Thời điểm Thẩm Mục Thâm rời khách sạn đã là mười giờ đêm. Trên người mang theo mùi rượu, ngồi ở ghế đằng sau ôtô, tay dựa vào cửa sổ nâng cằm, ánh mắt nhìn những ngọn đèn neon màu sắc bên ngoài đến xuất thần.

Tống thư kỳ từ gương chiếu hậu liếc nhìn ông chủ của mình: "Phó tổng, hôm nay ngài đã cho người cố ý an bài cuộc hẹn tối nay, mặc dù Hải Đặc tiên sinh đã phát hiện nhưng lại rất hài lòng, đơn làm ăn này mười phần thì chín phần nắm chắc trong tay rồi thưa ông chủ."

Nói đến đây, Tống thư ký không thể không bội phục ông chủ nhà mình, điều tra ra được khách hàng lớn Hải Đặc tiên sinh có niềm yêu thích đặc biệt với tranh vẽ, cũng đặc biệt ngưỡng mộ danh họa Cách Liệt Phất. Sau khi cho người bí mật điều tra biết được Cách Liệt Phất gần đây có mở một cuộc triển lãm tranh, cấp dưới của ông người tên Hải Thiên giúp ông ấy thu mua tranh, tiến hành mở triển lãm. Từ người tên Hải Thiên này, họ liền nhận được tin tức nói ông chủ của bọn họ tối nay cùng Cách Liệt Phất ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn ăn cơm tối.

Không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, họ thật sự gặp được Cách Liệt Phất tiên sinh, nhưng biến cố bất ngờ nhất chính là họ gặp phải vợ trước của ông chủ hắn.

Thẩm Mục Thâm không đem lời của Tống thư ký để vào tai, ngược lại hỏi: "Thư ký Tống, tôi hỏi cậu một vấn đề."

"Phó tổng ngài cứ nói."

"Dưới tình huống gì, một người đàn bà phí hết tâm tư muốn kết hôn với cậu, nhưng lại rất dễ dàng đồng ý ly hôn?"

Đã nghe rõ được tình huống vấn đề ông chủ nói, Tống thư ký dù có ngu xuẩn thế nào đi chăng nữa cũng có thể biết được ông chủ đang nói về chuyện của bà chủ, cho nên cân nhắc một chút trả lời: "Vậy phải xem tình huống của cô gái ấy..."

Thẩm Mục Thâm đối với vấn đề nổi lên hứng thú, nhíu mày.

"Cậu nói thử xem."

"Một, là loại có mục đích, ví dụ như dùng mọi thủ đoạn vì tiền, dĩ nhiên loại này xuất hiện ở những người đàn ông vừa già lại vừa xấu lựa chọn để kết hôn, sau khi đã đạt được mục đích liền thẳng tay ly hôn để được phân chia tài sản. Còn một loại khác có thể do quá mệt mỏi vì tình yêu, đối phương không đáp trả lại tình yêu của cô ấy, tình cảm của cô ấy đối với đối phương liền phai nhạt dần đi. Cô ấy liền buông xuôi đoạn tình cảm đơn phương nghiệt ngã này."

Tống thư ký rất tự tin lời mình nói 100%, chắc chắn ông chủ sẽ biết là người phía sau thôi?

Thẩm Mục thâm chỉ hơi trầm ngâm: "Hóa ra là vì tiền..."

Tống thư ký: "..."

Ông chủ, ông không thể suy luận không logic vậy nha, Tề tiểu thư không phải một phân tiền cũng không có lấy đi sao? Làm sao ông chủ có thể nghĩ Tề tiểu thư vì nhan sắc của ngài chứ???

Sợ bị trừ tiền lương, Tống thư ký nhanh trí ngậm miệng, không dám giải thích, cũng vì bát cơm chính mình.

Thẩm Mục Thâm khớp xương ngón tay rõ ràng, rất có tiết tấu gõ lên cửa sổ xe, tiện đà nhìn ra bên ngoài xe.

Nguyên văn Tề Duyệt chính là yêu tiền như mạng, lại ham hư vinh vật chất. Thời điểm ngày đầu tiên Tề Duyệt đến Thẩm gia, Thẩm Mục Thâm liếc một lần đã nhìn thấu triệt để. Từ đó đến bây giờ, Thẩm Mục Thâm cũng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua Tề Duyệt.

Duy nhất khiến cho Thẩm Mục Thâm không hiểu được tại sao Tề Duyệt lại dễ dàng đáp ứng ly hôn với hắn, bởi vì sợ hắn trả thù? Sợ Thẩm gia biết được sự thật hoang đường kia?

.........

Một tháng trôi qua, Tề Duyệt bế quan đóng cửa ở nhà vẽ tranh. Thức ăn cũng là mua trực tiếp đặt trên mạng, bất kể là Hải Lan hay Tiêu Triết muốn hẹn cô, cô một mực đều từ chối nói đang trầm mê nghệ thuật không thể kiềm chế được.

Trên thực tế là cô sợ có được không? Cô sợ mình vừa ra khỏi cửa, vận đen đeo bám khiến cô liên tục gặp lại ông chồng trước - Thẩm Mục Thâm này.

Đang tập trung vẽ đến thất thần, di động đột nhiên vang lên. Cũng không nhìn rõ xem ai gọi đến, mang theo tai nghe Bluetooth đeo lên tai, trực tiếp bấm trả lời.

"Xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?"

"Tề Duyệt."

Từ tai nghe truyền đến giọng nữ uy nghiêm mà quen thuộc, Tề Duyệt dừng tay một lát. Sau khi nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai, bút chì trong tay trôi tuột xuống.

"Mẹ..."

Từ tai nghe truyền đến giọng nữ uy nghiêm mà quen thuộc, Tề Duyệt dừng tay một lát, sau khi nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai, bút chì trong tay trôi tuột xuống.

“Mẹ…”

Đối phương không phải ai khác. Vâng, chính là người đã gián tiếp thành công làm cho Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm cùng nhau ly hôn – bà Thẩm.

Tề Duyệt kêu tiếng mẹ này, giọng nói có chút lúng túng, run rẩy. Cô và Thẩm Mục Thâm đã ly hôn với nhau, lại còn gọi tiếng "mẹ" này, nghe có chút kỳ quái. Nhưng trước mắt, cô không biết là Thẩm Mục Thâm đã đem chuyện bọn họ ly hôn nói ra hay chưa, cho nên cô vẫn chỉ có thể gọi tiếng "mẹ" này.

“Tề Duyệt, còn với Thẩm Mục Thâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao khi mẹ rời biệt thự lại nghe người giúp việc nói một tháng trước con đã dọn ra bên ngoài?”

“Thật ra con…” Lúc thời điểm Tề Duyệt còn đang đau đầu nghĩ câu nói để lừa bà, bà Thẩm liền cắt đứt lời cô.

“Mẹ mặc kệ các con có chuyện cãi nhau gì. Nhưng mẹ phải nói cho các con biết, ngày mai gia tộc lại tổ chức bữa cơm gia đình tại nhà cũ, tất cả mọi người phải tham dự. Ông nội dường như có chuyện muốn công bố.”

Đương nhiên Tề Duyệt không dám chất vấn lại. Nếu hỏi là Thẩm Mục Thâm giống ai nhất? Câu trả lời chính là giống mẹ của hắn, luôn làm người ta không giận mà uy*.

*不怒而威 [bú nù ér wēi - bất nộ nhi uy] - không tức giận nhưng vẫn tỏ ra uy nghiêm, khiến người khác sợ hãi

Nghe lời mẹ Thẩm nói, Tề Duyệt rất rõ ràng đoán ra được Thẩm Mục Thâm chưa nói ra chuyện bọn họ đã ly hôn.

Thẩm Mục Thâm vẫn còn chưa nói với người Thẩm gia chuyện này. Vậy cô có phải nên thương lượng với hắn một chút?

“Ngoài ra mặt khác, con với Mục Thâm kết hôn đã hai năm rồi. Nếu năm nay còn chưa mang thai đứa nhỏ, các con tự xem bản thân mình mà làm đi.”

Bà Thẩm trước kia không có thích Tề Duyệt, nhưng vì ông nội Thẩm thích cô cho nên cũng tán thành việc Thẩm Mục Thâm cưới Tề Duyệt. Cho nên sau này khi phát hiện hai người kết hôn xong cũng không ở chung phòng qua, cho nên cũng không quá khắt khe với Tề Duyệt.

Sau khi nói xong, bà Thẩm liền cắt đứt điện thoại, Tề Duyệt nhìn điện thoại nửa ngày, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần.

Mẹ chồng nàng dâu từ xưa thủy hỏa bất dung*, thế nên đến lượt cô cũng không thể nào tránh được chân lý từ muôn đời này.

*水火不容 [shūihuǒbùróng] - lửa nước không thể nào dung hoà làm một.

Bây giờ bà Thẩm cũng đã gọi điện đến cho cô, vậy có phải cô cũng nên gọi cho Thẩm Mục Thâm nói một tiếng?

Đem di động đang để ở một bên ghế cầm lên, lục đến phần ghi chú tìm “số điện thoại Thẩm Mục Thâm ”. Suy tư một hồi, vẫn dè dặt cẩn trọng bấm gọi.

Sau vài tiếng đổ chuông, cơ hồ điện thoại sắp tắt vì không có ai bắt máy, nhưng cuối cùng điện thoại cũng có người nghe. Nhưng người bắt máy không phải Thẩm Mục Thâm, mà là người luôn phục vụ hai mươi tư giờ - Tống thư ký.

Vừa rồi, Thẩm Mục Thâm lâu như vậy cũng không nghe điện thoại, Tề Duyệt cảm thấy đại khái có lẽ hắn không muốn nghe thấy cuộc gọi của cô, sau đó để Tống thư ký tới nghe điện thoại.

“Tề tiểu thư, xin hỏi cô tìm ông chủ có chuyện gì sao?”

Tề Duyệt ngữ khí (ngữ điệu) nhẹ giọng nói: “Phiền anh để Thẩm tiên sinh nghe điện thoại một chút. Xin cảm ơn.”

Tề Duyệt thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, lại còn rất lễ phép. Lễ phép đến nỗi Tống thư ký ở một bên nghe đến ngượng ngùng. Hắn không tài nào dám nói thẳng là ông chủ của hắn một bên nhìn điện thoại mãi không chịu tiếp nhận cuộc điện thoại cô gọi đến.

Tống thư ký tạm ngừng một lát, Tề Duyệt cũng đoán được Thẩm Mục Thâm đang ở ngay bên Tống thư ký. Có lẽ đã đoán được bên đó đang mở loa ngoài, liền trực tiếp nói: “Vừa mẹ anh mới gọi điện cho tôi.”

Điện thoại bên kia dừng lại một hồi, sau đó từ điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp, lạnh như băng: “Cô và mẹ tôi đã nói chuyện ly hôn?”

“Tôi không có nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play