Chờ vở kịch kết thúc, tất cả mọi người đứng trên sân khấu nắm tay chào cảm ơn, cúi người ở trong tiếng vỗ tay của đám người.

Chờ lúc Trần Tử Dạ ngẩng đầu lên, chỗ ngồi hàng thứ nhất của Lương Quý Hòa đã trống.

Phần lớn tuổi tác của người hâm mộ hí kịch hơi lớn tuổi, thỉnh thoảng mới có một vài người tuổi trẻ của Học viện Hí khúc hoặc là người cảm thấy hứng thú với truyền thống văn hóa đến đây, ông Phạm bưng cái kệ, chịu lời dạy của thầy giáo, không nhận bất cứ hình thức khen thưởng nào, cũng không cho phép bất cứ ai nhận quà.

Chỉ có đủ loại đủ kiểu hoa và thiệp thống nhất để ở bên sân khấu.

Mở một tuồng kịch vào cuối năm phải náo nhiệt viên mãn hơn mong đợi, thậm chí có người xem ở bên ngoài viện sắp xếp pháo bông để giúp vui.

Cũng có một chút ý tứ đón chào năm mới vào cuối năm.

Ông Phạm sắp xếp một bàn tiệc ăn mừng, mượn chiêu này chiêu đãi khách quý Lương Quý Hòa, Trần Kinh Trập.

Thầy Phạm đẩy hoa tặng hai bên ra, chỉ ra một con đường, bảo nhân viên diễn kịch đừng lề mề mà đều tẩy trang thay thường phục, ánh mắt nhìn xuống dưới đài, cuống cuồng tìm bóng dáng của Lương Quý Hòa, còn không quên kêu Trần Tử Dạ dọn dẹp sân khấu sạch sẽ giúp nhóm người chú Dương

Hai tay chú Dương đặt ở trên cây chổi, ở bên người cô than phiền, "Thầy con chính là quen miệng sai bảo..."

Ngón trỏ Trần Tử Dạ che ở trước miệng, suỵt một tiếng ngăn cản ông ấy, "Không sao, con cùng làm với chú."

"Không gấp, cũng không có nhiều thứ phải thu dọn, một mình chú đã đủ rồi."

"Thật không sao, loại tiệc ăn mừng này chỉ cần không phải cưỡng chế tham gia, con cũng không đi."

Chú Dương nhích lại gần, che miệng nhỏ giọng nói, "Không đi uổng công đến đấy! Bữa ăn này ăn ngon hơn bữa ăn bình thường đấy!"

Trần Tử Dạ thờ ơ cười cười, "Vậy chú đi trước đi, con ở lại là được."

"Một mình con có được không?"

"Được ——" Trần Tử Dạ tự nhiên nhận lấy cây chổi của ông, "Chú yên tâm, còn có dì hậu cần và... Dư Tiều đâu rồi."

"Con làm việc thì chú yên tâm, toàn bộ rạp hát chỉ có con là cô gái thực sự chuyên cần nhất thôi." Chú Dương nói, "Có việc bẩn mà việc nặng thì kêu Dư Tiều, đừng khách sáo, chú đi trước nhé, trông ngóng tham lam một hớp rượu ngon của thầy Phạm đấy!"

Trần Tử Dạ không quan tâm lời khen ngợi lắm, thúc giục chú Dương đi nhanh đi, bắt đầu động thủ dọn dẹp vỏ hạt dưa và vỏ quất trên bàn, lật ngược từng chiếc ghế ở trên mặt bàn, lúc để một chiếc ghế, Dư Tiều đã dọn dẹp xong tất cả rác..

Hơn nửa tiếng, mọi người lặng lẽ tắt đèn và khóa cửa chỉ còn lại hai người Dư Tiều và Trần Tử Dạ.

Dư Tiều hỏi: "Chuyện ngày đó giải quyết rồi sao? Anh thấy bộ dáng em rất gấp gáp."

Trần Tử Dạ suy nghĩ một chút, "... Chắc hẳn coi là không sao rồi, thật ra thì em cũng không rõ lắm."

Dư Tiều cũng không hỏi nhiều, nhìn thấy trạng thái tẩy trang của cô vẫn tươi đẹp thì yên tâm, chỉ nói quay về trước để học tập, tuần tới học tiếng Anh lại gặp lại. Tựa như chợt nhớ ra, lại lấy dây buộc tóc trên cổ tay trả lại cho cô, "Cái này là lần trước em để quên."

"Thì ra rơi ở phòng học..." Trần Tử Dạ cười cười với anh, nhớ đến hình ảnh hôm đó hai người bọn họ một người một chai trà xanh hoa lài để ở trước bàn, do dự một chút, không nghĩ ra lý do tặng anh ta, đành nói cảm ơn, "... Cảm ơn, bình thường em rất thích sợi dây buộc tóc này."

"Ừ, vậy em mau cất đi."

Trần Tử Dạ nhận lấy sợi dây buộc tóc rồi cầm ở lòng bàn tay, vẻ mặt chỉ hơi thay đổi, nhưng trong lòng lại giống như chuồn chuồn tre bay lên theo gió.



Cách ngày là Chủ nhật, theo thói quen, buổi chiều sau bữa trưa mới bắt đầu thời gian nghỉ, nhưng Trần Tử Dạ còn phải ra cửa một chuyến.

Cuối tuần dễ kẹt xe, cô phải đi xe điện ngầm rồi chuyển xe buýt đến Tú Thủy Uyển Thành Đông lấy trang phục hí kịch mới đặt, theo tình huống trước, bình thường sau khi đến nơi cũng sẽ tốn chút thời gian để giao tiếp, tranh thủ đến trước buổi trưa ba giờ là tương đối thích hợp.

Tan học lớp buổi sáng, Trần Tử Dạ không đi căn-tin, thay quần áo chuẩn bị trực tiếp ra cửa, bị thầy Phạm gọi lại, bảo cô đổi một thời gian khác lấy quần áo hí kịch, về lấy một bộ quần áo luyện tập mới trước, "Chờ một lát Tổng giám đốc Trần đến đón em."

Trần Tử Dạ nghe không hiểu.

... Khi nào lại có thêm Giám đốc Trần rồi?

"Ai ôi, hôm qua uống vui vẻ trong tiệc ăn mừng mà thầy quên mất, là có chuyện như vậy —— công ty của Giám đốc Trần bọn họ muốn làm buổi họp hàng năm, chuẩn bị tiết mục, bảo thầy chọn cho anh ta cô gái trong viện để giúp một chuyện." Thầy Phạm chỉ vào cô, "Con kiệm lời, tâm tư càng ít, thầy thấy con đi là thích hợp nhất."

"... Giám đốc Trần là?"

Thầy Phạm chê bai một tiếng, "Trần Trì Vũ —— Tổng giám đốc Trần, còn có Tổng giám đốc Trần khác sao? Con chỉ cần nhớ rạp hát nhà họ Phạm chúng ta chỉ có một ông chủ, một quản lý, một họ Lương, một họ Trần."

"À..."

"Vậy đi lấy quần áo đi, nhớ làm nhiều nói ít, bản thân chú ý một chút, đừng đắc tội người ta, cũng đừng mất thể diện của rạp hát chúng ta."

"Biết ạ."

Trần Trì Vũ nói công ty ở trong CBD Thành Đông, tên là "Nhất Mộng Trần Lương", thuộc Lương Thị, ở tầng 27.

Cô không gặp Trần Trì Vũ, đến công ty, quầy tiếp tân trực tiếp dẫn cô đi đến phòng thể dục trong công ty.

Buổi chiều cuối tuần, nhảy múa trong một căn phòng xung quanh đều là những chiếc gương.

Nói là biên đạo múa, thực ra thì không phải vậy, mấy cô gái tham gia diễn đã quyết định được chủ đề và vũ khúc tham khảo, cũng đều tính là có nền tảng nhảy múa nhất định, chỉ thiếu một người chuyên nghiệp nhanh chóng phân tích động tác, lược bỏ bớt một số chi tiết.

Chưa đầy hai giờ đồng hồ, bọn họ đã cùng nhau khắc phục vấn đề.

Ngân hà trút xuống ngoài cửa sổ, hệ thống lò sưởi trong phòng quá ngột ngạt, cộng thêm Trần Tử Dạ chưa ăn bữa trưa, thể lực nhất thời có chút không theo kịp.

Dự định đi đến ban công công ty không có một bóng người để nghỉ ngơi một chút, mượn cơn mưa lạnh để thở gấp một hơi.

Lúc đi vào, có người đi ra ngoài hút thuốc xong quẹt thẻ giới nghiêm thay cô, nhưng khi cô ra ngoài lại phát hiện không có ai đến. Điện thoại di động cũng rơi ở trong phòng thay quần áo, âm nhạc phòng luyện tập quá lớn, đến mức cô ở bên ngoài kêu mấy tiếng cũng không có ai đến.

Dứt khoát ngồi xuống chờ đợi, tin tưởng rất nhanh sau đó sẽ có dì lao công đi ngang qua.

Hứng gió được một lát, sau lưng cô vang lên một tiếng "tích", có người quẹt thẻ giới nghiêm thay cô.

Vội vàng quay đầu, nhìn cho rõ ràng người đó, Trần Tử Dạ ngẩn ra, mới nhẹ nhàng kêu một câu, giọng nói có chút run run, "... Lương, ngài Lương?"

"Ừm." Nhàn nhạt một tiếng.

Trần Tử Dạ đứng lên, giọt nước trên cây dù che nắng nhỏ vào áo phao lông vũ của cô.

Sắc mặt Lương Quý Hòa không tốt, "Vào trước."

Cơn mưa không nhỏ, Lương Quý Hòa đi qua.

Chỉ có một cây dù, Trần Tử Dạ có chút do dự, rụt rè không dám bước qua, để ngài Lương bung dù thay bản thân có phải có chút không thích hợp không?

"Chờ tôi đi vào lấy dù cho em ư?"

"... Không, không cần phiền phức như vậy đâu ạ." Chỉ có mấy bước chân, cô có thể chạy đến, mở cửa là được. Trần Tử Dạ thầm nói.

Khoảng cách như vậy, Lương Quý Hòa rõ ràng có chút không vui, "Vậy em còn không qua?"

"... Vâng."

Ngày mưa ướt lạnh, đi tới cửa, vừa mở cửa hơi nóng đã phả vào mặt.

Trần Trì Vũ mở miệng hàn huyên trước, "Trần Tử Dạ, các em luyện thế nào rồi?"

"Được kha khá rồi."

"Không hổ là học sinh giỏi của thầy Phạm chúng ta!"

Trần Tử Dạ ngượng ngùng lắc đầu, "... Em không phải học sinh giỏi gì cả."

Trần Trì Vũ cố ý chen giữa hai người bọn họ, quay sang nói với Trần Tử Dạ: "Chúng tôi vốn đang họp, vừa nghe em vội tới dàn dựng kịch cho buổi họp hàng năm, thì có một người trong buổi họp có hứng thú đến xem thử, cái gì mà báo cáo tài chính hay không báo cáo tài chính, nào quan trọng bằng buổi họp hàng năm chứ."

Lương Quý Hòa trừng mắt với anh ta.

Nhưng Trần Tử Dạ không nhìn thấy, cô lo lắng chờ một chút nữa bọn họ muốn xem phiên bản hoàn chỉnh, không tự tin nói: "Hiện tại chỉ là động tác được kha khá rồi, vẫn không thể đến trình độ biểu diễn khớp nhau."

"À, cái này không vội, em không hỏi người nào đó là ai ư?"

Thật ra thì Trần Tử Dạ cũng không quan tâm, nhưng cô cho rằng lúc này cô nên thuận theo mà hỏi, "... Là ai ạ?"

"Anh ta ——" Lương Quý Hòa cắt ngang, tức giận nhướng mày với Trần Trì Vũ, "Không phải anh muốn xem tập luyện sao... còn không đi?"

"Em không đi?"

Lương Quý Hòa chuyển sang cười, "Đuổi anh rồi, em sẽ tự đi."

"Vậy ngược lại cũng không cần, anh đi ngay đây."

Trần Trì Vũ đi đến phòng nhảy múa trước.

Trần Tử Dạ nhẹ nhàng lau nước mưa trên người, Lương Quý Hòa thờ ơ nói trước: "Em gầy một chút rồi."

"Tôi sao..."

"Ừm."

Trần Tử Dạ phả hơi nóng, không muốn nói mỗi ngày đều tăng cường tập luyện, "Có lẽ gần đây thời tiết lạnh, khẩu vị không tốt."

Lo lắng anh lại lấy câu "lần nào gặp anh cũng té một cái" chế nhạo cô, Trần Tử Dạ vội bồi thêm một câu: "Không phải là bởi vì ăn kiêng."

Lương Quý Hòa cũng nghĩ đến đó, cười một cái.

Nhưng Trần Tử Dạ vẫn cúi đầu nhìn bản thân.

Bình thường đàn chị đàn em cùng ăn ở, mỗi ngày ở bên nhau, có thể nhìn ra ai mập lên, lại không nhìn ra ai gầy đi. Trần Tử Dạ lo lắng áo dài mới đặt làm cho thi vòng hai của bản thân không vừa người, tự nhủ: " Chắc không phải là quá rõ ràng..."

Lương Quý Hòa cũng nhìn trên dưới cô một ánh mắt, "Còn ổn."

Trần Tử Dạ đi ra cuối hành lang của phòng nhảy múa nhìn một cái, nói rõ ý đồ, "Thầy bảo tôi vội tới biên đạo múa cho buổi họp hàng năm."

"Em rảnh như vậy ư?"

"... Chủ nhật buổi chiều được nghỉ."

Lương Quý Hòa cười khẽ, "Nha hoàn quả thật cũng không cầm luyện thế nào cả."

Trần Tử Dạ nghĩ đến tối hôm qua biểu diễn, cô chỉ có một câu lời kịch, không đại diện cho tiêu chuẩn bình thường của rạp hát, sợ hãi hỏi: "Vậy ngài cảm thấy tối hôm qua chúng tôi diễn "Trường Sinh Điện" thế nào ạ?"

Lương Quý Hòa nhàn nhạt nói: "Phần diễn hí kịch học sinh cũ thường diễn, không có cái gọi là thế nào cả."

"Tuần tới chúng tôi còn có một bộ Phong Tranh Ngộ muốn diễn, là một bộ kịch vui, kịch bản tinh xảo, đặc biệt khảo nghiệm khả năng biểu diễn."

"Phần diễn hí kịch của nha hoàn nhiều không?" Lương Quý Hòa hỏi.

Giọng nói Trần Tử Dạ rất nhẹ nhàng, "... So sánh với "Trường Sinh Điện" thì nhiều hơn một chút."

Lương Quý Hòa sờ khuy măng sét, mỉm cười nói: "Tôi thấy em muốn diễn nha hoàn đến già, giải Hoa mai nên trao cho em giải thành tựu suốt đời thật."

"..."

Những phần diễn hí kịch này đều là quyết định từ tháng Mười năm ngoái.

Nhưng Trần Tử Dạ bị nghẹn một chút, bị ánh mắt lãnh đạm của anh giờ phút này dọa sợ.

Trần Tử Dạ cẩn thận nhìn anh một cái, ngượng ngùng sờ đầu, để lộ dây buộc tóc màu đen trên cổ tay.

"Vậy ngài có rảnh đến xem không? Thầy hẳn sẽ giữ vị trí tốt nhất cho ngài."

Ánh mắt Lương Quý Hòa chợt lạnh, nhớ đến trên tay Dư Tiều cũng đeo một sợi giống vậy, giọng điệu chìm tới đáy, "Không cần, chắc là không rảnh."

Trần Tử Dạ gật đầu nói vâng, không bắt được cảm xúc của anh, chỉ cảm thấy hình như lạnh nhạt hơn lúc trước một chút.

Chỉ hi vọng không phải bản thân đã làm sai điều gì mới phải.



Từng giây từng phút trôi qua, gần cuối năm, bất cứ chuyện cũng không quan trọng bằng việc đón năm mới trước.

Mặc dù thi vòng hai và mấy trận hí kịch đầu năm dồn nén rạp hát, tất cả mọi người liên tục huấn luyện, nhưng vẫn có người thường xuyên muốn đi ra ngoài ăn cơm ca hát hay không.

Đến mỗi buổi chiều thứ Sáu, thì càng không kiềm chế được tâm trạng muốn bay ra ngoài.

Không giống chim bay vọt giữa núi hoang mà càng giống cây bèo đong đưa.

"Quan Diệu!"

Có người kêu một tiếng, tất cả mọi người dừng động tác lại mà vây quanh, Quan Diệu còn tỉnh táo, Trần Tử Dạ nhẹ nhàng bóp nhân trung [1] của cô ấy mấy cái.

[1] Theo Y Học Cổ Truyền, nhân trung là huyệt nằm ở vùng môi trên, ở chính giữa của vùng rãnh lõm nối liền sống mũi và môi. (theo vinmec.com)

"Chị có chút chóng mặt."

Trần Tử Dạ đỡ ta cô tựa vào vai mình, "Hiện tại sao rồi?"

Thầy Phạm cũng đến gần, cúi đầu cuống cuồng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Quan Diệu sờ trán của bản thân, tầm mắt vừa khôi phục rõ ràng, "Vừa rồi đột nhiên trước mắt tối sầm, hiện tại không sao rồi..."

Mai Đinh cầm bình giữ nhiệt chen vào, đổ vào nắp ly, "Đây, mau uống hai ngụm, trà câu kỷ tử táo đỏ chị pha tối hôm qua."

Trần Tử Dạ nhận lấy thay Quan Diệu.

Thầy Phạm nói nhìn thấy sắc mặt cô ấy ảm đạm, dạy dỗ nói: "Nếu không thoải mái thì đi bệnh viện khám thử, có cô gái nào không phải vì luyện tập luyện cho cả người có bệnh đâu, đừng để bệnh vặt kéo thành bệnh nặng, đến lúc đó chậm trễ không chỉ là diễn xuất mà còn là chậm trễ tiền đồ của chính các em!"

"Không, không cần đi bệnh viện!" Quan Diệu đột nhiên cất giọng, hốt hoảng vịn cánh tay của Tử Dạ muốn đứng lên.

"Em không sao! Chỉ là gần đây việc tập luyện của em nặng, lại thức đêm, thời tiết... Thời tiết cũng không tốt!"

Thẩm Thời Diệc tinh mắt, lập tức cũng đi đến vịn cô ta, con gái với nhau tương đối hiểu rõ nhau, đơn giản chính là đau bụng kinh, vấn đề ăn uống điều độ, liền nói giúp: "Thầy, chúng em đi khám với Quan Diệu là được, hẳn không phải là bệnh nặng gì."

Trần Tử Dạ như có điều suy nghĩ nhìn Quan Diệu, cũng gật đầu nói, "... Đúng, có thể là gần đây bị cảm, cơ thể yếu ớt."

Mai Đinh cũng nói: "Đúng đấy, thầy, người đừng lo lắng, có chuyện thì chúng em sẽ nói thật."

Thầy Phạm nhìn Quan Diệu cũng không giống như có đáng ngại, quét mắt tất cả mọi người, "Được rồi, chuyện con gái thì thầy cũng không tiện quản lý gì, các em giúp đỡ lẫn nhau, nếu thấy thật sự không thoải mái thì lập tức đi bệnh viện, đừng để cho người ngoài nói rạp hát nghiêm khắc với các em!"

Mọi người đồng loạt nói vâng.

Chờ thầy Phạm đi rồi, một đám người cùng nhau đưa Quan Diệu quay về lầu túc xá.

Mai Đinh đi trước, nói đi về một lần nữa pha thêm một chút trà long nhãn táo đỏ mới mang đến, Thẩm Thời Diệc hỏi có phải đau bụng kinh dẫn đến hay không. Quan Diệu ngồi ở trên giường, đắp chăn xong, những người khác cười nói mấy tiếng như thường ngày rồi mỗi người tản đi.

Đám người đi hết rồi, xác nhận có tiếng đóng cửa bên cạnh không liên tục truyền tới.

Trần Tử Dạ mới kéo chiếc ghế đến bên cạnh giường của Quan Diệu, giọng nói chói tai đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng mờ tối.

"Chị còn muốn giấu em sao?"

Quan Diệu ngẩn ra, không dám nhìn cô, giọng điệu giả vờ ung dung, "Chị cũng không ăn trộm bánh bích quy nhỏ của em."

"Quan Diệu —— "

Giọng nói Trần Tử Dạ bình tĩnh, nhưng kéo bàn tay của Quan Diệu, ép buộc cô ấy đối mặt với bản thân, yên lặng mấy giây không nói chuyện.

Giống như một loại đối lập không tiếng động.

"Chị cứ muốn chờ em vén gối của chị sao..."

Chuyện Trần Tử Dạ nói là chuyện ngày đó cô dọn dẹp chăn giường giúp Quan Diệu, trong lúc vô tình nhìn thấy que thử thai.

Quan Diệu cả kinh, theo bản năng ôm chiếc gối ở trước ngực, "Em cũng nhìn thấy rồi?"

"Ừm."

"Thật ra thì không nghiêm trọng như em nghĩ." Quan Diệu nuốt nước miếng, ánh mắt né tránh khắp nơi, "Hiện tại cũng không phải xã hội cũ gì, có thai trước khi lập gia đình không coi là chuyện ghê gớm, anh ấy cũng sống đến tuổi kia rồi... Chị cũng là người trưởng thành, có thể vì bản thân mà chịu trách nhiệm."

Trần Tử Dạ lãnh đạm hỏi: "Anh ta là ai?"

"..."

Trần Tử Dạ quơ quơ cánh tay của cô, cố gắng hết sức sử dụng giọng điệu hòa nhã, "Ngay cả em mà cũng không thể nói ư?"

"Tử Dạ, anh ấy là người mà chị tin tưởng nhất, nhưng hiện tại thật không phải là lúc." Lúc Quan Diệu nói lời nói này, kéo tay cô đặt lên bụng của mình, có chút nức nở, "Bác sĩ nói... tình huống bây giờ không phải rất tốt..."

Trần Tử Dạ rút bàn tay về, có chút không chịu được cảm giác kìm nén như vậy.

Quan Diệu nhẹ nhàng lau nước mắt, nặn ra một nụ cười nói: "Tử Dạ, chị sẽ xin nghỉ với thầy, em có thể giúp chị gánh vác một vài cảnh hí kịch gần đây không? Bác sĩ bảo chị nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này là an toàn rồi."

"... Chị muốn cứ như vậy lừa gạt tiếp ư?" Trần Tử Dạ không dám tưởng tượng dáng vẻ một ngày rồi một ngày bụng cô ấy sẽ lộ ra.

"Chỉ cần em không nói, sẽ không ai biết, chờ thai nhi ổn định, chị có thể rời rạp hát."

"Là anh ấy nói với chị như vậy ư?"

Quan Diệu quay đầu, thất thần lại quật cường nói, "Anh ấy sẽ không gạt chị, anh ấy không dám."

Trần Tử Dạ gần như là quát lên, "Người phụ thuộc vào người khác để sống trên cõi đời này, có ai sống tốt không?"

Quan Diệu không chịu trả lời.

"Bình thường thầy quản chúng ta nghiêm như vậy, là vì sao, là bởi vì quá nhiều người có thành kiến đối với chúng ta." Trần Tử Dạ gằn từng chữ nói, "Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, người khác chỉ biết mắng chúng ta đáng đời, chị biết không?"

"Anh ấy không đâu, chị thật sự suy nghĩ rất nghiêm túc, người chị lựa chọn sẽ không lừa gạt chị! Anh ấy nói anh ấy sẽ cưới chị!"

Trần Tử Dạ đã nói hết lời, nhìn thấy cô ấy vẫn u mê không tỉnh, nước mắt như tâm trạng kích động thay nhau rơi xuống, "Trong hí văn cũng chưa bao giờ viết về đàn ông như vậy, cũng không có người dỗ dành chị rồi lừa gạt chị, chị có biết không hả?!"

"Anh ấy không đâu! Anh ấy không đâu! Anh ấy không giống những người có tiền kia, anh ấy có thân phận có địa vị, anh ấy không dám lừa gạt chị!" Cổ họng của Quan Diệu nghẹn ngào, không dám lớn tiếng, cô ấy hoảng loạn bất lực bò dậy, ôm lấy Tử Dạ ngồi ở mép giường, để đầu của cô ấy ở trong lòng cô, dán vào tai của cô khóc lóc kể lể, "Chị không có cách... Chị không còn cách nào nữa rồi..."

Trần Tử Dạ vùng vẫy ra, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, giọng điệu kiên định hơn khi so sánh với bất cứ lúc nào của trước kia: "Bất cứ chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết tốt."

Quan Diệu liều mạng lắc đầu, "Không đâu! Không đâu! Sẽ không tốt! Nếu ông trời có mắt, vì sao ở trên đường đi chúng ta không được chọn đi để quay phim điện ảnh rồi làm nữ minh tinh? Vì sao chúng ta không ra đời ở trong gia đình giàu sang, muốn cái gì có cái đó chứ?"

Giọng nói của Trần Tử Dạ hoàn toàn chìm xuống đáy, gỡ bàn tay đang ôm mình ra, khiến cho cô ấy bị ép buộc mà nới lỏng buông tay ra.

"Nếu cuộc sống mà chị hướng tới là bị bao vây bởi vô tận hư vinh, vậy có lẽ —— quả thật sẽ không tốt."

"Tử Dạ, Tử Dạ..." Quan Diệu kéo chặt cánh tay của cô, "Tử Dạ tốt, cầu xin em giữ bí mật giúp chị! Chị... chị đã hẹn anh ấy nói chuyện cho đàng hoàng rồi, anh ấy cũng rất để ý đứa bé này, anh ấy nói sẽ kết hôn với chị, nhất định sẽ tốt hơn thôi..."

Trần Tử Dạ không có cách nào tàn nhẫn nói không được, nhìn người chị trước mắt đã làm bạn mười năm, tức thì hồi tưởng quá nhiều ban đêm bọn họ ôm nhau như vậy mà ảo tưởng về cuộc sống tương lai, có lúc cười, có lúc khóc.

—— Quan Diệu luôn nói chờ cô ấy hát thành công vai diễn, chuyện thứ nhất cô ấy làm chính là tìm Tử Dạ hát đối với nhau.

—— Một lần nữa sửa sang một phần mộ cho bà ngoại cô, phải sang trọng khí thế.

—— Còn phải mua một căn nhà trồng đầy thược dược, vĩnh viễn để lại một gian phòng cho Tử Dạ ở.

Cô rất bối rối, không biết có thể làm gì giúp Quan Diệu, đành nói được trước.

Cô biết lời nói "Cũng sẽ có cách giải quyết tốt" này không có bất cứ sự tín phục nào đối với người bình thường, ngay cả dốc sức an ủi cũng quá mức nhỏ bé.

Chỉ có những nhân tài lập ra quy tắc mới có tư cách quyết định thời khắc đánh vỡ.



Tối thứ Sáu, “Phong Tranh Ngộ” đúng giờ công chiếu, nhân vật của Quan Diệu được Trần Tử Dạ diễn thay.

Đây là lần đầu tiên cô hát nhân vật quan trọng, không ngờ là dùng phương thức như vậy, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy thổn thức.

Cô lần đầu tiên trang điểm đẹp đẽ hơn, không còn giống như tất cả nha hoàn, cũng là lần đầu tiên có trang phục hí kịch riêng, mấy ngày nay cô trừ ngủ, trên căn bản cũng ở trong phòng luyện tập, cô lo lắng bản thân vừa quay lại phòng ký túc xá thì lại không nhịn được hỏi sự kiện kia.

Chờ đợi Quan Diệu và người đàn ông kia nói xong với nhau trước đi...

Trần Tử Dạ đành an ủi bản thân như vậy.

Giống như tâm trạng của cô, mấy ngày nay thời tiết của Thành Mộ cũng chưa có ngày nào trời trong.

Trời mưa suốt, đặc biệt là buổi tối mưa vô cùng lớn, giáo viên thiết kế sân khấu đang treo đèn, từng ngọn đèn màu vàng cam treo ở trên cùng một sợi dây, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay chúng, nhưng lại vững vàng chiếu lên gương mặt của mỗi người, viết rất rõ ràng tham lam sân si hận.

Sân khấu dựng ở bên trong sảnh trước của rạp hát, dưới đài, mùa hè dùng dù che nắng, ngày đông thay sang bạt che mưa.

Thẩm Thời Diệc chăm chú nhìn mà lại thiếu một chút hứng thú, sử dụng sai màu, Trần Tử Dạ tốt bụng nhắc nhở.

Thẩm Thời Diệc ủ rũ đi đến màn sân khấu nhìn một ánh mắt, "Không sao, sai thì sai, dù sao thì hôm nay cũng không có ai đến xem."

Ở phía sau sân khấu, chỉ nghe giọng nói cũng biết hôm nay không náo nhiệt giống “Trường Sinh Điện” của trước mấy ngày.

Ban đầu chính là một vở kịch không mấy danh tiếng trong mắt công chúng, lại gặp tối nay mưa như trút nước, thuốc cảm cũng đắt hơn giá vé.

"Còn chưa tới thời gian đâu." Trần Tử Dạ nói.

Thẩm Thời Diệc xua tay, "Đừng nghĩ nữa, tớ đã đi ra ngoài xem nhiều lần rồi, một người cũng không có, mưa càng lúc càng lớn, đáng thương chúng ta còn phải lên sân khấu! Sau này có thể sửa lại quy tắc của tổ sư gia một chút không?"

"Em bớt nói hưu nói vượn đi!" Mai Đinh quay đầu nhìn nhìn vị trí của thầy Phạm, đặt hai tay lên bả vai của Thẩm Thời Diệc, nghiêm túc nói, "Em đừng nói ở trước mặt thầy đấy! Đây quy tắc tổ sư gia đặt ra vở kích không thể ngừng lại, ai làm hỏng quy tắc đó thì cũng không ăn được phần cơm này đâu!"

Ngoài miệng Thẩm Thời Diệc không buông tha người ta, "À —— dạ dạ dạ, nói giống như hôm nay tổ sư gia thật có thể nghe thấy vậy."

"Đừng, lỡ như thì sao." Trần Tử Dạ nhẹ nhàng kéo áo bào thêu của Thẩm Thời Diệc, "Có người hay không thì cũng phải hát cho thật tốt."

"Ai, thật không biết giáo viên rót cháo gì cho cậu, từ nhỏ đã nuôi cậu ngoan như vậy."

"Không, vốn cũng là hát vì bản thân." Trần Tử Dạ biết cô ấy không ác ý, không phải đang châm chọc mình, nghiêm túc nói, "Cho dù chỉ có một người xem, chúng ta cũng phải hát thật tốt, đây là thứ chúng ta sở trường nhất rồi."

"Vẫn là nên cầu nguyện sớm ngày có mười ngàn người nghe chúng ta hát đi."

Trần Tử Dạ cũng than thở, "Cũng phải, hi vọng sẽ có một ngày kia."

Sắp mở màn, gõ vào cái chiêng, giới thiệu chương trình giống bình thường ạc trước sân khấu.

Thầy Phạm cũng thúc giục mọi người di chuyển, đừng quên lời kịch, nhớ chỗ đứng giống như thường ngày.

Trần Tử Dạ đứng ở vị trí bản thân nên biểu diễn trên sân khấu, chuẩn bị mở kịch, lạnh cóng đến mức răng cũng run rẩy, nhưng cười vẫn đơn thuần lịch sự tao nhã.

Quy tắc của tổ sư gia, đừng nói là mưa lạnh đánh vào mặt, cho dù chọc thủng xương sống, thì mở kịch rồi cũng phải diễn thật tốt.

Nhưng nghĩ tới ——

Câu chuyện của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi rõ ràng ai oán uyển chuyển, không được chết yên lành, nhưng lại thu hút sự tán thưởng của khán giả.

Thư sinh Hàn Kỳ Trọng và tiểu thư Thục Quyên của nhà họ Chiêm chịu hết đắng và ngọt của ranh giới nhân duyên, không chỉ là hát về sự thay đổi cao thấp cửa nhà, than thở không thể cố chấp cưới con gái nhà quyền quý danh gia, người có tình ý cuối cùng cũng trở thành người nhà, rõ ràng cực kỳ viên mãn, cực kỳ may mắn, cũng không ai thưởng thức.

Vẫn có chút hụt hẫng.

Tình tiết và ý tưởng được sắp xếp tinh xảo, điệu khúc dùng nhạc để quên đi nỗi lo, tiếng gõ trống leng keng.

Nhịp trống dày đặc giống như mưa đêm vẩy khắp bầu trời, thật giống như đã thả một bó pháo hoa có thể nhảy lên trời cao lúc Trần Tử Dạ đang biểu diễn.

Cô đứng yên phất tay áo, ánh đèn chiếu sáng gương mặt cô, nụ cười xán lạn với khán đài không người, dừng hình ảnh ba giây, đang muốn cất tiếng ——

Lương Quý Hòa đi qua từng hàng ghế trống không, ở hàng đầu tiên, ngồi xuống chính giữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play