Khi Thẩm phu nhân tiến vào phòng bệnh, ánh mắt quét một vòng trên người Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt. Cuối cùng ánh mắt dừng trên bụng Tề Duyệt.
Cảm giác ánh mắt của bà, Tề Duyệt bất đắc dĩ không nói lên lời. Hễ là ai biết cô mang thai, cơ hồ mỗi người đều muốn nhìn bụng cô một lần. Dường như phải xác định một chút xem bụng cô có biến hóa gì không.
Một tháng, bụng làm sao có thể có biến hóa được???
Thẩm phu nhân nhìn về phía Thẩm Mục Thâm hỏi: “Thực sự đã mang thai?”
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tề Duyệt nhìn thấy Thẩm phu nhân xuất phát từ nội tâm mà cười.
Mang theo ý cười nhàn nhạt đi đến trước mặt Tề Duyệt, tầm mắt luôn hướng tới bụng cô quan sát. Nhìn đến mức khiến cả người Tề Duyệt không được tự nhiên.
Thẩm phu nhân bỗng nhiên đặt tay lên bụng của Tề Duyệt, người mà từ trước đến nay đều đối với cô lạnh đạm. Lúc đó, Tề Duyệt như đứng hình lại.
Thẩm phu nhân khóe miệng ý cười càng sâu, như cảm giác được thân thể cứng ngắc của Tề Duyệt lấy tay ra. Tuy trên mặt đã thu liễm đi ý cười, nhưng biểu cảm so với ngày bình thường đã nhu hòa đi rất nhiều.
Nhu hòa đến mức khiến Tề Duyệt hoài nghi phải chăng Thẩm phu nhân có phải còn có một chị em sinh đôi không.
“Năm tuần rồi phải không?”
Tề Duyệt xấu hổ gật gật đầu: “Dạ vâng ạ, đã được năm tuần rồi.”
“Trong ba tháng đầu thai nhi tương đối nguy hiểm, con chú ý nhiều một chút.” Đối với Tề Duyệt dặn dò một tiếng, Thẩm phu nhân bỗng quay ngược lại cảnh cáo con trai mình: “Đặc biệt là con, phụ nữ có thai không thể chịu được cảm xúc ảnh hưởng quá lớn. Thu liễm cái tình tình lạnh nhạt của con lại.”
Người từ trước giờ luôn bị “ngược đãi”, trong nháy mắt đó, Tề Duyệt cảm nhận được thân phân của mình ở Thẩm gia đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
… …
Thẩm phu nhân tiến vào không lâu, ngay sau đó người lái xe của Thẩm phu nhân liền cầm theo một chiếc túi tiến vào. Sau đó Thẩm phu nhân kêu người lái xe ra xe chờ trước.
“Mẹ nghe bác sĩ nói con bị thiếu máu, cho nên đã cho đầu bếp ở nhà cũ nấu thang thuốc bổ này cho con, thừa dịp con nóng con uống đi.” Nói xong, từ trong cái túi to lấy ra một cái bình giữ nhiệt.
Bình giữ nhiệt được mở ra, đem canh nóng trong bình đổ ra bát thổi cho bớt nhiệt. Trong không khí tỏa ra mùi hương khiến người ta trở nên thèm ăn lạ thường.
…Vì sao lại là canh nóng cơ chứ!?
Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm sắc mặt đều trở nên "thật vi diệu".
Tề Duyệt vẫn nhớ rành rành sự việc một tháng trước. Chỉ vì cô và Thẩm Mục Thâm uống bát canh nóng do Thẩm phu nhân cho người mang tới, cho nên tối hôm đó mới để lại trong bụng cô chớm nở một sự sống sắp hình thành.
Trí nhớ đã khắc sâu trong đầu, muốn từ trong trí nhớ ấy xóa bỏ toàn bộ nhưng cuối cùng mọi chuyện lại càng khắc sâu. Rốt cuộc để cuối cùng biến thành bóng ma tâm lý khó phai mờ.
Thẩm phu nhân cũng không thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ đưa bát canh cho Tề Duyệt: “Thừa dịp còn nóng còn uống đi.”
Tề Duyệt cảm giác được tay bản thân đang phát run run.
Hiện tại cháu trai cũng đã có, hẳn là sẽ không làm trò đó đi?
Tiếp nhận bát canh nóng, Thẩm phu nhân chăm chú nhìn Tề Duyệt, tựa hồ phải đợi Tề Duyệt đem bát canh uống hết mới di dời tầm mắt.
Dưới áp lực cực lớn, Tề Duyệt đành phải kiên trì uống một ngụm canh.
Hương vị thực sự rất ngon, chỉ là uống xong trong lòng bất an.
Nhìn Tề Duyệt đã uống xong bát canh, đem toàn bộ nước còn thừa trong bình đổ ra, nói: “Gói to bên trong còn một thang thuốc, tối nay còn sắc thuốc lên rồi uống.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Thẩm phu nhân “Ừ” một tiếng, thời điểm sửa sang lại chiếc túi, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói một thang trước con đã chuyển ra ngoài biệt thự. Hiện tại con đang ở nơi nào?”
Đang tiếp tục uống bát canh, Tề Duyệt nghe đến câu hỏi của Thẩm phu nhân kém chút sặc đem thuốc trong miệng phun ra, phối hợp bèn khụ khụ hai tiếng.
Phản ứng của Tề Duyệt khiến cho Thẩm phu nhân nhíu mày.
Người làm bức tường từ nãy giờ - Thẩm Mục Thâm nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Đã chuyển đến ở cùng chung cư của con rồi.”
Tề Duyệt: “……”
Tận lực đem toàn bộ canh trong miệng nuốt xuống, nếu không thực sự nuốt xuống. Cô khẳng định sẽ bị những lời này của Thẩm Mục Thâm phun ra.
Tề Duyệt phát hiện ra, Thẩm Mục Thâm từ trước đến nay thật sự có thể nói dối đến độ múa bút thành văn.
…
Thẩm phu nhân trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía con trai của mình và con dâu.
“Vậy hiện tại các con cũng không cần quay về nhà cũ. Hiện nay Tề Duyệt cũng không có tiện thường xuyên đi ra ngoài. Nhà cũ cách công ty cũng xa, Thẩm Mục Thâm còn phải đi làm, đi tới đi lui cũng không tiện. Hai các con ở chung một chỗ cũng rất tốt.”
Nghe được câu nói không cần trở về nhà cũ, Tề Duyệt nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nếu thật sự Phải chuyển về nhà cũ, khẳng định phải cùng Thẩm Mục Thâm ở chung một gian phòng.
Loại tình huống này, Tề Duyệt nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Thẩm phu nhân lại hỏi: “Tề Duyệt chừng nào con xuất viện.”
Tề Duyệt trả lời: “Bác sĩ nói nếu mọi chuyện không có vấn đề buổi chiều là có thể xuất viện.”
“Ông nội các con biết chính mình có thể ôm chắt trai, không để ý đến thân thể của mình, ngày hôm qua la hét đòi xuất viện đi thăm Tề Duyệt. May mắn là có bác sĩ ngăn lại, Tề Duyệt con buổi chiều về nhà nghỉ ngơi trước, ngay mai Thẩm Mục Thâm sẽ mang con đi thăm ông nội Thẩm, mẹ sẽ nói với ông nội các con trước.”
“Dạ được.” Thẩm Mục Thâm đáp ứng.
Thẩm phu nhân nói đơn giản chính là phải chú ý đến lời nói, liền rời đi thăm ông nội Thẩm. Lưu lại Tề Duyệt với Thẩm Mục Thâm mắt to trừng mắt nhỏ, người lúng túng vẫn là Tề Duyệt.
Bưng lên bát canh chỉ chỉ còn một nửa, hỏi: “Anh có muốn uống một chút canh không, thuốc bổ rất tốt cho sức khỏe.”
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía bát canh trong tay Tề Duyệt, ánh mắt nói lên ý tứ “không có tâm tình”.
Dường như đang nhớ đến chuyện gì không thoải mái.
Thẩm Mục Thâm nâng đôi mắt lên, không nhìn Tề Duyệt một cái, xoay người rời đi. Nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì, vẫn là quay người lại.
“Cô thu thập đồ đạc một chút, tôi đi làm thủ tục xuất viện, một lúc nữa tôi sẽ đưa cô trở về.”
Tề Duyệt không nghĩ tới Thẩm Mục Thâm sẽ còn quay đầu nhắc nhở cô. Nửa giây chưa có phản ứng lại, ngơ ngác đáp “Ừ”.
Tề Duyệt nghĩ tới, liệu có phải hay không lời của Thẩm phu nhân có tác dụng, cho nên cô mới cảm nhận được là "điều hòa di động vạn năm" Thẩm Mục Thâm dường như đã tăng thêm vài độ ấm, không còn lạnh như trước nữa.
Tề Duyệt cúi đầu nhìn về phía bụng chưa có nửa điểm biến hóa của mình, lầm bẩm lầu bầu nói: “Cái này chẳng lẽ chính là mẫu bằng tử quý* trong truyền thuyền?”
*母凭子贵(mǔ píng zǐ gùi) Theo mình hiểu ở đây chỉ người mẹ được hưởng phú quý nhờ con trai. Bạn nào có cách hiểu hoặc giải thích hay hơn có thể để lại bình luận giúp mình học hỏi thêm nhé.
Địa vị bỗng chốc tăng vọt như vậy, cô quả thật đúng là không quen.
Ngồi trên xe Thẩm Mục Thâm về, toàn bộ quá trình hai người không nói chuyện gì với nhau. Sau khi lái xe tới nơi, Tề Duyệt vẫn là lễ phép nói một câu “cảm ơn”.
Khi Tề Duyệt chuẩn bị xuống xe, Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên nói: “Ngày mai buổi sáng tám giờ.”
Tề Duyệt ngơ ngác “Ơ” một tiếng, không rõ đột nhiên Thẩm Mục Thâm đột nhiên nói thời gian như vậy làm gì.
“Tôi tới đón cô đi gặp ông nội.”
… …
Tề Duyệt bỗng nhiên cảm thấy được không còn gì để nói, hắn không thể đồng thời đem hai câu gộp làm một chứ? Không cần nói một nửa để cho người ta đoán một nửa, cô cũng đâu phải Tống thư ký, năng lực lĩnh ngộ của cô cũng có hạn.
***
Ngày hôm sau, Tề Duyệt cố ý đứng dưới lầu sớm vài phút để chờ. Quả thật đúng tám giờ Thẩm Mục Thâm xuất hiện, Tề Duyệt còn liếc mắt nhìn đồng hồ, quả thật không thừa thiếu một giây phút nào cả.
Tề Duyệt hoài nghi liệu có phải Thẩm Mục Thâm cố ý tính toán lộ trình đường đi không. Bao gồm cả lái xe đến đây có tất cả bao nhiêu cái đèn đỏ, còn qua bao nhiêu khúc cua. Bằng không làm sao hắn có thể đến nơi chuẩn xác đến từng giây, từng phút như thế.
Thẩm Mục Thâm cũng không nói cho ông nội Thẩm khi nào hai người bọn họ sẽ đến. Cho nên khi đến nơi đã là sắp chín giờ, ông nội Thẩm đang ăn điểm tâm, vừa thấy cháu trai và cháu dâu đến đây, ngay cả điểm tâm cũng không ăn nữa.
“Tiểu tử khốn, làm tốt lắm!” Đây chính là câu nói đầu tiên Thẩm lão gia nói với Thẩm Mục Thâm khi vừa đến. Đây là biểu hiện ông phi thường hài lòng với tốc độ của cháu trai mình.
Hôm trước ông còn lo lắng chuyện hai vợ chồng son cãi nhau, kết quả hôm sau liền cho ông một tin tức tốt như vậy.
“Lúc Hà bác sĩ nói Tề Duyệt đã mang thai, ông ấy khiến ông rất vui vẻ.”
Cao hứng được một lúc, Thẩm lão gia nói: “Buổi chiều kêu Trần luật sư đến chô ông.”
“Kêu Trần luật sư đến làm gì?” Thẩm Mục Thâm hỏi.
“Ông muốn cho chắt trai bảo bối của ông một chút quà lễ gặp mặt.”
Tề Duyệt: ……
Ông nội, chắt trai ông còn chưa hình thành đâu. Ông cứ như vậy gấp gáp muốn tặng quà lễ gặp mặt, có phải đã quá sốt ruột rồi hay không?
Ở một bên Thẩm lão phu nhân thu thập quần áo hơi hơi dừng một chút. Nhưng vẫn tiếp tục thu thập, không có nói gì thêm.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày: “Ông nội…”
“Cháu câm miệng, chuyện ông đã quyết không được phản bác.” Tóm lại chuyện này không ai có thể lay chuyển được Thẩm lão gia.
Thẩm Mục Thâm: “Cháu cái gì cũng chưa nói.”
“Người ta cũng đã mang thai, cháu còn chau mày. Ông đây cũng biết thừa là cháu không kiên nhẫn. Ông đây tặng quà cho chắt trai cũng không phải cho cháu, chắt trai còn chưa nói gì đâu, cháu còn định nói cái gì.”
Tề Duyệt:……
Thẩm Mục Thâm:……
Đứa nhỏ ngay cả hình dạng còn chưa phát triển, còn có thể nói cái gì?
Tuy rằng áp lực có chút lớn, nhưng nhìn bộ dáng cam chịu giáo huấn của Thẩm Mục Thâm, không hiều sao trong nháy mắt Tề Duyệt cảm thấy vô cùng hả hê. Khóe miệng cong cong, muốn thu liễm lại cũng không được, sáng sớm tâm tình đã tốt như vậy, khẳng định hôm nay mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
“Tề Duyệt đến đến, mau nói cho ông nội, đứa nhỏ là nam hay nữ? Dự tính khi nào sẽ sinh? Cháu đã nghĩ ra muốn đặt tên gì cho nó chưa?”
…
Những câu hỏi này của Thẩm lão gia, một câu Tề Duyệt cũng không biết đáp án.
Nhìn tình huống này, Thẩm lão gia hẳn tính toán để Tề Duyệt ở lại bệnh viện dùng cơm trưa. Thẩm Mục Thâm nhìn thời gian, lạnh lùng nhắc nhở: “Sắp đến mười giờ, cháu còn có một cuộc họp.”
Thẩm lão gia ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn hắn, không thèm để ý nói: “Tên tiểu tử cháu có việc thì đi nhanh đi, một lát nữa ông cho người lái xe đưa Tề Duyệt trở về.”
Là cháu trai ruột không sai.
Tề Duyệt trong lòng có chút mừng thầm, Thẩm Mục Thâm cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay!
Thẩm Mục Thâm đi trước, Tề Duyệt vẫn ở lại bệnh viện ăn cơm trưa với Thẩm lão gia mới trở về. Nguyên bản Thẩm lão gia còn muốn cho người đưa Tề Duyệt trở về, nhưng Tề Duyệt sợ lời nói dối “ở cùng với nhau” của Thẩm Mục Thâm bị vạch trần, nên phải nói đi trước mua một số đồ đạc này nọ, một hồi nữa tự mình bắt xe về là được rồi.
Cô ngay cả chung cư Thẩm Mục Thâm ở đâu còn không biết chứ đừng nói đến biệt thự. Lái xe đưa cô đến dưới khu, chẳng lẽ còn muốn cô ngây ngốc đứng tại chỗ chờ cho người lái xe rời đi?
Bởi vì Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân biểu hiện coi trọng đứa trẻ rõ ràng như vậy cho nên khi vào đến bên trong nhà, Tề Duyệt rất lo lắng chuyện cô và Thẩm Mục Thâm công bố ly hôn không như những gì cô tưởng tượng, rồi còn mang đứa nhỏ rời Thẩm gia. Đột nhiên di động vang lên, vừa nhìn tên chính là Thẩm Mục Thâm gọi tới.
Tuy rằng phi thường không muốn tiếp nhận cuộc điện thoại này của hắn, do dự một chút Tề Duyệt vẫn là chọn bắt máy. Điện thoại hai bên được kết nối, Thẩm Mục Thâm mở miệng chính là hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở nhà.”
“Đợi ở đó, đừng đi đâu cả. Hai mươi phút nữa tôi sẽ tới.”
“Tới đây làm…” Cái gì.
Không đợi Tề Duyệt nói dứt câu, đối phương liền cắt đứt cuộc gọi điện thoại với cô.
Tề Duyệt nhìn di động, nhíu mi “Quái lạ.”
Mà có lẽ quan niệm thời gian của Thẩm Mục Thâm quá mãnh liệt, cho nên nói hai mươi phút chính là hai mươi phút, như mọi lần đúng giờ đứng chờ Tề Duyệt ở dưới tầng.
Thời điểm điện thoại trong tay Tề Duyệt vang lên, cô nhìn chuông báo hiện lên, tâm tình thoáng phức tạp. Cô thật sự không nghĩ ra vì sao đột nhiên Thẩm Mục Thâm muốn tìm đến cô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT