Sở Chính Thành tiện tay quàng vai Dương La Kỳ kéo đi.
Dương La Kỳ không cấm cản nhưng cô không ưa gì hành động này, nhéo vào tay anh một cái.
“Anh em của anh, anh thiếu à?”
Tử Vân Tử bước sau lưng Sở Chính Thành cùng Chu Lăng Vận, buồn miệng nói một câu: “Vậy mà có người nói ở nhà ngủ cơ đấy?”
Sở Chính Thành quay đầu đáp trả: “Anh mày ngủ dậy xong vác mặt đến được không?”
Đằng sau là Trương Thời Khuynh với Dương Lãm nói chuyện với nhau.
“Đàn anh, đội anh thua cũng đừng trách ai. Người giỏi thường phát hiện chậm trễ”
Cái tính hống hách này của cậu ta hình như là Chu Lăng Vận vô tình tạo ra? Đây được gọi là có quản lý chống chân không? Tự tin gấp mười?
“Đội tôi chưa từng trách ai”
Đúng là Trương Thời Khuynh đang nói sự thật nhưng anh chẳng nể nang gì cả, rút cạn lời nói hùng hồn của cậu ta luôn rồi…
Quán trà sữa có thể thường thức ngay lúc này chỉ có thể là nhà chị Hoàng, bên cạnh trường Bắc Tiêu!
Nhóm sáu người đi vào bất ngờ với số người ở đây.
Mùa đông nhưng lại kín người. Tất cả đại đa số là học sinh của hai trường đến xem nên ghé vào.
Hôm nay nhân viên nghỉ, chị chủ gấp gáp làm luôn tay.
Vừa thấy nhóm người quen thuộc, chị Hoàng mừng như bắt được vàng.
Chị chủ bưng đồ ra bàn, tiện đây nhờ một thể.
“Ba đứa nay mang theo bạn à? Mau vào đây giúp chị một tay…”
Cả sáu con người nhìn nhau, Tử Vân Tử và hai chị em nhà họ Dương cũng có thể gọi là quen việc còn Trương Thời Khuynh, Sở Chính Thành và Chu Lăng Vận thì không.
….
“Cái này đến bàn 3”
“Bàn 2”
“Đến bàn 6”
Ba người mới đến vừa bắt kịp tốc độ của ba thanh mai trúc mã, nhanh chóng bưng ra cho khách.
Tử Vân Tử và chị em họ Dương pha chế theo công thức, ba người đàn anh đàn chị theo thứ tự bưng ra cho khách, việc rửa dụng cụ pha chế là chị chủ đảm nhiệm.
Đồng hồ điểm 5 rưỡi chiều, tiệm trà sữa xót lại tiếng thở ngắn, thở dài.
Mấy con người, mỗi người mang một vẻ mệt mỏi khác nhau, ngồi gọn một bàn.
Chị Hoàng bưng ra cho mấy đứa nhỏ cốc trà sữa, cười nói: “Phần thưởng của mấy đứa. Chị cảm ơn lắm đấy! Không có sáu đứa chắc chị không làm cái gì ra hồn”
Chỉ cần miêu tả với hai từ thôi…
Luôn tay!
…
‘Một buổi chiều với vẻ mặt thất thần, chúng tôi thực sự đã rất chăm chỉ! Kỷ niệm này chị Hoàng đã chụp lại. Nghĩ kỹ lại cũng không mệt nhiều lắm bởi vì là cùng nhau! Cùng nhau trải qua một khoảnh khắc cũng là một điều ý nghĩa nhất!’
Tử Vân Tử kết thúc dòng nhật kí bằng dòng thứ ngày tháng.
Cô gái nhỏ ưng ý nhìn dòng chữ gọn gàng lần cuối, cô gập lại cất gọn lên giá sách.
Tử Vân Tử làm thêm công việc cuối cùng trong ngày. Cô chọn ra bức ảnh đẹp nhất để đặt ảnh nhóm chat.
Bức ảnh là chị chủ chụp khi cả sáu người đang ngồi quây lại bên bàn tròn.
Góc chụp từ cao chụp xuống, lấy rõ khung cảnh tiệm trà sữa. Những gương mặt non nớt tuổi niên thiếu khiến người nhìn vào phải thổn thức, nao nao hồi niệm một thời thanh xuân…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT