Tưởng niệm Edith Weisskopf -
Joelson (1910 - 1983), người có những đóng góp vô giá và có công mở đường cho
Liệu pháp ý nghĩa tại Hoa Kỳ từ đầu năm 1955.
SỰ
LẠC QUAN TRONG BI KỊCH
Trước tiên chúng ta cần tìm hiểu ý nghĩa của cụm từ “sự lạc quan
trong bi kịch” (tragic optimism). Nói một cách ngắn gọn, nó có nghĩa là một
người vẫn giữ được sự lạc quan bất kể “bộ ba bi kịch” - theo cách gọi trong
liệu pháp ý nghĩa - có xảy đến đi nữa. Bộ ba bi kịch ấy bao gồm những khía cạnh
trong đời sống con người mà ta có thể xác định: (1) sự đau đớn; (2) cảm giác
tội lỗi; và (3) cái chết. Thực ra, chương này đặt ra một vấn đề: Làm thế nào để
có thể nói “Có” với cuộc sống bất kể những điều đó? Hãy đặt câu hỏi theo một
cách khác: Làm sao con người có thể tìm thấy ý nghĩa tiềm ẩn của cuộc sống ngay
trong những đau khổ? Rốt cuộc thì câu “Hãy nói có với cuộc sống, bất kể mọi
việc có như thế nào chăng nữa” mà tôi đã sử dụng làm tiêu đề cho cuốn sách xuất
bản bằng tiếng Đức của mình, mang hàm ý rằng cuộc đời vẫn còn nhiều ý nghĩa
tiềm ẩn trong bất cứ hoàn cảnh nào, kể cả trong những tình huống khốn khổ nhất.
Và điều này đến lượt nó bao hàm các khả năng của con người trong việc chuyển
hoá một cách sáng tạo những mặt tiêu cực của cuộc sống thành một điều gì đó
tích cực và mang tính xây dựng. Nói cách khác, điều quan trọng là hãy tạo ra
điều tốt nhất trong bất kỳ tình huống nào của cuộc sống. Trong tiếng Latin, optimum có
nghĩa là “điều tốt nhất”, và đó là lý do tôi gọi vấn đề này là tragic
optimum (sự lạc quan trong bi kịch), tức là thái độ lạc quan
trong hoàn cảnh bi thương. Theo cái nhìn về tiềm năng con người, ở mặt tốt đẹp
nhất, năng lực tiềm ẩn của con người luôn cho phép: (1) chuyển đau khổ thành sự
trưởng thành và thành tựu của con người; (2) chuyển tội lỗi thành cơ hội để
thay đổi bản thân tốt đẹp hơn; và (3) chuyển tính chất tạm thời của cuộc sống
thành sự khích lệ để hành động có trách nhiệm.
Tuy nhiên phải nhớ rằng sự lạc quan không phải là sản phẩm của
mệnh lệnh hoặc yêu cầu. Một người không thể buộc chính mình phải lạc quan một
cách vô căn cứ, trước tất cả những xung đột, trước mọi hy vọng. Và nếu điều này
đúng với hy vọng thì cũng sẽ đúng với hai thành tố khác trong bộ ba, bởi vì
niềm tin và tình yêu không thể ra lệnh hoặc yêu cầu mà có được.
Đối với người châu Âu thì đó là một đặc tính của nền văn hoá Mỹ,
nơi con người luôn được ra lệnh và yêu cầu phải “hạnh phúc”. Nhưng người ta
không thể đuổi bắt hạnh phúc; hạnh phúc phải được tự sinh ra. Có người phải có
một lý do để “hạnh phúc”. Và một khi đã tìm thấy được lý do thì người ấy sẽ tự
nhiên trở nên hạnh phúc. Như chúng ta thấy, con người không chỉ mưu cầu hạnh
phúc mà còn tìm kiếm lý do để hạnh phúc, thông qua việc đánh thức ý nghĩa tiềm
ẩn trong một hoàn cảnh nhất định.
Nhu cầu về lý do này cũng tương tự như ở hiện tượng tâm lý đặc
trưng của loài người là tiếng cười. Nếu bạn muốn người khác cười thì bạn phải
tìm cách khiến cho họ có thể cười, ví dụ như bạn phải kể một câu chuyện hài.
Không thể nào có được tiếng cười thật sự bằng cách bắt ép người đó phải cười.
Làm thế cũng giống như việc bạn bắt mọi người đứng trước máy chụp hình và nói
“cười lên nào”, chỉ để thấy trong bức hình những khuôn mặt đang cười giả tạo.
Trong liệu pháp ý nghĩa, những kiểu mẫu hành vi như vậy được gọi
là “mong muốn thái quá”. Nó giữ một vai trò quan trọng trong việc gây ra rối
loạn tình dục, lãnh cảm hoặc bất lực. Bệnh nhân càng cố tìm kiếm khoái cảm thì
càng khó đạt được khoái cảm, thay vì quên đi bản thân mình và dâng hiến trọn
vẹn. Điều mà mọi người gọi là “nguyên tắc khoái lạc” thực ra là một kẻ phá hoại
tinh vi.
Thành công trong việc tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống không chỉ làm
cho một người vui mà còn cho người đó cơ hội đương đầu với những đau khổ. Và
điều gì sẽ xảy ra nếu một người trở nên vô vọng trong việc dò dẫm tìm kiếm ý
nghĩa cuộc sống? Điều này rất có thể dẫn đến tai hoạ. Chúng ta hãy nhớ lại điều
thỉnh thoảng đã xảy ra trong các tình huống ngặt nghèo như trương hợp của các
tù binh chiến tranh hoặc tù nhân trong các trại tập trung. Như lời kể của các
binh lính Mỹ, đó là một kiểu hành vi được kết tinh thành một loại hành vi mà họ
gọi là “bỏ cuộc”. Trong trại tập trung, hành vi này xảy ra ở những người mà
bỗng dưng một sáng nọ, họ không chịu thức dậy làm việc mà cứ nằm lì ở trong
trại, trên chiếc giường rơm ẩm ướt đầy phân và nước tiểu. Chẳng có cách gì - dù
là cảnh báo hay đe doạ - có thể khiến họ thay đổi. Và sau đó, một điều đặc thù
diễn ra: họ móc từ sâu trong túi áo một điếu thuốc mà họ đã giấu kỹ và bắt đầu
hút. Vào lúc ấy, chúng tôi biết rằng trong vòng 48 giờ tới, chúng tôi sẽ chứng
kiến thời khắc hấp hối của họ. Họ đã từ bỏ mọi hy vọng tìm thấy ý nghĩa cuộc
sống và chỉ muốn tìm kiếm sự thoả mãn tức thời.
Điều này khiến tôi liên hệ đến việc ngày nay có một bộ phận những
người trẻ trên thế giới tự cho mình là một thế hệ “không có tương lai”. Chắc
chắn, điều gây hại đó không chỉ là điếu thuốc mà họ tự cho phép mình thưởng
thức; đó còn là ma tuý.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT