Sở Chính Thành đứng hơi cúi đầu xem tờ kịch bản Tử Vân Tử vẽ trên bàn.
“Đúng vậy. Hai người không thấy bất ngờ sao?”
Cô gái nhỏ quay trái, quay phải xem phản ứng của Trương Thời Khuynh và Sở Chính Thành. Hai người chỉ biết lắc đầu.
“Xác suất để hai người xuống cùng nhau mở cửa là hơi khó. Nhỡ đâu ba mẹ Dương xuống thì làm sao?”
Tử Vân Tử hoàn toàn bị cướp hết vẻ tự tin, cái này cô chưa nghĩ đến. Kịch bản trong đầu là một thứ gì đó rất hoàn hảo, đến khi thực hành thì mới biết được. Đứng trước cửa nhà gây bất ngờ là điều không thể!
Trương Thời Khuynh lấy bút trên tay Tử Vân Tử vẽ ra một đường trên tờ giấy.
“Có thể lấy cớ gọi họ xuống?”
Tử Vân Tử và Sở Chính Thành lắng nghe kế hoạch Trương Thời Khuynh đưa ra.
“Nhờ ba mẹ Dương gọi xuống rồi mọi chuyện sau đó…”
Trương Thời Khuynh để ra một khoảng lặng, tự hiểu chuyện sau đó là một bất ngờ.
Đơn giản như vậy mà Tử Vân Tử cô không nghĩ ra! Mỗi lần ăn xong Dương La Kỳ và Dương Lãm đều ở trong phòng lầu hai, rất thuận lợi để triển khai kế hoạch.
Việc cần làm được viết lại: Hẹn nhau tại nhà Chu Lăng Vận để đi lấy bánh kem sau đó đến nhà họ Dương và tổ chức sinh nhật tại phòng khách!
“Quyết định xong rồi, mau đến cửa hàng tiện lợi”
Sở Chính Thành lấy áo bông trên kệ khoác vào, Tử Vân Tử theo sau, cuối cùng là Trương Thời Khuynh đóng cửa phòng.
Tháng mười hai, nói rét không thôi thì chưa thể tả hết cái buốt giá này.
Thử tưởng tượng một bát mì đang nóng hổi mang ra ngoài trời chưa đầy một phút đã hoá nguội lạnh.
Hàng cây gần như trơ trọi để lộ cành màu gỗ, gió rít qua từng cơn làm rụng rơi chiếc lá cuối cùng còn xót lại trên cành cây lạnh buốt.
Người ra vào cửa hàng tiện lợi không nhiều, ai cũng xuýt xoa bật ra âm hơi xịt xịt trên đầu môi.
Ăn uống ấm bụng, Tử Vân Tử và Dương La Kỳ khoác áo đi về, Sở Chính Thành cũng về luôn.
Hai người ra ngoài trước Tử Vân Tử độ vài giây.
Cô gái nhỏ vẫn hành động như mọi hôm, nói lời tạm biệt và hứa hẹn vào ngày tới.
“Em về đây…Tối mai gặp lại anh!”
Bắt đầu từ ngày mai là lịch nghỉ tết dương chủ nhật và thứ hai, ứng với ngày 31 tháng mười hai năm nay và ngày 1 tháng một của năm mới.
Tất nhiên, không cần đi học hay đi làm. Hai ngày nghỉ, ngày đầu tiên bên bè bạn và ngày thứ hai bên gia đình. Một năm nữa lại đơn giản trôi qua, trọn vẹn ngỡ như cả đời này cứ bình yên như vậy, sẽ chẳng đổi thay…
Khi lời tạm biệt lúc nào cũng có thể trở thành lần cuối cùng.
Từ Hoạ Vân kết thúc công việc giúp việc cho nhà họ Phó thì trời đã tối.
Cuộc điện thoại gọi lúc 7 giờ như một bi kịch ập đến khiến bà run rẩy.
Lý Trầm gọi đến trong cơn kinh hoàng, cô có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Bà chú ơi…ông chủ…ông chủ giết người rồi…”
Giọng Lý Trầm run run, kinh hãi nhìn đống máu của hai xác người, Trương Hùng được người dân cản lại trong sự muộn màng.
Ông chủ cửa hàng tiện lợi Cao Mã Khang là bạn học cũ của Trương Hùng.
Hai người gặp nhau tại quán rượu khi đến nhậu và một người vừa được Cao Mã Khang hẹn tới, một người bạn nữa là Thẩm Văn!
Cao Mã Khang vốn không biết hai người bạn của mình có mâu thuẫn bởi ông chưa từng gặp lại họ mấy năm nay rồi.
Chén rượu là mở đầu câu chuyện và nó cũng là thứ vô hình dung điều khiển con người nói điều mất lòng. Thậm chí làm ra chuyện tàn ác mất kiểm soát mà chẳng ai nghĩ đến.
Khoảng 10 phút trước.
Khi tất cả đã say, Thẩm Văn nhìn Trương Hùng cười khanh khách.
“Mẹ nó! Mới năm ngoái còn coi thường một kẻ không có tiền như tôi cơ mà. Bây giờ cần tao bố thí cho vài đồng không thằng ăn mày?”
Năm trước, Thẩm Văn gặp khó khăn không có tiền. Ông đến Trương thị, đích thân gặp bạn cũ xin việc làm. Thế mà dám coi thường, nói một kẻ không có bằng cấp ba như ông không xứng làm việc ở đây.
Đến cuối, Thẩm Văn vứt bỏ lòng tự trọng quỳ gối cầu xin và nhận lại sấp tiền lão tao sỉ nhục ném dưới sàn.
Nghe tin Trương gia bại sản, Thẩm Văn cười như điên. Nay gặp Trương Hùng tận mắt mới biết ông ta cuối cùng cũng có ngày tàn tạ thế này. Có khi chẳng có nổi một đồng.
Cao Mã Khang cản lại: “Thẩm Văn, ông say rồi!”
Thẩm Văn hoàn toàn không để lọt vào tai, tiếp tục công kích: “Sống đéo có tiền chắc mày thấy mới mẻ lắm nhỉ? Mày đáng lẽ phải chịu cảnh thế này lâu rồi mới phải”
Trương Hùng siết chặt tay, thu gọn điệu bộ chế giễu của Thẩm Văn trong đôi mắt đỏ như máu.
“Mày câm miệng!”
Thẩm Văn hừ một tiếng, theo men rượu mà nói ra hết: “Xin tao một tiếng đi, tao cho mày tiền mà tiêu. Sống rách nát, bẩn thỉu thấy mà buồn nôn”
Trương Hùng hừng hực tiến thẳng vào bếp.
Lý Trầm bận bịu thanh toán mấy bàn liền, không hay biết Trương Hùng làm gì.
Đến khi nghe tiếng hét thất thanh của Thẩm Văn. Trương Hùng rút ra con dao nhọn chuôi đen đầy máu, giết chết một mạng người.
Cao Mã Khang không thể ngăn lại một con thú đã thoát khỏi thuần phục và nhìn đời bằng con mắt đa nghi đến mất nhân tính.
“Mày! Là mày cố tính gọi nó đến? Chúng mày sao dám”
Cao Mã Khang lùi lại một bước: “Không…”
Lời nói cuối cùng không thể hoàn thiện. Một nhát xuyên qua tim, Cao Mã Khang không bao giờ có thể tỉnh lại…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT