Không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.

Vài giây sau, Lăng Việt buông tay Hải Lan ra, ánh mắt không biểu cảm nhìn Tề Noãn. Ánh mắt kia giống như đối với một nhân viên phổ thông bình thường.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên bánh mì của Hải Lan ở trên bàn. Thu hồi tầm mắt, nâng bước chân rời đi, trở lại phòng làm việc của bản thân.

Hải Lan nhìn Tề Noãn, bất đắc dĩ lắc đầu.

- -- Nữ chính, mị lực của cô đâu rồi? Hiện tại ngay cả nam chính cô cũng không bắt được, cô còn gọi là nữ chính sao?

Có lẽ cho tới nay, Tề Noãn luôn biểu hiện ra địch ý bên ngoài với cô. Bởi vậy cho nên Hải Lan cũng không chủ động đi chào hỏi, mà trực tiếp quay trở lại bàn làm việc, đeo tai nghe, đem khăn quàng cổ khoác lên người, nghe ca nhạc nằm trên bàn nghỉ trưa.

Tề Noãn nắm chặt gói đồ ăn trong tay, cắn môi, khiến môi dần trở nên trắng bệch, hốc mắt cũng dần đỏ, biểu cảm trên mặt bởi vì ẩn nhẫn và tức giận dần trở nên vặn vẹo.

Lăng Việt rõ ràng là của cô ta, ngay từ đầu, Lăng Việt vì cô ta mà tồn tại, Hải Lan không thể đem anh cướp đi!

Từ khi nào, phát triển của đã lệch hướng với những gì cô ta biết?

Là vì cô ta không làm theo kịch bản ban đầu nên mới dẫn đến cục diện hiện tại sao?

Không, không đúng, khẳng định không chỉ có nguyên nhân như vậy.

Ở trong kịch bản ban đầu, người biến hoá nhiều nhất là ai?

Tề Noãn bỗng nhiên nghĩ tới Tề Duyệt.

Bắt đầu từ chuyện của Tề Duyệt, đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Không chỉ có ở bên cạnh Thẩm Mục Thâm vô cùng thoải mái, mà còn mang thai. Lúc gặp Tề Duyệt, cả người Tề Duyệt mang đến cho cho cô ta cảm giác đang che giấu âm mưu của mình, tâm tư càng thêm kín đáo, thâm trầm.

Tề Noãn hoài nghĩ Tề Duyệt cũng như cô ta, cũng biết tất cả mọi chuyện sau đó đang chuẩn bị thời cơ để nghịch tập. Cũng trợ giúp cho bạn thân của cô ta, đem Lăng Việt cướp đi. Bằng không cô ta không thể nào giải thích được lại sao khi Lăng Việt nhìn thấy cô ta, lại đem lực chú ý đặt lên người Hải Lan.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Tề Noãn dần trở nên âm u. Cướp lấy thứ gì không thuộc về mình, nhất định sẽ phải trả giá. Cô ta giữ cái suy nghĩ này, cũng là bảo vệ chính mình, nếu cô ta mặc kệ, sẽ làm cá trên thớt mặc cho người khác.

Ăn xong cơm trưa, đi ra khỏi phòng, đi lên tầng, đem cửa cầu thang đóng lại, mở điện thoại gọi cho Thẩm lão phu nhân.

"Tôi có thể giúp bà đối phó với Thẩm Mục Thâm."

Cô ta muốn chống lại Hải Lan và Tề Duyệt, chỉ dựa vào nam phụ thôi không đủ.

Nhà cũ Thẩm gia.

Thẩm lão phu nhân tắt điện thoại, bưng lên ly rượu đỏ nhấp một ngụm. Tầm mắt dừng trên mặt bàn để tư liệu, khoé miệng gợi lên ý cười lanh, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Tên tư liệu, ghi rất rõ ràng từ khi Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt kết hôn đến bây giờ, đều trong trạng thái ở riêng.

Nhưng kỳ quái l năm tháng trước, Tề Duyệt chuyển từ trong biệt thự ở lưng chừng núi chuyên ra. Ở một nơi dân cư phổ thông bình thường, sau này Tề Duyệt mang thai, ở chỗ Tề Duyệt còn phát sinh ra chuyện trộm cướp. Hai người ở chung một chỗ, nhưng một tháng sau, đúng lúc Thẩm Mục Thâm đi đến nước Anh công tác, Tề Duyệt rơi đi. Hiện tại ở chung một tầng, nhưng lại không cùng một phòng.

Đến cuối cùng là nguyên nhân gì, làm cho hai người có hình thức ở chung kỳ quái này, có lẽ bên trong có bí mật gì không thể nói cho người khác biết. Nghĩ như vậy, liền gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng bà ta, muốn biết rốt cuộc bí mật này là gì.

Ý cười khóe miệng Thẩm lão phu nhân càng sâu. Chuyện lúc trước Thẩm Mục Thâm đi nước Anh có thể dễ dàng giải quyết. Cũng làm cho bà ta đối với năng lực của anh có thêm nhận thức mới.

Như vậy cũng tốt, bà ta cũng sẽ càng thêm cẩn thận ra tay.

Nghỉ phép nửa tháng Tết âm lịch cũng qua đi, Thẩm Mục Thâm đã có chuyến nghỉ phép dài nhất trong mười năm qua từ lúc anh quay trở lại làm việc, tiếp nhận vị trí Phó tổng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, không có giống như ngày nghỉ mấy hôm trước, chỉ mất mười lăm phút, anh đã ăn xong bữa sáng, sau đó lập tức đi ra ngoài cửa.

Không có quá nhiều lời vô nghĩa, để anh nhường nhịn cô nửa tháng nay, Tề Duyệt có điểm không quen.

Không có Thẩm Mục Thâm mang lại cảm giác tồn tại quá lớn, căn phòng quả thật có chút yên tĩnh. Cho nên Tề Duyệt mở TV, vừa nghe âm thanh của TV, vừa làm việc nhà.

Tề Duyệt tuy rằng là phụ nữ mang thai. Nhưng vẫn như cũ làm một chút công việc nhà.

-

Thẩm Mục Thâm đối với mười bảy tầng nhân viên đơn giản bàn giao công tác. Sau khi cho giải tán cuộc họp, bản thân cũng trở về căn phòng.

Trước đây, anh đi làm còn sớm hơn so với nhân viên của mình. Nhưng hiện tại sau hai ngày, cũng đủ khiến cho trên bàn anh chồng chất không ít văn kiện chờ xử lý sau khi anh đi làm.

Một lúc sau, Tống thư ký gõ cửa, từ trong phòng truyền đến một câu "Vào đi", Tống thư ký cầm vặn kiên đẩy cửa vào.

Đẩy cửa nhìn thấy sếp trên đang dựa lưng vào ghế, khuỷu tay để trên tay vịn, mang theo bộ dáng chống cằm suy nghĩ. Mặt khác một bàn tay khác gõ mặt bàn.

Nhìn vào màn hình máy tính, hơi híp mắt, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó phức tạp.

Nhìn lướt qua cũng có thể thấy được áp suất thấp quanh đây.

Tống thư ký tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Phó tổng chính là người đen tối, dù có bóc tách như thế nào, bên trong vẫn đen tối như thế.

Loại hành vi này hoàn toàn là dùng khổ nhục kế để tranh thủ sự đồng tình, lừa gạt Tề tiểu thư.

Trước kia Tống thư ký luôn cảm thấy sếp anh ta chỉ thích hợp trên thương trường đấu đá kia.

Ở trong hoàn cảnh yêu đương hoàn toàn chính là người máu lạnh, trước sau như một tâm ngoan thủ lạt tạo vỏ chắn cho riêng mình. Rõ ràng hiện tại, lại trăm phương ngàn kế để tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Tống thư ký đứng ở trước bàn làm việc, gọi một tiếng, "Phó tổng."

Thẩm Mục Thâm giống như tỉnh ngộ, các đốt ngón tay đang gõ dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tống thư ký, "Có chuyện gì?"

Thoáng dừng lại một chút, anh ta muốn hỏi 【 Phó tổng, ngài đang suy nghĩ về Tề tiểu thư sao? 】 nhưng đến miệng, anh ta tự động bỏ đi ba chữ "Tề tiểu thư", bèn hỏi, "Phó tổng, ngài đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Mục Thâm không tựa ghế, ngồi thẳng người dậy, hai tay để trên mặt bàn.

"Những triệu chứng sau kỳ nghỉ là gì?"

Tống thư ký sửng sốt, triệu chứng sau ngày nghỉ...

Tống thư ký lấy di động ra, tra Baidu, sau đó bấm vào tìm kiếm, "Cái gọi là triệu chứng sau ngày nghỉ chính là trạng thái tinh thần chuyển từ căng thẳng sang thư giãn, rồi lại từ thư giản sang căng thẳng. Căn bệnh này xuất hiện triệu chứng rối loạn thần kinh ở hệ miễn dịch của con người. Khiến con người không còn sức lực, không muốn đi làm và không muốn làm việc..."

Tống thư ký đọc xong, ánh mắt dời khỏi màn hình điện thoại. Dường như nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt lộ ra kinh sợ.

Đừng nói Phó tổng của anh mắc triệu chứng này nhé?!

Bệnh này ai cũng sẽ có khả năng có, nhưng Phó tổng tuyệt đối không có khả năng này. Dù sao sếp anh ta mệnh danh là "máy móc cuồng công việc", hình tượng xây dựng bao năm nay, không thể nào thay đổi được.

Nhưng Thẩm Mục Thâm nghe Tống thư ký đọc xong, chau mày, bộ dáng quả nhiên đã đoán đúng.

Ngày đầu tiên đi làm, anh hoàn toàn không chú tâm vào công việc được.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là ba giờ chiều. Bình thường giờ phút này anh đang ngồi trên ghế sofa phòng khách nhà Tề Duyệt. Mỗi ngày xem tình hình tài chính và kinh tế, đôi khi Tề Duyệt thấy hứng thú sẽ cùng xem với anh.

Những ngày tháng hài hoà ấy kết thúc, Thẩm Mục Thâm cũng bắt đầu hoài niệm.

Biểu cảm của Thẩm Mục Thâm khiến Tống thư ký khiếp sợ.

Xong rồi, xong thật rồi, Phó tổng cuối cùng muốn hoàn lương. Trước kia là vì cảm xúc, nhưng hiện tại đã hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu.

Rơi vào tình yêu, khác gì rơi vào bể tình đâu.

Tống thư ký từng có một lần cho rằng, Phó tổng của anh ta đối với Tề tiểu thư chỉ là thích, nhưng sếp chắc sẽ không chế tốt cảm xúc của mình. Nhưng nhìn tình huống hiện tại mà xem, Phó tổng đối với tình cảm của bản thân, hoàn toàn để cho mọi chuyện diễn biến, hoàn toàn không có ý định không chế.

Người trước mặt này chính là sếp vốn có của anh ta sao? Đối với điều này Tống thư ký tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tống thư ký, Thẩm Mục Thâm mỉm cười, ánh mắt từ trước đến giờ đen nhanh, nay lại có chút ánh sáng trong đó.

"Chẳng lẽ Tống thư ký không cảm thấy Tề Duyệt là người phụ nữ có mị lực sao?"

Có người sẽ mang lại cho người ta cảm giác vừa gặp đã thương, nhưng chưa hẳn là yêu, cũng chưa chắc sẽ cùng nhau đi tới cuối đời.

Tình cảm chân chính, có lẽ chính là lâu ngày sinh tình.

Người như thế, ở chung càng lâu, bạn sẽ dần cảm thấy mị lực của cô ấy, đây chính là lâu ngày sinh tình.

Nước chảy đá mòn, tình cảm cũng sẽ từ từ mà đến. Tình yêu chính là từ đó chậm rãi bắt đầu.

Sau khi cảm khái xong, Thẩm Mục Thâm mới nhớ tới chính sự, nhìn về phía Tống thư ký.

"Cho nên nói, anh sáng sớm đến đây hỏi chỉ vì lý do tôi đang nghĩ cái gì?"

"A, tôi suýt quên mất, đó là cuộc đấu thầu của Century Mall." Nói xong, Tống thư ký đưa văn kiện để trên bàn Thẩm Mục Thâm.

