"À thì ra là thế, đợi tớ một tí tớ tìm Quách Đường đã".
Phía sau vang lên tiếng nói:
"Tìm Quách Đường có Quách Đường đây"
"Hai người muốn chụp ảnh đúng không???".
"Vào đi nào".
Cả hai đứng sát vào nhau, nhìn thẳng vào ống kính. Quách Đường giơ mấy ảnh lên:
"Cười lên nào!". Cắt, một tấm ảnh tuyệt đẹp.
Phó Tiêu Đàm xuất hiện vẻ khó chịu:
"Quách Đường, tôi kiếm cậu lâu rồi đó".
"Cậu tìm tôi???". Quách Đường khó hiểu.
"Ừm, chụp ảnh kỉ niệm cùng cậu!."
Sở Linh Dương nghe vậy liền cướp lấy máy ảnh:
"Được rồi cả hai vào đi"
"Tôi chụp ảnh siêu đẹp luôn cho hai người".
Một lát sau cuối cùng cũng chụp xong ảnh, Hướng Đông kéo tay cô rời đi.
"Đi đâu vậy???".
"Đi ăn tối". Anh kéo cô ra nơi giữ xe lấy xe rồi bảo cô ngồi lên anh chở.
Đây không phải là lần đầu tiên anh chở nhưng mà cảm thấy nó như lần đầu, Linh Dương ngại ngùng ngồi lên xe đạp.
Cả hai chạy ra khỏi cổng trường học, anh băng qua con đường đầy xe cộ rồi rẽ vào một con đường vắng vẻ nhưng chạy được một khoảng thì xung quanh xuất hiện rất nhiều quán ăn, cô nói:
"Mình muốn ăn mì".
Anh dừng lại một quán mì đông đúc, dựng xe ngay ngắn thì cùng cô đi vào:
"Cho cháu hai tô mì". Ông chủ già khá thân thiện bảo anh tìm một chỗ ngồi thích hợp rồi sẽ đem ra.
Cả hai tìm một chỗ bàn trống ngồi xuống, Hướng Đông nói:
"Cậu chưa ăn???".
"Đúng, cả ngày tớ chưa ăn gì cả".
"Tớ đói móc meo luôn rồi".
"Chẳng khác nào mèo đói luôn cậu thấy tớ có đáng thương không???".
Anh nhìn Linh Dương chăm chăm, sợ nhẹ vào thái dương bên trái:
"Có!". Không ngờ câu trả lời là như vậy, cô nàng im bặt nhìn lại anh không chớp mắt tựa như công tắt bị hư nên cô đứng hình trong nháy mắt, tai đỏ tim đập.
Tiếp xúc với anh nhiều cô cũng rất để ý, cô biết mỗi lần anh sờ thái dương có nghĩa là anh đang ngại nên mới làm như vậy.
Cả hai đang im lặng nhìn nhau thì nhân viên trong cửa hàng đặt hai bát mì xuống:
"Xin mời hai người".
Anh với cô mới lập tức lấy lại tinh thần, lau đũa và muỗng dùng sau đó thì ăn.
Hướng Hướng nhìn thấy cô đang vớt hành tây trong bát thì hỏi:
"Cậu không ăn hành tây???".
"Không, tớ không ăn được hành tây nhưng có thể ăn được rau mùi".
Anh đưa đũa vào bát của cô vớt ra hết hành tây trong bát:
"Ăn đi!".
Cả hai cặm cụi ăn phần của mình, hai người đều rất phép tắc lúc ăn không nói chuyện, nghiêm túc ăn sạch bát.
Tính tiền xong, anh gửi nhờ xe đạp ở quán dẫn cô đi dạo quanh con phố này.
Rất đông mọi người lướt qua nhau, nhưng có vài cô gái khi lướt qua đều sẽ ngoảnh đầu lại nhìn anh một cái lưu luyến. Hứa Đông Hướng không quan tâm anh kéo tay Linh Dương về phía trước.
Phía trước xuất hiện một công viên khá yên tĩnh gió thổi qua rất mát.
Anh ngồi xuống một cái ghế, tay vỗ vỗ xuống mặt ghế:
"Ngồi xuống đây".
"Cậu thường xuyên đến đây có đúng không???". Cô ngồi xuống.
"Ừm, thi thoảng sẽ đến đây"
"Vậy khi nào thì cậu sẽ đến đây".
"Khi nào á???". Anh nhìn cô
"Khi thuốc ngủ hết tác dụng".
Sở Linh Dương lườm anh, cô cau mày:
"Chẳng phải tớ đã bảo là không được dùng thuốc ngủ sao???".
"Cậu uống nhiều sẽ rất nguy hiểm!".
Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh. Cô biết tại sao anh lại dùng thuốc ngủ nhiều như một thói quen như vậy đều là do những trận cãi vả mà bố mẹ anh gây ra. Cô hỏi:
"Cậu là con một chứ???".
"Không phải, mình còn có một anh trai đang ở nước ngoài du học".
"Gia đình cậu đúng là học cao mà người kiến thức kém cỏi như mình không thể hiểu nổi".
Anh im lặng một hồi lâu, sau lại nói:
"Cậu không kém cỏi".
"Có tôi làm bạn cậu chắc chắc cậu sẽ không kém cỏi!".
"Chịu nhận tôi làm bạn của cậu thật lòng à???". Sở Linh Dương nói giọng trêu chọc.
Anh ừm một tiếng xong nhìn cô nghiêm túc nói:
"Lúc trước tôi tưởng thuốc ngủ là thứ duy nhất khiến bản thân buông thả sự sợ hãi".
"Nhưng đến khi gặp cậu, tôi mới biết cậu là ánh sáng duy nhất còn hơn thuốc ngủ giúp tôi không còn sợ hãi".
Sở Linh Dương nghe mấy lời bộc bạch này thì vô cùng ngại ngùng, tim như sắp rơi ra ngoài rồi không phải là đã thích tên hàng xóm này rồi chứ, cô cố gắng giữ bình tĩnh:
"Chúng ta làm bạn tốt có được không???".
Anh nhanh chóng gật đầu, ánh mắt nói lên sự hạnh phúc. Cả hai nhìn ngắm bầu trời xung quanh một lúc lâu mới chịu trở về nhà.
"..."
Sáng hôm sau, Sở Linh Dương đi cùng anh vào lớp, vừa vào đã bị mọi người trêu chọc:
"Dương Dương, cậu đi chung với nam thần của trường nhiều quá kẻo bị thủ tiêu giữa đường thì khổ đấy".
Anh khó hiểu nhíu mày ngồi xuống bàn, tay mò mò vào trong hộc bàn thì đã thấy bên trong dường như kín mít đồ. Anh cúi đầu nhìn vào.
Trời ơi, là quà đấy chỉ mới một đêm mà đã thành idol của trường rồi ư???.
Sở Linh Dương nhìn anh cười:
"Cậu nhận cho người ta vui".
Hướng Hướng lườm ngay cô một phát không thương tiếc. Anh đem hết quà để trên bàn:
"Mọi người cần món nào có thế tới lấy".
Lần đầu tiên anh nói chuyện như thế với cả lớp, khác rất khác, mọi người tụm lại lấy hết mấy món trên bàn còn không quên cảm ơn chân thành.
Quách Đường và Chiêu Thẩm nhìn xuống Dương Dương, đồng thanh nói:
"Mình lo quá!".
Lo ở đây chính là lo sợ cô bị thủ tiêu giữa đường vì quá thân thiết với anh. Nói lẽ ra cả ba hiện giờ đã kết nghĩa chị em tốt hai người lo lắng cho một người thì quá hợp tình hợp lí.
Cả mấy tiết học đều trầm lặng yên tĩnh, đến tiết học cuối cùng thì lại sôi nổi bởi giáo viên của họ bận công việc nên hôm nay không đứng lớp.
Phó Tiêu Đàm bước lên bục giảng:
"Thông báo với mọi người là tiền thưởng rất cao, lớp chúng ta tối nay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng mọi người phải đi đông đủ không được thiếu vắng ai đâu nhé!".
Cả lớp gật đầu đồng ý không sót một ai. Hứa Đông Hướng lần đầu tiền cũng đồng ý đi với lớp.
Tiếng chuông vang lên kết thúc buổi học, cô cùng anh ra về thì bắt gặp Lâm Ngạn.
Lâm Ngạn chạy lại:
"Tối nay chúng ta đi ăn có được không???".
Anh kéo balo của Dương Dương lách qua người con gái:
"Về nhà nhanh lên".
Linh Dương cũng rất khó xử nhưng mà không hiểu sao mỗi lần anh không nói chuyện với Lâm Ngạn thì cô rất hài lòng. Chẳng lẽ là do mình thích tên này thật.
Thích hay không thích còn chưa tỏ mà người khác đã rõ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT