Thời gian giống như sóng biển vỗ vào san hô, can đảm đến đâu cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, giống như tối nay.
Hiếm khi không chạm vào điện thoại suốt mấy giờ liên tiếp, trong phòng học không mở cửa sổ vào ngày đông, chỉ để lại mùi thoang thoảng của trà xanh hoa lài.
Chờ Trần Tử Dạ lấy điện thoại di động trong balo ra, chỉ trong một giây đã đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
Kiềm chế cảm giác không quan tâm số lượng tin nhắn chưa đọc, mà là nhiều tin nhắn dùng câu hỏi kết thúc.
"Xin lỗi, em có việc gấp, em phải đi trước."
Lúc chưa nói xong, Trần Tử Dạ tiện tay bỏ tất cả đồ vật vào trong balo, ánh mắt hoang mang rối loạn quét mắt bàn học, cô cũng không đoái hoài nhặt cây bút bi lăn xuống trong lúc hỗn loạn lên, "Quả thực ngại quá."
"Không sao, em đừng gấp." Dư Tiều đứng ở một bên vươn tay, nhưng không biết làm thế nào để giúp, kéo ghế ngồi cho cô để ngừa đụng phải trong lúc hỗn loạn, nhìn đồng hồ treo trên tường, "Trễ vậy rồi, anh và em đi cùng nhau, có thuận tiện không?"
Trong lòng Trần Tử Dạ sốt ruột, "Không sao, sẽ không có vấn đề gì cả..."
"Nếu không thì anh vẫn đi cùng em đi..."
"Thật không có chuyện cả, hôm nay cảm ơn anh, tuần tới lại theo anh đến xin chỉ bảo."
Mặc dù giọng điệu cố gắng hết sức bình tĩnh hơn, nhưng trên tay cô vẫn vội vàng dùng sức kéo dây đeo của balo rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhìn thấy quyển sách Căn nhà trên đường Mango còn rơi ở sau bàn.
Dư Tiều lập tức vươn tay, nhưng không đuổi kịp nhịp chân của Trần Tử Dạ, "Sách của em chưa mang đi..."
Anh ta chậm rãi đặt xuống, ánh mắt còn ở trên bóng lưng hoảng hốt của cô, nhẹ nhàng nhả ra, "Còn có dây buộc tóc..."
—
Buổi tối ở Thành Tây không dễ bắt xe.
Trần Tử Dạ đeo balo nặng nề, sắp đi được một nửa chặng đường mới tìm được một chiếc xe đạp công cộng, đạp xe mà giống như trên lưng có một cái lồng giam, kéo cả cơ thể ngả ra sau.
Lúc chạy đến nơi, trong tiệm mở đèn, như lần trước nhìn thấy.
Cô leo lên rất nhanh, nôn nóng đến mức đi qua đi lại, thậm chí muốn mở miệng với cá vàng thong thả bơi lội, nhưng cá vàng chỉ có trí nhớ bảy giây, chúng nó không nhớ Trần Tử Dạ, dĩ nhiên là nhớ rồi thì cũng không cách nào mở miệng đáp lại cô.
Vẫn như vậy chậm rãi ừng ực nhả bong bóng, bong bóng vỡ ra ở trên mặt nước.
Nhìn điện thoại di, Lương Quý Hòa không nhắn lại lời xin lỗi của cô nói.
Đẩy cánh cửa thủy tinh, lại theo bản năng nhìn điện thoại di động, lúc này mới phát hiện ——
Cánh cửa khóa trái từ bên trong, bàn tay căn bản không đẩy được.
Nhìn thấy có người từ trên cầu thang đi xuống, bắt đầu từ khi để lộ chân, Trần Tử Dạ đã không nhịn được cúi người xuống, muốn nhìn thấy anh sớm một chút, nóng lòng nói xin lỗi.
Cô lo lắng ngài Lương sẽ vì thế mà tức giận với cô, càng sợ đánh mất quy tắc lễ phép thầy thường ngày đã dạy cô.
Đắc tội với ngài Lương sẽ ảnh hưởng mọi người trong rạp hát...
Chờ anh đi xuống lầu và đứng sững lại, Trần Tử Dạ nhận ra ông ấy là tài xế của Lương Quý Hòa, giọng điệu có chút hụt hẫng, "Chú Lâm."
"Chào cô Trần."
Nhìn thấy ánh mắt cô nhìn lên lầu, chú Lâm nói: "Ngài Lương bận."
Trần Tử Dạ ủ rũ cúi thấp đầu, trên trán đã ra một lớp mồ hôi mỏng, "Xin lỗi... là tôi lỡ hẹn."
Chú Lâm chỉ để ý làm việc theo dặn dò của Lương Quý Hòa, chưa bao giờ nói nhiều, nụ cười vẫn khách khí như vậy, "Tôi đưa cô về."
"Cảm ơn, không cần làm phiền."
"Đây là ngài Lương giao phó, bảo tôi ở lại đưa cô về một đoạn."
Thần sắc Trần Tử Dạ càng áy náy, ánh mắt không biết đặt nơi nào, "Khiến cho chú và ngài Lương phải chờ một đêm, thật sự rất xin lỗi."
"Cô Trần, tôi là cầm tiền làm việc, cô không cần khách sáo với tôi." Chú Lâm dừng lại một chút, giống như do dự, nhìn lên lầu một cái, "Cô vẫn là nói một tiếng với ngài Lương trước cho thỏa đáng, anh ấy... Rất coi trọng mấy gốc mai vàng này."
"... Đã nói rồi." Nhưng anh không trả lời.
Ánh mắt Trần Tử Dạ nhìn lên cầu thang, cô nhớ đến sân thượng tầng hai, không biết mai vàng đã trồng xong chưa, khẽ than thở: "Là tôi làm ngài Lương mất hứng."
Chú Lâm không tiếp lời, chỉ hỏi cô: "Vậy hiện tại cô quay về rạp hát sao?"
Trần Tử Dạ nghẹn một chút, không theo ông ấy đến cạnh xe.
Chú Lâm nhìn ra sự do dự của cô, nhẹ giọng kêu cô, "Cô Trần?"
Kéo cửa xe thay cô, giống như mở ra một cái chốt mở điện.
Trần Tử Dạ nghiêm túc hỏi: "Chú Lâm, tôi muốn ở trước mặt nói lời xin lỗi với ngài Lương, nếu tôi ở chỗ này chờ đợi, không biết có làm chú bị khó xử không..."
"Vậy phải xem bản thân cô rồi, ngài Lương chỉ dặn dò tôi đưa cô về rạp hát." Chú Lâm mở cửa xe, "Lúc cô đi thì gọi tôi là được."
Trần Tử Dạ lập tức hiểu ý tứ của ông ấy, tinh thần dồi dào gật đầu một cái, "Cảm ơn chú."
Trần Tử Dạ gần như không phát ra tiếng động bước lên cầu thang, ngồi dưới giá dây mây chờ đợi.
Trong phòng mở đèn, liên tục truyền đến giọng nói của Lương Quý Hòa.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói đó, Trần Tử Dạ cũng sẽ không tự chủ được dựng thẳng lỗ tai, nhưng Lương Quý Hòa không đi ra, chỉ có bóng người ở trên tường, dường như anh đang vì chuyện gì đó mà đi đi lại lại trong phòng, vầng sáng kia đong đưa giống như tâm trạng bất định của cô.
Lúc cửa bên cạnh mở ra, cô đã lạnh đến mức cả người đội mũ rồi co rút ở trong áo phao lông vũ, sợi tóc qua loa rơi ở bên tai.
"... Ngài bận xong rồi!"
Vẻ mặt bất ngờ của Trần Tử Dạ phản chiếu trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc của anh, một giây kế tiếp, cánh tay của cô bị Lương Quý Hòa dùng sức kéo một cái, cơ hồ là đẩy vào trong phòng.
Lương Quý Hòa "cạch" một tiếng đóng cửa, tiện tay chỉnh nhiệt độ cao.
"Chú Lâm không đưa em về?" Trong giọng nói của anh mang theo một chút tức giận.
Trần Tử Dạ vội vàng giải thích, càng nói càng nhỏ: "Ngài bảo chú Lâm đưa tôi một đoạn đường, nhưng tôi... không muốn về."
Câu trả lời đúng dịp may mắn rõ ràng không thể khiến cho anh hài lòng, anh nhìn thời gian, gần mười một giờ, "Rạp hát các em không có giới nghiêm ư?"
Trần Tử Dạ có nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, quay về phòng ký túc xá trước mười hai giờ giống như là ước định ngầm, thật ra thì không tính là cưỡng chế yêu cầu.
Cô lắc đầu, vô tội suy nghĩ, mấy lần trước lúc ở chung với ngài cũng không để ý cái gì giới nghiêm.
"Nói như vậy, chương trình quản lý ông Phạm nói đều là lấy để lừa bịp của tôi rồi?"
"Không, không phải vậy." Giọng nói của Lương Quý Hòa bình tĩnh lại lạnh nhạt, giống như đang truy cứu trách nhiệm, khiến cho Trần Tử Dạ có chút không biết làm sao, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng đổi sang nhanh bởi vì căng thẳng, "Thầy có yêu cầu... Tôi, tôi lập tức đi ngay, tôi chỉ muốn ở trước mặt ngài nói lời xin lỗi —— tối nay là tôi lỡ hẹn, quả thực xin lỗi."
Lương Quý Hòa nhìn cô, giống như nguyện ý để cô giải thích.
"Buổi tối tôi và..." Bạn học? Bạn bè? Đồng nghiệp?
Trần Tử Dạ bị nghẹn một chút, không biết sử dụng định nghĩa gì, dự định trực tiếp nói, "Buổi tối tôi đi..." Đi trường học tự học?
Anh có tin không? Hoặc là nói có ai sẽ tin không?
Cho dù là có, Trần Tử Dạ cũng không nói ra, cô không muốn nhắc đến chuyện này.
Chuyện muốn đi học cùng bạn cùng lứa tuổi như vậy là chuyện cô giữ kín như bưng, một góc bí mật trong lòng.
Sự im lặng của Trần Tử Dạ khiến cho Lương Quý Hòa không còn tính nhẫn nại, xin lỗi không có giải thích hợp lý dường như đồng nghĩa với không có thành ý.
"Xem ra có một số việc quan trọng hơn ngắm hoa và hát Mai Phi nhiều."
Trần Tử Dạ thoáng dừng lại mới trả lời: "Lúc này không có gì quan trọng hơn hát Mai Phi cho tốt."
"Vậy à?" Lương Quý Hòa cười với cô một cái, một chút nghi ngờ lạnh lùng.
Trần Tử Dạ cụp mắt, có chút tủi thân, "Ừ..."
"Lần trước ngài nói, nếu tôi có thể đi vào chung kết, ngài sẽ đến xem."
Lương Quý Hòa im lặng.
Trần Tử Dạ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lương Quý Hòa rõ ràng có một chút bướng bỉnh, kiên quyết giống như hôm đó cô từ chối hát một đoạn hí kịch trong tiệc rượu, giống như nhất định phải lấy được một đáp án xác thực, "Nếu tôi có thể đi vào chung kết..."
"Vậy chờ em hát được Mai Phi rồi nói."
Giống như tro tàn gặp gió, trong lòng Trần Tử Dạ có một chút muốn tự chứng minh bản thân.
—
Sau hôm đó, Trần Tử Dạ đều tập luyện không ngừng, cho đến hôm rạp hát bán vé hí kịch với bên ngoài mới dừng.
Trước hạng mục thi vòng hai "Mộng Cũ Sắc Mới", vở kịch lớn đầu tiên đầu năm của rạp hát nhà họ Phạm được định vào ngày Mười sáu tháng Một.
Ông Phạm kêu Lương Quý Hòa, Trần Lương, Trần Kinh Trập và các khách quý đến để cổ động, sắp xếp ngồi ở vị trí chính giữa của hàng thứ nhất.
Sảnh trước của rạp hát đã lâu không có tình huống chứa bảy tám chục người ngồi đầy, ông Phạm hưng phấn, trước sau chạy tới chạy lui.
Gặp ai thì lập tức nghiêm mặt, không ngừng dặn dò bọn họ cũng kiểm tra lẫn nhau một chút, cũng đừng để lớp trang điểm lời kịch xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Dù sao thì tuồng kịch đầu tiên đầu năm, vé vào cửa bán ra không còn một mống, muốn lấy sự cát lợi từ tổ sư, ông Phạm mở tiệc trước, để cho người ta sắp xếp chậu lửa trước.
Người trong sân lần lượt sải bước đi qua, từng người từng người một đi đến cạnh thầy Phạm để nhận bao lì xì khởi công.
Cầm "tiền thưởng tốt lành" xong, mỗi người tan đi, ai nấy có nhiệm vụ riêng.
Trần Tử Dạ trang điểm và làm tóc đơn giản, đứng sang một bên ngoan ngoãn giúp đỡ Mai Đinh và Quan Diệu, đưa hộp trang sức, những thứ thuốc màu [1].
[1] thuốc màu dùng để hoá trang.
Chọn đoạn cũng là đoạn được lưu truyền rộng rãi trong “Trường Sinh Điện”—— “Tự Chiết”, kể về mai vàng nở rộ, thừa dịp Dương Quý Phi không ở đây, Đường Huyền Tông lấy lý do vườn lê có hí kịch mới để mời Mai Phi ngủ lại tại Thúy Hoa Tây Các vào ban đêm, sau khi bị phát hiện thì chật vật trốn vào khe hở của bức tường. Bên trong tường cung tình mê ý loạn, bên ngoài cung là cấp báo tám trăm dặm.
Lời vô cùng tươi đẹp, hí kịch xoay chuyển về sự ngưng đọng thâm trầm, kịch bản khúc chiết.
Vừa lúc này điệu hát Nam Bắc hợp vào nhau, bi hùng và uyển chuyển chiếu cố.
Đây là vai diễn được quyết định vào tháng Mười năm ngoái, cơ bản là phiên bản diễn kịch của vở kịch ban đầu của Hồng Thăng năm mươi năm trước, nhưng cũng biên soạn mới đôi chút.
Trần Tử Dạ đóng vai nha hoàn Xuân Nhi của Mai Phi, thậm chí không nhiều phần diễn hí kịch bên người Mai Đinh ở trong Du Viên, nhưng tuồng vui này khó thì khó, tuy cô không có bao nhiêu lời kịch, toàn bộ hành trình phải ở bên người Mai Phi. Đứng ở một bên giữ thái độ dè đặt, không ngừng quạt gió, trái lại là mệt mỏi nhất.
Chờ Đường Minh Hoàng dỗ dành Dương Quý Phi xong, quay lại sai người tặng một hộc châu cho Mai Phi, dỗ dành bà tha thứ cho bản thân, Mai Phi thương cảm than thở.
Tỳ nữ bên trái hát, "Không phải nô tỳ dám tự tiện nói nhiều, giờ đây cả triều thần là thần tử, ai không có vợ cả tiểu thiếp chứ, huống chi người trên chín tầng mây ạ", khuyên giải an ủi Mai Phi tranh giành sủng ái trong hậu cung là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Phía bên phải là Trần Tử Dạ, cô là nha hoàn bồi giá của Mai Phi, phải nói hát, "Mị xử kiều hà hạn, tình thâm đố diệc chân [2]".
[2] Tạm dịch: nơi quyến rũ nũng nịu nào có giới hạn, tình cảm sâu đậm ghen ghét cũng là chân thật.
Nếu lo lắng Dương Phi nương nương tức giận, vậy không phải là đang vứt bỏ Mai Phi nương nương của chúng ta ư?
Mai Phi khóc mà như lê hoa đới vũ [3], tỳ nữ hai bên trái phải đồng thời quạt cùng một lúc, nhẹ nhàng lay động.
[3] 梨花带雨/lê hoa đới vũ: miêu tả khuôn mặt đẩm nước mắt của người đẹp, như hạt sương trên hoa lê.
Nhưng tầm mắt của người xem chưa bao giờ ở trên người vai phụ, thậm chí hai bên trái phải cũng không có ánh đèn chuyên môn, hai người ở trong bóng tối, chỉ thấy Trần Tử Dạ cầm cây quạt.
Duy trì tốc độ đều đặn, kéo căng cánh tay, nhẹ nhàng quạt gió an ủi, lộ vẻ xúc động lúc rơi lệ.
Vừa phải, không một chút lười biếng và khoa trương.
Cô ở trong hí kịch, đứng ở dưới tàng cây mai là đạo cụ biểu diễn, một mảnh hai mảnh hoa rụng rực rỡ trên đầu của cô, lướt qua bên tai.
Dính vào nước mắt của cô, dán ở gò má giống như kinh ngạc trước vẻ đẹp của nốt ruồi lệ chí màu đỏ.
Rơi vào trong lòng của Lương Quý Hòa dưới đài.
Đến nửa trận sau, rốt cuộc cũng không có phần diễn hí kịch của cô nữa, sau khi rời sân khấu thì toàn bộ cánh tay giống như là diều giấy thoát khỏi quỹ đạo, cố gắng kéo một chút mới có thể động một cái.
Sân khấu phía trước thông báo với người hâm mộ kịch hiện trường cần mười lăm phút để dựng cảnh, nhắc nhở người nghe lần nữa không đưa ra bất cứ hình thức khen thưởng nào.
Hạt dưa, quất và trà đều đã bưng lên bàn, cần đặt trà riêng, thêm trà thì vươn tay ra hiệu một cái là được. Vài năm trước, rạp hát làm ăn hưng thịnh thì có người phụ trách riêng, sau này đều là chú Dương giúp một tay. Hôm nay nhiều người, Dư Tiều cũng đến hỗ trợ.
Thừa dịp nghỉ ngơi, Trần Tử Dạ trốn ở phía sau màn sân khấu nhìn ra ngoài thăm dò, ánh đèn đã điều chỉnh êm dịu.
Tất cả mọi người chen chúc ở trong một tiền sảnh, nhưng chỉ một ánh nhìn cô đã nhìn thấy Lương Quý Hòa mặc trang phục trang trọng, anh rõ ràng là trạng thái rất tùy ý, nhưng tư thế ngồi ngay ngắn, trong đám người, hầu như không còn cách nào không tập trung ánh mắt trên người anh.
Lúc anh nhìn sang, chỉ quét qua rất nhanh, Trần Tử Dạ âm thầm nghĩ anh đại khái không nhận ra cô mặc trang phục hí kịch.
Nhưng vào lúc này điện thoại di động sáng lên, Trần Tử Dạ mở ra xem.
Lương Quý Hòa gửi cho cô: Nghe nói đợi lên sân khấu mà nhìn trộm phải trừ tiền.
Trần Tử Dạ cười, trả lời anh: Nghe nói có sai lầm ạ.
Nghỉ ngơi nhàn rỗi, ông Phạm hỏi Lương Quý Hòa là cần thêm trà hay không, anh qua loa gật đầu, hình ảnh trao đổi một câu nói bị Trần Tử Dạ nhìn thấy. Nhưng cô không nghe thấy, chỉ nhìn thấy Lương Quý Hòa có một chút đang cười trên nỗi đau của người khác với cô, rất nhanh sau đó nhận được nhắn lại: À, vậy tôi bảo thầy em thêm một điều nữa.
"..." Chơi xấu thế.
Ông Phạm nhìn khắp nơi, cũng không để ý đến Trần Tử Dạ, chỉ cảm thấy tâm trạng của ông Lương ngồi ở bên cạnh ông ấy ó vẻ không tồi.
Giơ tay kêu Dư Tiều mau mau qua thêm trà.
Lương Quý Hòa còn đang trả lời tin nhắn, trước mắt có bóng người rơi xuống, anh khách sáo bưng ly tỏ vẻ tôn trọng, nhưng ánh mắt tạm ngừng một lát.
Trên cổ tay nam sinh này có đeo một sợi dây buộc tóc.
Sợi dây nhỏ màu đen, hai viên châu thủy tinh màu đỏ hồng.
Vô cùng giống sợi dây Trần Tử Dạ treo ở trên cái cây của anh.
Sắc mặt của anh trầm xuống, cổ họng như bị kẹt một cái gai mềm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT