Thời điểm Tề Duyệt tỉnh lại, đập vào mắt cô đầu tiên chính là trần nhà trắng lóa. Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương tiêu độc khử trùng. Đây không phải là mùi hương mà cô yêu thích.

Mùi hương khử trùng của bệnh viện, tất cả đã làm cô nhớ lại những sự việc không hay.

Từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua phòng bệnh bốn bề vắng lặng. Trong nháy mắt kia cô rốt cuộc đã nhớ lại tại sao bản thân lại nằm trong bệnh viện.

Nắm tay cửa phòng bệnh khẽ chuyển động, Tề Duyệt giật mình nhìn về phía cửa. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đi vào không ai khác chính là Thẩm Mục Thâm.

Tề Duyệt cả kinh: “Anh làm thế nào lại ở chỗ này?”

Thẩm Mục Thâm mặt trầm xuống nhìn lướt qua cô, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện giường bệnh. Trầm mặc một lát, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía giường bệnh Tề Duyệt.

“Đây chính là âm mưu của cô, phải không?” Trọng giọng nói mang theo âm trầm gió lạnh như tiết trời tháng bảy.

“Mọi chuyện…” Như nhớ lại chuyện gì đó, hai mắt cô trong nháy mắt mở to.

“Nhớ lại rồi?”

Tề Duyệt ngẩn ra, đồng tử* dần dần phóng đại.

*瞳孔 [tóngkǒng] con ngươi

Tề Duyệt nhớ tới thời điểm ở cục cảnh sát, kèm theo lời nói của nữ cảnh sát đầy tính sát thương kia.

“Cô tám chín phần đã mang thai”. Lời nói ma quỷ ấy khiến cả người cô đều choáng váng.

“Bác sĩ nói cô ăn uống không theo quy luật, giấc ngủ lại không có giờ giấc nên mới có thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ dẫn đến ngất đi.” Thẩm Mục Thâm tiện đà lãnh đạm nói: “Tề Duyệt, cô cũng thật lợi hại.”

Đối với lời nói của Thẩm Mục Thâm nói về nguyên nhân cô ngất đi, Tề Duyệt một chữ cũng không nghe lọt, cô hiện tại trong đầu vẫn quẩn quanh ba chữ —— cô mang thai.

Không phải là viêm dạ dày cấp tính, cũng không phải là viêm ruột thừa mà là MANG THAI! Cô tình nguyện mọi chuyện là cô viêm dạ dày hay viêm ruột thừa quần què gì đó.

“Cho nên Tề Duyệt, rốt cuộc cô muốn làm gì…” Thẩm Mục Thâm hơi dừng một chút.

Trên giường bệnh, hốc mắt Tề Duyệt bỗng nhiên đỏ lên.

Nước mắt giống như không có tiếng động, lệ tí tách theo dòng chảy ra, đương nhiên cũng chẳng phải là suиɠ sướиɠ đến phát khóc.

Nguyên bản Thẩm Mục Thâm còn muốn chất vấn nhưng khi nhìn đến Tề Duyệt khóc, lại mặc danh kì diệu một chữ cũng không hỏi nữa.

“Đây không phải là chuyện cô muốn sao. Cô khóc cái gì?”

Tề Duyệt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, thất kinh (hoảng hốt lo sợ) hỏi: “Tại sao tôi lại mang thai? Vì cái gì không phải là viêm ruột hay viêm dạ dày???”

Không chỉ là ánh mắt hay lời nói, tất cả đều ngập tràn sự chất vấn đối với nhân sinh.

Cô mới thuận lợi thành công ly hôn, tuy rằng chưa công bố với mọi người nhưng tốt xấu gì cũng khôi phục được trạng thái độc thân hoàng kim. Nhưng hiện tại người ta lại nói với cô rằng cô rõ ràng đã mang thai!

Mà ba của đứa nhỏ chính là Thẩm Mục Thâm!

Phản ứng của Tề Duyệt làm cho những hoài nghi của Thẩm Mục Thâm có phần dao động.

Lúc trước hắn có hoài nghi chuyện phát sinh lần trước có liên quan đến Tề Duyệt, là cô và mẹ hắn liên thủ với nhau khiễn hắn và cô xảy ra quan hệ. Nhưng hiện tại, sau khi thấy phản ứng của Tề Duyệt hắn thật sự phải suy ngẫm lại.

Nếu thật sự như những gì hắn nghĩ, tại sao cô lại thoải mái ly hôn với hắn. Hơn nữa cho dù xảy ra quan hệ, Tề Duyệt làm sao có thể bảo đảm một trăm phần trăm sẽ mang thai đứa con của hắn?

Chuyện này có lẽ thật sự chính là ngoài ý muốn.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn này thật khiến người ta đau đầu.

“Thẩm tiên sinh…” Tề Duyệt xoa tay lung tung trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục Thâm, trong ánh mắt mang theo hi vọng.

“Có thể là cục cảnh sát kia có sai xót hay không? Có lẽ tôi có bệnh gì đó mới đưa ra những kết quả hiểu lầm. Cũng không phải là tôi mang thai, có phải đúng như vậy hay không?”

“Mới vừa kiểm tra thử, cô thật sự đã mang thai năm tuần rồi.”

Tiếng nói Thẩm Mục Thâm vừa dứt, Tề Duyệt bỗng nhiên bật tiếng khóc.

Tề Duyệt nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng sụp đổ như thế này. Ngay cả khi bọn họ xuyên vào tiểu thuyết và đoán có khả năng không thể trờ về cô cũng không cảm thấy toàn bộ thế giới sắp sụp đổ như vậy. Có thể thấy được chuyện này đối với cô có bao nhiêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cô nghĩ, cô sắp phát điên rồi.

***

Nguyên bản Thẩm Mục Thâm còn nghĩ hai người trưởng thành với nhau có thể cùng chọn ra được hướng giải quyết vấn đề. Nhưng Tề Duyệt đang khóc trước mặt hắn với người điên có gì khác biệt? Căn bản là không có khả năng nói chuyện tình lý với nhau.

Vốn là tâm phiền ý loạn, nghe thấy âm thanh tiếng khóc ấy. Trên trán hắn gân xanh giật giật, bình tĩnh lãnh đạm nói: “Cô yên lặng!”

Phỏng chừng đã bị những lời nói có lực sát thương của Thẩm Mục Thâm làm kinh sợ, Tề Duyệt liền ngừng khóc.

Một phen nước mũi, một phen lệ mím môi, ba phần ủy khuất nhìn Thẩm Mục Thâm, hoàn toàn không có hình tượng.

Thẩm Mục Thâm liền đau đầu xoa huyệt thái dương: “Chuyện cô mang thai, trước tiên chờ tôi hai ngày, cô ở lại nằm viện quan sát. Chờ tôi suy nghĩ cẩn thận thì đến tìm cô.”

Tin tức mang thai đối với Tề Duyệt có lẽ quá lớn, khiến cô sụp đổ. Còn đối với Thẩm Mục Thâm đáng lẽ ra chuyện ly hôn vô cùng dơn giản nhưng hiện tại mọi chuyện dần không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.

Thẩm Mục Thâm cầm áo ở trên sofa đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Thẩm Mục Thâm đi rồi, Tề Duyệt không còn sức lực, tay chân giang thành hình chữ đại* trên giường bệnh, bất lực nhìn lên trần nhà.

*大 [dà] - đại

Ngẫm lại thấy buồn cười và bất đắc dĩ, ông trời khiến cho cô thành công bước ra cánh cửa hôn nhân, lại mở cho cô một cánh cửa khác. Ai biết được chính là một đống phiền toái!

Cố tình vào giờ phút này lại nhét trong bụng cô một đứa trẻ.

Nhớ lại nửa năm trước, Tề Duyệt với Hải Lan còn từng cùng nhau nói đùa: Thẩm Mục Thâm với Lăng Việt gen tốt như vậy. Nếu không mỗi người trộm mang thai rồi sau đó chạy lấy người, mỗi người sinh vừa vặn một nam một nữ có thể cùng nhau kết thông gia.

Đương nhiên điều này cũng chỉ là nói miệng mà thôi, dù sao Tề Duyệt vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Cho nên tuyệt đối sẽ không trình diễn tiết mục cái gì mang bầu chạy. Tuy nhiên bản thân vẫn không trốn được vận mệnh.

Cô thật sự không phải mồm quạ đen đâu!!!

Không biết đã nằm bao lâu, một lúc sau ngoài phòng bệnh có tiếng động, theo sau đó truyền đến âm thanh của Hải Lan.

“Tề Duyệt, Tề Duyệt… Cậu tỉnh lại chưa?”

“Tỉnh rồi.” Hai chữ này, hữu khí vô lực*.

*uể oải; yếu ớt

Vừa nghe được hai chữ này, Hải Lan lập tức đẩy cửa phòng ra. Nhìn đến Tề Duyệt đang nằm trên giường, ánh mắt dừng lại trên bụng bằng phẳng của Tề Duyệt, thật cẩn thẩn hỏi: “Thực sự cậu đã mang thai sao?”

