Trương Thời Khuynh định làm ngơ chuyện này nhưng mấy bài toán trước mắt như sai số liệu, có tính thế nào cũng chẳng thể ra đáp án.

Lấy danh nghĩa bạn bè trên Facebook cũng đâu phải vô lý.

Tử Vân Tử cảm thấy mất mặt, bịa ra một lý do [Giao mùa nên em bị cảm, không phải khóc!]

Dấu ba chấm soạn tin nổi lên lại xẹp xuống lại nổi lên, Tử Vân Tử đảo mắt cùng những dấu chấm, cảm xúc của cô cũng bị trôi nổi theo.

Trương Thời Khuynh rốt cuộc cũng gửi tin nhắn: [Chú ý ăn mặc]

Thật kỳ cục.

Hai chuyện chẳng liên quan đến nhau nhưng bằng sức mạnh nào đó Tử Vân Tử cảm thấy tâm trạng đã ổn hơn rất nhiều.

Cô gái nhỏ dở khóc dở gửi một ion hình con mèo giơ tay tuân lệnh.

Cạnh!

Ba cô đi vào mang theo mấy cây kẹo mút vị cam.

Từ nhỏ Tử Vân Tử thích ăn loại này nhất, không vui sẽ bóc ra ăn. Thực chất khi buồn ăn đồ ngọt sẽ ổn hơn đôi chút nhưng cô thường chọn kẹo này để giải tỏa tâm trạng.

“Ba định dỗ con như con nít…có bé bỏng gì đâu”

Tử Vân Tử phồng má uỷ khuất.

Tử Danh đứng ngay đầu giường nói chuyện với cô.

“Con đừng giận mẹ con, tính bà ấy khi lo lại bực tức thế đấy”

Tử Vân Tử hừ một tiếng.

“Mẹ chỉ thích làm theo ý mẹ”

Ở cái tuổi bồng bột, suy nghĩ thiếu thấu đáo Tử Danh rất hiểu cho con gái. Ông trải qua rồi nên hiểu, thay vì nói nhiều thì những việc làm sẽ thiết thực hơn nhiều.

“Mẹ con lời nói khó nghe nhưng không phải đều làm vì con à?”

Tử Vân Tử bĩu môi nằm chùm chăn nói: “Ba đến để an ủi con hay nói tốt cho mẹ thế ạ?”

Tử Danh bật cười: “Cái con bé này! Ba bênh con cả ngày trời mới nói sự thật đã không chịu được”

Tử Vân Tử đạp chăn, cầm tay ba bắt đầu nịnh: “Thế ba bênh con nốt lần này thôi! Ba bảo mẹ là đừng thuê gia sư”

Tử Danh thở dài lắc đầu: “Gia sư có gì không tốt? Ba thấy con rất cần đấy!”

Tử Vân Tử buông tay, lời nói chẳng vui: “Để họ dạy con chẳng ai chịu nổi”

Gia sư trong suy nghĩ của Tử Vân Tử là một thế lực hắc ám tâm cơ nào đó. Ở trong phòng cùng cô là cướp quyền riêng tư! Còn lấy hết những ngày nghỉ của cô! Nếu nói đến lúc học thì ‘bắt’ cô hiểu mới thôi nhưng mà vấn đề là không thể tiếp thu nổi!

Cô ngớ ngẩn tự hỏi thế giới không thể dùng tiếng việt được ư? Tiếng việt cũng được mà?

Cũng chẳng phải mời gia sư kèm tiếng anh cho cô! Đáng sợ lắm!

“Người ta đi làm, công việc có tính chất gì họ phải nắm rõ. Con lo cho mình thì hơn còn quay sang lo cho người ta?”

Tử Vân Tử vu vơ với dòng chữ tiếng anh. Sở Chính Thành từng học ở nước Anh, nếu đổi lại là cô chắc bị nghiền nát bét mất…

Dòng suy nghĩ cất lên trong cô một ý tưởng, cô gái nhỏ như tìm thấy ánh sáng hi vọng, mắt sáng rực lên.

“Hay ba thuyết phục mẹ để anh họ dạy con nha ba? Anh ấy ở bên Anh về, dạy con cũng ổn mà ba?”

Tử Vân Tử trong đầu nghĩ đến hàng trăm tình tiết khác nhau. Tối cô sẽ đến nhà Sở Chính Thành học rồi đến lúc về ghé vào cửa hàng tiện lợi với lý do ăn tối…như vậy có thể gặp Trương Thời Khuynh!

Chỉ có cô và anh…

A!!!

Nghĩ thôi Tử Vân Tử đã tim đập chân run thế này. Không ngờ có một ngày việc học tiếng anh của cô lại đáng mong đợi như thế!

Tử Danh thấy con gái cười ngốc đến khó hiểu: “Được nhưng mà có gì vui thế hả?”

Tử Vân Tử cất hết suy nghĩ, cô gái nhỏ nhịn cười nói: “Không có đâu ạ! Người quen dạy vẫn hơn đúng không ạ?”

Tử Danh cũng thấy vậy. So với người lạ thì để Sở Chính Thành dạy vẫn yên tâm hơn rất nhiều!

Bữa tối.

Tử Vân Tử chưa hề đụng đũa, liếc ba lại sang mẹ. Cô muốn biết chuyện gia sự đến đâu rồi.

Tử Danh vừa chạm mắt con gái là hiểu ngay.

“Ba mẹ thằng bé đồng ý để con đến nhà học”

Tử Vân Tử mở hội trong bụng, vui chết cô rồi!

“Vậy anh họ nói sao ạ?”

“Hai bác của con bảo cứ đến nhà là nó dạy”

Trần Vỹ đã nguôi giận, nhắc nhở cô: “Lo mà học, con học không tốt đừng trách mẹ đổi người”

Tử Vân Tử hí hửng: “Vâng con biết rồi!”



Để tránh trùng lịch học trên trường cho nên việc học thêm của Tử Vân Tử sẽ đẩy xuống chiều tối, từ 5 giờ đến 7 giờ.

Mọi lần Dương La Kỳ đi học được ba cô trở đi nhưng bây giờ thì yên tâm để cô đi cùng Tử Vân Tử.

Đến đó mất khoảng 7 phút đạp xe, trừ hao đi thì nên xuất phát từ lúc 5 giờ kém 15!

Tử Vân Tử vừa đến cổng nhà Dương La Kỳ, gặp ngay Dương Lãm mới từ trường về.

Cậu ta vô thức đạp vào cổng rồi lùi lại gần chỗ cô.

Chẳng biết cậu muốn gây chuyện hay hỏng não chỗ nào mà hỏi Tử Vân Tử.

“Bọn con gái các cậu cứ tỏ ra xinh đẹp để làm gì thế?”

Tử Vân Tử chớp mắt hỏi: “Cậu hỏi tớ à? Muốn khen tớ hả?”

Dương Lãm xua tay: “Thôi bỏ đi!”

Tỏ ra xinh đẹp cái gì chứ? Chu Lăng Vận buộc lại tóc thôi mà cậu ta cũng cảm nắng.

Dương Lãm đạp xe vào trong sân, buồn bực lẩm bẩm:”Chẳng xinh chút nào!”

Dương La Kỳ bắt gặp điệu bộ buồn bực của Dương Lãm thắc mắc hỏi: “Nó bị sao thế?”

Tử Vân Tử nhún vai: “Tớ chịu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play