật sư xã khu cũng không phải hình tượng luật sư tinh anh trong tưởng tượng của anh, anh căn bản có thể không xem trọng công việc ở cơ sở xã khu, thật sự có chút giống ủy viên ở ủy ban khu phố rồi.” Nói đến đây, Ninh Uyển nhìn anh với ánh mắt kín đáo, “Cho dù là không thiếu tiền, anh cũng không thể mỗi ngày vứt một cái áo vest chứ?”

Phó Tranh lạnh lùng đáp: “Cái đó bị bẩn rồi.”

“Sao anh không nói bản thân mình bị bẩn luôn đi?”

“...”

“Công việc của luật sư ở xã khu rất phức tạp, rất áp lực, cần người thật sự có thể làm việc, cũng cần một người am hiểu cuộc sống bình thường của nhân dân, đây không phải là chỗ vui chơi cho các thiếu gia, công chúa trải nghiệm cuộc sống. Mỗi người nên ở đúng vị trí họ thuộc về, nếu như đứng nhầm chỗ, không chỉ bản thân chịu khổ, mà người khác đi theo cũng rất mệt, đúng không?”

Ninh Uyển cảm thấy những lời chân thành của mình vừa thẳng vừa bóng gió những việc nên nói, nếu Phó Tranh không dựa vào quan hệ thế chỗ người làm được việc như Trần Thước, thực ra Ninh Uyển cũng không có ý kiến với anh. Cô cũng không thù địch kẻ giàu, cô cùng lắm không quan tâm loại thiếu gia nhiều tiền như Phó Tranh, dù sao bình thường cũng không cùng một thế giới, đôi bên nước sông không phạm nước giếng.

Đáng tiếc một loạt lời nói thiện ý không những không gợi ra sự giác ngộ của Phó Tranh, người đàn ông khi nãy cảm xúc như đã chết, sau khi nghe Ninh Uyển nói, ngược lại cả người lần nữa cải tử hoàn sinh.

“Không có chuyện đứng nhầm chỗ, vì tôi hoàn toàn đảm nhiệm được bất cứ vị trí nào.”

Phó Tranh đã từng này tuổi, cuộc sống chưa bao giờ nói hai từ “Không thể”. Với anh, khi mới bắt đầu quả thật anh đã coi thường công việc luật sư xã khu, quả thật quá khinh địch, nhưng những lời này của Ninh Uyển khiến anh không thoải mái, cô lại nói anh không thể!

Trong từ điển của anh, không có “không thể”.

Phó Tranh khôi phục lại từ đầu trạng thái lạnh lùng kiềm chế trước sau như một, anh mím môi nhìn Ninh Uyển: “Vụ án này là ngoài ý muốn, những vụ án tương lai sẽ không xuất hiện sự việc như vậy.”

Ninh Uyển hoàn toàn chết lặng trước diễn biến này, lúc này cũng không thèm dịu dàng nữa: “Này thiếu gia, tôi không cho rằng anh không hoàn thành được vụ án là ngoài ý muốn, đương sự chúng ta đối mặt là cư dân xã khu, rất nhiều người tuổi đã lớn, trình độ văn hóa không cao, trọng tình lý hơn luật pháp. Kết quả anh tay không chạy thẳng đến nhà Lưu Quế Trân vung tiền mua con gà đó, cho dù Lưu Quế Trân gây tiếng ồn ảnh hưởng cư dân là sai, nếu nghiêm trọng còn phải chịu trách nhiệm xâm quyền, anh muốn vừa đến cửa đã hùng hổ phổ cập một trận luật pháp cho người ta, người ta có thể nói chuyện đàng hoàng với anh không?”

“Trực tiếp nói điều luật với người ta, người ta cũng không hiểu, anh phải dùng phương thức thông tục dễ hiểu để nói với người ta quy định pháp luật, truyền đạt tư tưởng pháp luật, giống như tiếng gà làm ồn, xem xét từ góc độ quảng trường nhảy làm ồn, để bà ấy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, lại cùng bà ấy nói về gây ồn là hành vi xâm quyền, như vậy bà ấy có thể dễ dàng tiếp nhận, dễ dàng thấu hiểu.”

“Làm luật sư xã khu, anh phải học hạ thấp phong thái của mình, lắng nghe tiếng nói đương sự hai bên, chứ không phải vênh váo kiêu ngạo. Hiện tại anh muốn ở tổng bộ tiếp khách hàng, vậy được, chỉ cần anh có đủ sức cạnh tranh, anh thật sự có thể ra vẻ luật sư tài giỏi, khách hàng thích đến thì đến, nhưng hiện tại anh đang ở xã khu, luật sư xã khu đa số là phục vụ và lao động nghĩa vụ.” Ninh Uyển chớp chớp mắt, “Cho nên, tôi không cho rằng đây là công việc các thiếu gia có thể đảm nhiệm, bởi vì mỗi vụ án đều phải cong cái lưng cao quý của “ngài”.”

“Tôi không phải thiếu gia.”

“Người tâm thần đều nói mình không bị tâm thần.”

“...”

Ninh Uyển lại tiếp tục bổ thêm vài đao: “Có phải anh cảm thấy bản thân bây giờ rất vĩ đại? Tiên tử lương thiện không ăn pháo hoa nhân gian hạ phàm phổ độ chúng sinh? Nhưng có cần tôi thức tỉnh anh không? Tiên tử hạ phàm cuối cùng có kết cục thế nào? Có biết thất tiên nữ không? Đi tắm một chút, kết quả bị một kẻ nhìn trộm, còn bị hắn trộm y phục, dở trò lưu manh tập kích, uy hϊếp kết hôn thành công, nghĩ kĩ lại, đây không phải là hôn nhân bị ép sao?”

Phó Tranh nhăn mày sửa lời: “Tôi là nam.”

“Xã hội hiện đại, lẽ nào đàn ông an toàn? Trên thế giới này cũng có nữ lưu manh!”

“...”

Phó Tranh cố gắng đè nén trái tim sắp nổ vì tức giận, lạnh lùng đáp: “Cô không cần nói nữa, chỉ là trước đây tôi chưa làm nghiệp vụ này, nhưng tôi sẽ thích ứng rất nhanh.”

Hahaha, nghe giọng điệu này đi, Ninh Uyển muốn ghi âm lại, nói giống như trước đây đã làm nghiệp vụ khác, nhìn từ lý lịch của Phó Tranh có thể thấy anh hoàn toàn là một gà mờ không có chút kinh nghiệm nào! Một gà mờ nên có sự tỉnh ngộ của một gà mờ.

“Được rồi, vậy hiện tại anh cũng đã trải qua vụ án đầu tiên của xã khu rồi.” Ninh Uyển cười hihi, “Tiếng gà gây ồn cũng kết thúc, vậy anh định xử lý quảng trường gây ồn thế nào?”

Phó Tranh ngừng chút, sau đó nói: “Có thể làm giao tiếp giáo dục trước, bởi vì sử dụng loa phát thanh công suất lớn trong tiểu khu là vi phạm “Luật phòng chống ô nhiễm tiếng ồn”, nếu trao đổi nhiều lần không hiệu quả, thật sự gây ồn cuộc sống cư dân, có thể phạt tiền từ 200 đến 500.”

Anh nhìn Ninh Uyển, giọng điệu càng lưu loát: “Lần này không giống bắt gϊếŧ gà, không có khó khăn trong việc thực hiện phạt tiền, phương pháp phạt tiền rất có tính uy hϊếp, vì những người nhảy ở quảng trường chủ yếu là các cô bác lớn tuổi, xét từ góc độ chi tiêu, việc phạt tiền này sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong họ, sẽ không tái phạm nữa.”

Phó Tranh cho rằng câu trả lời lần này xuất sắc không chút sơ hở, anh nhìn Ninh Uyển, đợi cô thể hiện nét mặt không ngờ và công nhận, đáng tiếc không có chờ đợi gì.

“Xử lý phạt tiền ô nhiễm tiếng ồn cần thông qua trình tự chứng minh giám định kỹ thuật, phiền chết đi được, nếu như anh có tinh lực và thời gian làm chuyện kia, chi bằng trực tiếp đề đoàn nhảy quảng trường chuyển địa điểm. Anh có biết Phía Tây Duyệt Lan có một bãi đất trống không? Xung quanh là câu lạc bộ tiểu khu, bên cạnh là bãi đỗ xe, cho dù có nhảy quảng trường cũng không làm ồn đến dân. Thế tại sao đoàn nhảy lại bỏ qua bãi đất tốt như vậy, nhất định phải chạy đến lầu dưới tiểu khu?” Ninh Uyển cười, “Lúc trước tôi có trà trộn nhảy ở đó 3 ngày, có một dì nói rằng, bãi đất trống đó không có đèn chiếu sáng, tối lửa tắt đèn sao có thể nhảy?”

“Cho nên tôi và xã khu với bên dịch vụ đã bàn bạc phối hợp, dịch vụ tài sản cũng đồng ý, chuẩn bị lắp đặt đèn cao áp cho bãi đất trống chuyên cung cấp cho hoạt động nhảy quảng trường, như vậy không phải hoàn toàn giải quyết rồi sao?”

“Nhưng cô hoàn toàn không dùng luật pháp, đã không kiện tụng, cũng không dùng luật pháp đi hòa giải...”

Ninh Uyển tuy biết trước nhưng vẫn ung dung nhìn Phó Tranh: “Tuy chúng ta là luật sư của xã khu, nhưng không phải mọi tranh chấp trong xã khu đều cần dùng luật pháp xử lý, có rất nhiều tranh chấp ngoài luật pháp còn có cách xử lý tốt hơn, hoàn toàn có thể giao cho các ban ngành có liên quan. Giống như vụ này, rõ ràng có thể mượn sức tài sản của xã khu giải quyết, không cần lãng phí tài nguyên luật pháp. Tuy công việc luật pháp xã khu đề cập tới rất nhiều loại lông gà vỏ tỏi, nhưng anh cũng đừng bước vào nhầm nơi, cảm thấy chuyện lông gà vỏ tỏi nào cũng cần chúng ta xử lý. Dù luật sư xã khu chúng ta và ủy viên ủy ban xã khu nhìn giống như có điểm chung về nghiệp vụ, nhưng suy cho cùng chúng ta không phải ủy ban xã khu. Anh xem, anh không phải có cách tư duy phái học viện điển hình sao? Chúng ta học luật nhưng cũng không thể cho rằng luật pháp là vạn năng, còn muốn phạt tiền các cô bác? Anh có biết sức chiến đấu của người ta thế nào không? Còn muốn nói sách trời? Vậy anh muốn chết sao?”

“...”

“Bây giờ chỉ mới bắt đầu, không phải tôi nói anh, loại đậm chất ngốc bạch ngọt, gà mờ hành tẩu như anh, nếu đặt trong phim cung đấu, dự sẽ chết rất thảm, đến một cảnh quay cũng không xứng được có, là luật sư xã khu vài ngày sẽ hoài nghi nhân sinh.” Ninh Uyển thương hại nhìn anh, “Vị thiếu gia này, anh nhất định phải kiên trì, cho anh một lời khuyên chân thành, nhân lúc còn chưa điên, mua bảo hiểm cho mình trước đi.”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play