Hôm nay buổi sáng sau khi Hải Lan tỉnh rượu, lại phát hiện mình đang nằm trong phòng Lăng Việt. Thiếu chút nữa đã mang trái tim nhỏ bé này dọa sợ, hai người còn chưa kết hôn liền mang cô về nhà. Vừa thấy đã không phải người đứng đắn gì, nổi giận đùng đùng đi tìm Lăng Việt tính sổ. Kết quả Lăng Việt nói một câu: “Cô vẫn nên quan tâm người bạn kia của cô một chút đi” khiến Hải Lan mông lung một vòng.

Sau một hồi truy hỏi mới biết được chuyện Tề Duyệt mang thai.

Sau khi nghe rõ là ai mang thai, nhìn biểu cảm phấn khích trên mặt Lăng Việt cô còn tưởng là cô mang thai.

Quay đầu nhìn về phía Hải Lan, dùng đôi mắt nhân sinh không còn gì luyến tiếc nhìn cô nàng.

“Nhìn biểu tình của tớ cậu không rõ sao?”

***

Hải Lan đi tới bên giường, đem túi xách ném lên sofa. Cũng không còn sức lực nằm vật xuống bên cạnh Tề Duyệt, nhìn trần nhà.

“Hiện tại phải làm sao bây giờ, Tề Duyệt?”

Ai cũng không thể tưởng tượng ra chuyện ngoài ý muốn này, không hẹn mà đến.

“Tớ cũng đâu biết, đây là lần đầu tiên mang thai cũng không có kinh nghiệm gì.”

“Đến giờ phút này cậu đừng nói giỡn nữa…”

“Tớ đây còn có thể làm gì bây giờ? Tớ hoảng muốn chết, vừa nãy cũng đã ở trước mặt Thẩm Mục Thâm khóc một hồi.”

Nói đến Thẩm Mục Thâm, Hải Lan chần chờ nửa ngày mới hỏi: “Vậy người chồng trước của cậu có thái độ gì?”

Tề Duyệt lắc lắc đầu, mũi lại bắt đầu ê ẩm.

“Hải Lan, nói thật tớ rất hoảng loạn, thật đáng sợ.”

Phải làm một người mẹ, Tề Duyệt căn bản là không có chuẩn bị gì. Cô chấp nhận được sự thật, sau đó vuốt ve bụng nhỏ, rồi nói với thai nhi còn chưa thành hình nói rằng sau này mẹ sẽ yêu con.

Đây đều là nội dung những vở hí kịch mới có thể nói ra những lời thoại này nha.

Mặc dù chưa từng làm mẹ, nhưng Tề Duyệt cũng biết một người mẹ phải học hỏi rất nhiều. Cô không biết thế nào là một người mẹ đủ tư cách, cũng không biết Thẩm Mục Thâm có hay không cho cô cơ hội được làm mẹ.

Có lẽ, hắn sẽ cho người bỏ đứa trẻ này đi, dù sao hai người bọn họ đã ly hôn, hơn nữa hắn lại rất chán ghét cô. Cho dù cô có đem đứa nhỏ giữ lại, sau khi sinh hạ xong khẳng định hắn sẽ đoạt quyền nuôi đứa bé đem trở về Thẩm gia. Đây đều là những môtip trong tiểu thuyết hay nói, không phải sao?

“Tề Duyệt, tớ hỏi cậu. Đứa nhỏ này cậu có muốn giữ lại không?”

Nghe vậy, Tề Duyệt lại thất thần. Cô nhớ lại hồi ức năm lớp 11 ấy, khi nghe tin ba mẹ vì chuyện ngoài ý muốn mà chết, cô có cảm giác cả thế giới đều sụp đổ. Cô không có anh em hay chị em gái, không có kết giao với họ hàng thân thích. Trong thời gian ngắn ngủi ấy, nghĩ đến chỉ còn một mình trên cõi đời, một mình ăn cơm, một mình đối diện với cuộc sống. Giống như toàn bộ thế giới đều quay lưng lại với cô.

Nghĩ tới đứa nhỏ này sinh ra có khả năng sống cùng cô hơn nửa đời người, cô cảm thấy mang thai kỳ thực cũng không có đáng sợ như tưởng tượng.

“Cậu trầm mặc có phải là muốn lưu lại đứa nhỏ sao? Liệu Thẩm Mục Thâm có thể đồng ý sao? Kể cả hắn có đồng ý, sau khi sinh đứa nhỏ ra Thẩm gia sẽ bỏ qua sao?”

Điều Hải Lan lo lắng cũng là điều Tề Duyệt nghĩ đến.

“Mang thai thì cứ mang thai đi, vì cớ gì lại cố tình ở nơi đó công bố ra bên ngoài cơ chứ? Hơn nữa Thẩm Mục Thâm cũng ở đó, nếu hắn không ở đó tớ lưu lại đứa nhỏ trực tiếp bỏ chạy lấy người có phải hay không.”

Hải Lan than một tiếng: “Chạy trốn theo kiểu của cậu là không có khả năng. Có khi cậu vừa chuẩn bị chạy ra khỏi Khang Thành, không Thẩm Mục Thâm cũng là người Thẩm gia đem cậu trở về. Cậu vẫn nên tìm Thẩm Mục Thâm thưởng lượng một chút đi.”

Tề Duyệt nâng tay đặt lên hai mắt của mình: “Đau đầu, đau não quá, phỏng chừng là không qua mặt được hắn.” Xuyên không, ly hôn rồi mang thai, những sự tình cứ theo nhau mà đến, căn bản là không có nửa ý tứ muốn dừng lại.

Hải Lan đồng ý gật đầu: “Quả thật, ngay cả tớ cũng không đen đủi như cậu.”

“Hải Lan, cậu còn sát muối vào lòng tớ!.”

Thời điểm Tề Duyệt và Hải Lan còn đang thương lượng nên đàm phán với Thẩm Mục Thâm thế nào. Y tá liền tiến vào, nói là muốn kiểm tra thân thể của Tề Duyệt.

Tề Duyệt hoàn toàn không có tâm tình đi làm kiểm tra.

Tề Duyệt mới vừa mở cửa phòng bệnh đi ra, ở một đầu hành lang khác một bác sĩ đại khái khoảng năm mươi tuổi từ một căn phòng bước ra. Mang theo kính mắt, nhìn qua là một bác sĩ hiền lành, phúc hậu. Khi nhìn thấy Tề Duyệt mặc đồng phục bệnh tiến vào phòng, sửng sốt một chút.

“Nhìn thế nào lại có cảm giác giống cháu dâu của Thẩm lão gia nhỉ?”

“Hà bác sĩ, ngài nhìn đi đâu vậy?” Nữ bác sĩ bên cạnh mặc áo dài trắng trung niên hỏi.

“Hình như tôi vừa gặp một người quen, nơi này là khoa phụ sản đúng không?”

Nữ bác sĩ nở nụ cười một tiếng: “Tôi chính là chính là người phụ trách của khoa này, người vừa mới rời đi chính là người ở khoa phụ sản. Làm sao vậy?”

Khoa phụ sản, chẳng lẽ cháu dâu của lão Thẩm có bệnh xấu gì? Bên cạnh thế mà lại không có người đi cùng?

Hà bác sĩ chính là bác sĩ riêng của Thẩm gia, ngẫu nhiên mới đến bệnh viện khám sức khỏe. Nhưng bệnh viện này không phải là nơi ông đến khám bệnh, chẳng qua là ông tới để thăm một người bạn.

Nguyên bản đây cũng là chuyện riêng tư, Hà tiên sinh cũng không tính toán tiếp tục miệt mài theo đuổi, nhưng cố tình nữ bác sĩ ánh mắt nhìn lại, lập tức lộ ra ý cười: “Phòng kia bình thường đều dùng cho những người phụ nữ mang thai.”

Mang thai?

Lúc nghe thấy hai chữ này, Hà bác sĩ ngẩn người, theo sau đó lộ ra ý cười kinh hỷ.

“Có thể giúp tôi kiểm tra xem cô gái kia có phải họ Tề, tên là Tề Duyệt không. Tôi muốn biết là cô ấy có phải mang thai hay không?”

“Cháu dâu của ngài sao?”

Hà bác sĩ lắc đầu: “Không phải, là cháu dâu của một người bạn của tôi. Mấy ngày hôm nay gia đình họ xảy ra chuyện không hay, người bạn đó của tôi khí huyết không thông nên phát bệnh. Nếu ông ấy biết mình sắp được ôm chắt trai thì bệnh này không chữa cũng khỏi rồi.”

“Được, vậy tôi đi xem giúp ngài. Nhưng trừ bỏ chuyện mang thai ra những cái khác tôi không thể tiết lộ, đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân.”

“Vậy tôi cảm ơn trước.”

Tề Duyệt khẳng định không thể tưởng tượng được chuyện mang thai cô không muốn cho Thẩm gia biết, nhưng chỉ trong vòng một cái buổi sáng, cả Thẩm gia đều biết truyện cô mang thai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play