Đàn ông, ở một mặt nào đó, bất kể họ không biết gì hoặc là tay mới, nhưng kinh nghiệm không hề kém cạnh chút nào.
Mặc dù Thẩm Mục Thâm là người mới, trải qua chuyện ấy một lần, dù trải qua chuyện ấy trong mơ hồ nhưng một lần nữa vẫn khiến cô xấu hổ vô cùng.
Hôn lên môi Tề Duyệt, hỏi, "Thích như vậy sao?"
Hai tay Tề Duyệt ôm lấy gương mặt đang đỏ bừng, giọng nói run run, "Anh đừng có nói..."
Anh đúng là da mặt dày, cô không bì nổi.
Trên xương quai xanh đều là những dấu vết hôn ái muội khiến cho người ta xấu hổ, anh một đường đi xuống, đoạt lấy nơi Tiểu Mộ Tề vẫn thường cắn lên đó. Còn không biết xấu hổ hỏi cô thích như vậy sao...
Âm thanh của tiếng nước xấu hổ vang lên, một lúc sau Thẩm Mục Thâm thỏa mãn ngẩng đầu lên, khoé miệng còn có chất lỏng màu trắng ở khoé miệng. Lấy tay xoa miệng, lau qua nói, "Chỉ mong khi Tiểu Mộ Tề tỉnh lại sẽ không kêu đói bụng."
Tề Duyệt:... Anh còn biết con sẽ đói!
Nhưng không phải do Tề Duyệt nghĩ nhiều, mà là anh kìm lại một lúc lâu không phải để giảm tốc độ, mà trực tiếp lấy đà làm đến bước cuối cùng.
Buổi tối thứ sáu, hai ngày cuối tuần, một khi Tiểu Mộ Tề chìm vào giấc ngủ, Thẩm Mục Thâm giống như sói bị bỏ đói quá lâu. Luôn cảm thấy không biết no, càng muốn nhiều hơn, cũng càng thêm điên cuồng.
- --
Chiều thứ hai, Tề Duyệt đặt bánh ngọt đã đặt trước, rồi gọi thêm hơn hai mươi cốc cà phê, kêu cửa hàng đưa trực tiếp đến công ty của Thẩm Mục Thâm.
Tính toán thời gian, cũng sai biệt lắm lúc bốn giờ chiều cô đẩy xe nôi trẻ con đến văn phòng của Thẩm Mục Thâm.
Một nhóm nhân viên khi nhìn thấy Tề Duyệt, cả đám đều kinh ngạc miệng không khép lại được.
Tống thư ký nhìn thấy Tề Duyệt đến, mang theo ý cười nghênh đón, nói đùa với Tề Duyệt, "Hôm nay bà chủ đến đây tuần tra chúng ta làm việc có nghiêm túc hay không."
Tề Duyệt cười cười, đối với nhân viên khác nói, "Hôm nay tôi đến đây mời mọi người uống trà chiều, không cần quá câu nệ đâu."
Nhân viên cũng ào ào đứng lên, hướng Tề Duyệt nói lời cảm ơn.
"Không cần khách khí." Có lẽ do tính tình Tề Duyệt ôn hoà, mang lại cho người ta cảm giác gần gũi, cũng có mấy nhân viên lại gần một chút nhìn Tiểu Mộ Tề.
Tiểu Mộ Tề vô cùng ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo, cũng không sợ người lạ, chỉ là ngốc nghếch cười hề hề, đáng yêu đến mức ai cũng muốn bế lên ôm một chút.
"Trời ơi đáng yêu quá!" Những nhân viên ào ào khen, những người khác không nhịn được lại gần nhìn một chút.
Trẻ con thích cười chính là trí mạng đối với những người yêu thích trẻ con.
Tề Duyệt để cho Tống thư ký trông coi Tiểu Mộ Tề, cô cầm lấy tách cà phê đi đến văn phòng Thẩm Mục Thâm.
Ý cười Tống thư ký mang theo tia ái muội nói, "Cuộc sống tân hôn, tôi hiểu mà, hiểu mà."
Tề Duyệt:...
Tống thư ký, đến cùng là anh hiểu cái gì?!
Hôm nay sáng sớm, mặt mày Thẩm Mục Thâm hồng hào, mang không khí vui mừng, khoé miệng còn mang theo ý cười không che lấp được. Không chỉ có anh ta mà toàn bộ những nhân viên ở công ty đều nhìn ra được. Tống thư ký chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra được ông chủ chính là xuân tâm nhộn nhạo.
Đã sớm biết Tề Duyệt tới, Thẩm Mục Thâm liền buông công việc trên tay, ngồi xuống ghế sofa, xuyên thấu qua lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài, nhìn Tề Duyệt mang theo tươi cười đi tới.
Tề Duyệt gõ gõ cửa, nghe được Thẩm Mục Thâm "Vào đi" liền đẩy cửa tiến vào văn phòng.
Đem cà phê đưa tới trước mặt anh, hỏi, "Những người này đều từ Thẩm thị theo anh tới đây à?"
Thẩm Mục Thâm tự nhiên trả lời Tề Duyệt, không nhanh không chậm nói, "Không có biện pháp nào cả, ai bảo vị nhà em có mị lực như vậy."
Nhân viên mới còn đang tuyển chọn, thì những nhân viên cũ bên Thẩm thị tới.
Tề Duyệt nhịn không được cười với anh, lập tức hỏi, "Anh nói xem, có tính toán tuyển thêm một thư ký nữa không?"
Tống thư ký là người tài ba, Thẩm Mục Thâm cũng đã từng nhận định qua. Để có thể kéo được người này ra, nhất định phải lấy ra mười phần thành ý. Mà thành ý này, chính là trực tiếp đem Tống thư ký thăng chức thành Phó tổng.
Lúc Thẩm Mục Thâm còn chưa làm một mình, ở Thẩm thị chính là Phó tổng. Mà hiện tại Tống thư ký cũng trở thành Phó tổng, tuy rằng quy mô của công ty còn chưa lớn, nhưng đãi ngộ này, Tống thư ký xứng đáng có được.
Hơn nữa không biết thời thế sẽ thế nào, nhưng Tống thư ký là người thông minh, đương nhiên sẽ biết nên phải lựa chọn thế nào.
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Có thể em đã hiểu lầm Tống thư ký, anh tin tưởng rằng cậu ta có thể đảm nhận được chức vụ Phó tổng, đồng thời kiêm được thêm chức vị thư ký này nữa."
"Tính toán một chút, anh không định để cho Tống thư ký con đường tìm kiếm vợ sao?"
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, suy nghĩ, "Cũng được, đến khi nào cậu ta đào tào được một thư ký đến khi nào anh vừa lòng thì thôi."
Tề Duyệt dưới đáy lòng nhịn không được châm chọc, Tống thư ký có thể tìm được người khác, với cái sự soi mói của anh, chờ đến lúc anh vừa lòng, sợ nửa đời sau của Tống thư ký cũng không thoát khỏi ma trảo của anh.
Nhưng hiện tại Thẩm Mục Thâm cũng coi như là đồng ý rồi, mọi chuyện cũng không phải giải quyết một nhát là xong.
Ngồi một hồi lâu, Tề Duyệt đi ra ngoài xem Tiểu Mộ Tề thế nào. Đột nhiên lúc đẩy cửa ra nhìn thấy một người phụ nữ, diện mạo xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, diện đồ tây trang, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, nói với một nhân viên trong văn phòng, "Tôi đến nhận phỏng vấn."
Vừa khéo, Thẩm Mục Thâm cũng từ trong văn phòng đi ra, ánh mắt người phụ nữ bỗng nhiên dừng trên người Thẩm Mục Thâm, trong ánh mắt dần lộ ra kinh hỷ.
"Đàn anh."
Một tiếng "Đàn anh", thành công thu hút được ánh mắt mọi người.
Tề Duyệt ôm lấy Tiểu Mộ Tề, cũng nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, Tề Duyệt cảm thấy rằng ánh mắt loé sáng của cô gái này có chút nhiệt tình.
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía cô ta, dùng giọng nói thật bình thường lãnh đạm hỏi, "Đến nhận phỏng vấn?"
Người phụ nữ kia gật đầu, hỏi, "Đây là công ty của đàn anh sao?"
Ngữ điệu kinh ngạc.
Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Đã muốn phỏng vấn, vậy đi phỏng dân sự trước đi."
Lập tức nhìn về phía Tống thư ký, nói, "Vậy cậu trực tiếp phỏng vấn cô ta đi. Tôi và Tề Duyệt mang Tiểu Mộ Tề ra ngoài đi dạo."
Nói xong, đi đến bên người Tề Duyệt, đem Tiểu Mộ Tề trong lòng cô ôm lấy. Người phụ nữ nhìn thấy, trong nháy mắt sững sờ, hỏi, "Đàn anh, đây là anh..."
"Phu nhân và con trai tôi." Thẩm Mục Thâm trả lời không chút chần chờ.
Những nhân viên khác đều yên lặng làm việc của mình, ai trong lòng cũng biết rõ, "phu nhân" này chính là vợ trước, nghe Tống thư ký nói, Tề tiểu thư người ta còn chưa đồng ý với ông chủ tái hôn đâu.
Thẩm Mục Thâm phụ giúp Tề Duyệt đẩy xe nôi, Tề Duyệt đi một bên, trai tài gái sắc, hơn nữa lại có bé con phấn nộn đáng yêu ở giữa. Giá trị nhan sắc của ba người, rất khó để người ta không chú ý tới.
Đi được hồi lâu, Thẩm Mục Thâm vừa đẩy xe nổi, nói, "Cái người phụ nữ kia là lúc trước ở Mỹ, tên Helen".
Tề Duyệt ghé mắt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, "Vì sao muốn nói với em chuyện này."
Thẩm Mục Thâm khẽ cười, tựa tiếu phi tiếu, giống như đã nhìn thấu hết thảy, "Không giải thích, em khẳng định sẽ không miên man suy nghĩ lung tung?"
Tề Duyệt mang theo ý cười nói, "Không lẽ mỗi khi có người phụ nữ khác xuất hiện, anh đều giải thích một lần?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, trả lời nói, "Cái này còn phụ thuộc vào người phụ nữ đó như thế nào. Anh biết, Helen có ý tứ với anh, cô ấy cũng quá bộc trực, nhưng đối với phương diện này anh không có ý tứ đó. Anh cảm thấy em có thể nhìn ra được điều này."
Tề Duyệt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Thẩm Mục Thâm này đúng là thần, anh thế mà nhìn ra được điều này, chẳng lẽ thực sự lấy được ánh hào quang của nam chính, có bàn tay vàng?
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn Tề Duyệt, từ từ nói, "Thu hồi ánh mắt ấy của em lại. Anh càng thích ánh mắt yêu thích của em lộ ra sùng bái đó."
Tề Duyệt khẽ trầm mặc một giây, sau đó lập tức lộ ra ý cười, khanh khách kéo cánh tay anh nói, "Anh lợi hại thật đó."
Phối hợp đúng là vô cùng tốt.
Thẩm Mục Thâm gật đầu, sau đó nói, "Yên tâm, anh công và tư rõ ràng là sự thật. Đã có tầng quan hệ này, năng lực cô ta có mạnh thế nào anh cũng không tuyển chọn. Cho dù năng lực có mạnh thế nào cũng không bằng những nhân viên kia được."
... Cái này còn gọi là công tư phân minh sao? Quả nhiên là không nên đánh giá quá cao Thẩm Mục Thâm.
Nhưng đồng thời, Thẩm Mục Thâm cũng nói cho Tề Duyệt biết, bên người anh tuyệt đối sạch sẽ, không có cái gì gọi là đào hoa bên người.
- --
Có tầng quan hệ với Hải Lan, chờ tới khi Tiểu Mộ Tề được ba tháng, Tề Duyệt bắt đầu đến lớp. Đương nhiên Tiểu Mộ Tề ở giữa, giờ dạy học sẽ không quá dài.
Sau 40 phút dạy học, bảo mẫu mang theo Tiểu Mộ Tề từ bên ngoài vào, nghỉ giải lao một chút, Tề Duyệt sẽ đi ra ngoài ôm bé con.
Đối với chuyện Tề Duyệt một lần nữa quay trở lại vẽ tranh, Thẩm Mục Thâm thế nhưng lại vô cùng ủng hộ.
Tất cả những vai nam chính tổng tài bá đạo đều thích đem phụ nữ cột chặt bên mình. Thẩm Mục Thâm lại tương phản ngược lại, anh nói sẽ để cho Tề Duyệt khắc sâu một câu nói, đó là: Anh không muốn nhìn thấy cô mất đi ánh sáng vốn có của mình.
Mà Tề Duyệt cũng cảm thấy, giữa ánh sáng chói lọi ấy, bọn họ lại chậm rãi thấu hiểu lẫn nhau, anh thấy được ưu điểm của cô, cô cũng nhận ra được những điểm tốt của anh.
Buổi sáng hai giờ dạy học trôi qua, Tề Duyệt đẩy xe nổi cùng với bảo mẫu đi đến khu mua sắm, tính toán chọn quà cho Thẩm Mục Thâm.
Rất nhanh sẽ đến sinh nhật của Thẩm Mục Thâm, cho nên Tề Duyệt tính toán sẽ cho anh một kinh hỷ.
Dạo quanh trung tâm, Tề Duyệt cũng không nghĩ ra được quà gì tặng cho Thẩm Mục Thâm. Đồng hồ, trong phòng của Thẩm Mục Thâm có đồng hồ được định chế riêng bên Thuỵ Sĩ. Ngoại trừ đồng hồ, Tề Duyệt thật sự không nghĩ ra được gì, đi dạo một vòng, liền gọi điện hỏi ý kiến của Hải Lan.
Hải Lan trực tiếp sảng khoái cho Tề Duyệt một kiến nghị --- cứ dựa theo kịch bản truyền thống phim thần tượng. Mua cho nam chính caravat, sau đó cho anh ta một câu kích thích, nói muốn trói anh lại.
Hải Lan còn nói, Thẩm Mục Thâm bị Tề Duyệt trói như vậy, cho dù caravat mười tệ một cái, chắc chắn sẽ là quà tặng tốt nhất, khẳng định yêu thích không buông tay.
Tề Duyệt cũng không thật sự tin lời Hải Lan nói lắm, nhưng vẫn quyết định nghe theo đề nghị của cô nàng, đi lựa chọn caravat.
Đi vào cửa hàng tây trang, trực tiếp đi tới chỗ lựa caravat, một bên lựa chọn, một bên hỏi ý kiến bảo mẫu.
Chọn một hồi lâu cô cũng không lựa chọn được chiếc caravat hợp ý, đột nhiên nhìn thấy trên mẫu quần áo có treo một chiếc caravat hoa văn. Ánh mắt sáng ngời, đưa tay định lấy. Đồng thời lúc cô chạm vào chiếc caravat, cũng có người chạm vào cùng lúc với cô.
Hai người nhìn nhau, dường như đồng thời đều nhận ra được đối phương, nhìn nhau cười một tiếng, nụ cười không chút trân thật.
Phu nhân đàn anh.
Đàn em Thẩm Mục Thâm.
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tề Duyệt:...
Cô cảm thấy cái kích thích mà Hải Lan nói, đó chẳng phải là khi nữ chính lựa chọn quà cho nam chính thì gặp nữ phụ sao.
Tình huống cẩu huyết như vậy, thiếu chút nữa Tề Duyệt đã nghĩ rằng bản thân cô và Thẩm Mục Thâm đã nghịch tập thành nam nữ chính rồi!