"Đây là thiệp mời và thông tin của Century Mall gửi đến."

Thẩm Mục Thâm thu hồi tâm tư, cầm lấy thiếp mời nhìn thoáng qua, sau đó bỏ qua một bên, cầm tư liệu nhìn, hỏi, "Tôi muốn biết hiện tại những ai được mời?"

Tống thư ký nghĩ, trả lời. "Người có thể xác định duy nhất chính là Lăng thị là một trong số đó. Century Mall chính là cuộc đấu thầu đầu tiên ở Khang Thành, có thể kết hợp cùng với chính phủ để phát triển thị trường. Không chỉ là mọi chuyện đều trở nên thuận lợi, đồng thời cũng xây dựng được hình ảnh tích cực. Chính vì thế có rất nhiều người muốn tham gia vào cuộc đấu thầu này."

Một lúc sau, Tống thư ký bồi thêm một câu, "Nếu Phó tổng ngài lần này cũng trúng thầu, hội đồng quản trị nhất định sẽ đứng về phía ngài."

Thẩm Mục Thâm "Ồ" một tiếng, hiện nhiên đối với đám hội đồng quản trị đứng về phía ai không hề có hứng thú.

"Lăng Việt cũng Thẩm gia đấu thầu, như vậy chính là đối thủ cạnh tranh, khẳng định sẽ phân định được thắng bại. "

Vốn dĩ không có nửa điểm gì kích thích, nhưng lại đột nhiên có ý muốn phân chia thắng bại, ý chí chiến đấu cũng tăng lên.

Tống thư ký bất đắc dĩ.

Phó tổng và Lăng tổng, quả nhiên trời sinh ra để đối nghịch.

"Đúng rồi, còn có, Phó tổng ngài tối hôm qua muốn tôi đưa hồ sơ nào vậy?"

Tuy nói rằng nghỉ phép sẽ không phải làm việc, nhưng cũng không thể tránh khỏi, có chút chuyện cần xử lý.

Thẩm Mục Thâm hơi sửng sốt, dừng như phản ứng lại, "Coi như là có chuyện như vậy."

Tống thư ký:....

"Đang ở nhà." Cầm lấy điện thoại, nhìn Tống thư ký, khóe miệng hơi câu lên, "Có thể kêu Tề Duyệt đưa tới, vừa vặn để cô ấy ra ngoài một chút."

Tống thư ký:...

Phó tổng, ngài thay đổi rồi.

-

Vừa mới lau bàn xong, Tề Duyệt đang muốn đi nghỉ ngơi, di động lại đổ chuông, nhìn tên hiện lên điện thoại, Tề Duyệt sửng sốt.

Là Thẩm Mục Thâm gọi tới.

Nghĩ ngợi một hồi, Tề Duyệt vẫn nhận điện thoại của Thẩm Mục Thâm.

"Alo, có chuyện gì không?"

Nghe được giọng nói của Tề Duyệt, khóe miệng Thẩm Mục Thâm hơi cong lên, dựa vào ghế, dùng giọng buồn rầu nói, "Có lẽ do lâu không đi làm, đầu óc buổi sáng phản ứng chậm chạp, lúc ra cửa anh đã quên mang theo văn kiện quan trọng. Có thể làm phiền em qua nhà anh một chút, sau đó mang đến đây được không?"

Hai chữ "làm phiền" đại biểu cho khách khí, nhưng Thẩm Mục Thâm lại không dùng giọng điều khách khí như mọi người người. Tề Duyệt sửng sốt một chút, rất khó từ chối.

"Anh nói văn kiện nào, tôi hiện tại qua nhà anh tìm."

"Đặt ở trên bàn máy tính, có một túi đựng văn kiện. Lúc em tìm được, chụp ảnh gửi cho anh."

Tắt điện thoại, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tống thư ký mặt không biểu cảm.

Phó tổng không vào showbiz quả thật lãng phí một nhân tài.

"Tề Duyệt nói, một lúc nữa cô ấy sẽ đưa qua." Tâm trạng vui vẻ, bởi vậy cho nên giọng nói cũng vui vẻ.

- -----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play