“Tất nhiên tôi phải để ý rồi! Học sinh của tôi không được đạt mấy điểm thấp thế này!”
15 phút ngắn ngủi như hoá hàng chục năm khiến Tử Vân Tử khóc không ra nước mắt. Sau này cô sẽ chết chắc nhưng phải dồn tinh thần đối mặt với hiện tại trước đã.
Cửa nhà mới đóng, Trần Vỹ không nói một lời lục đục vào phòng cô lôi hết truyện tranh, tiểu thuyết đến những album idol có giá trị cô trân quý suốt 2 năm vào một thùng giấy.
Tử Vân Tử uất ức cản hành động của Trần Vỹ nhưng cô chỉ như một chú mèo con chỉ biết cào chẳng thể ngăn lại hành động mãnh liệt của mẹ.
“Không mẹ ơi, đừng vứt của con…”
Tử Vân Tử kéo tay mẹ van xin, cô khóc dòng hai bên là nước mắt.
Tử Danh có bênh cô thế nào cũng không thể cản lại quyết tâm của vợ. Bà đang rất muốn quản chặt cô đến nơi đến chốn!
Trần Vỹ dán kín băng dính vứt đóng hộp vứt vào một góc sân, đợi xe rác đến có thể mang ra vứt.
Tử Vân Tử buồn bã ôm gối khóc, Từ Danh nói như nào cũng không khuyên được cô.
Trần Vỹ vừa lên phòng cô lập tức kéo người cô ngồi dậy.
“Nín khóc! Nói những buổi được nghỉ cho mẹ nhanh!”
Tử Danh trấn tĩnh Trần Vỹ, quay người vợ ra hướng cửa.
“Em bình tĩnh đã, có gì thì nói sau…”
Trần Vỹ hung hăng hắt tay Tử Danh khỏi người mình, vô cùng tức giận: “Anh càng chiều nó như vậy nó lại sinh hư”
Tử Danh thở dài đưa vợ ra ngoài đóng cửa lại.
“Thì anh chiều nhưng để con bình tĩnh lại đã. Em nói xem em vừa mang vứt đồ con nó xem là bảo bối thế sao chịu nổi”
Trần Vỹ nóng ruột xuống nhà, vừa đi vừa nói cho ra nhẽ.
“Anh muốn làm gì thì làm. Lần này anh nói giúp nó thế nào em vẫn nhất quyết mời gia sư kèm nó!”
Tử Vân Tử trong phòng nghe rất rõ, cô gái nhỏ ngấn đầy nước mắt, nhìn cái gì cũng cảm thấy lờ mờ. Cô tủi thân gửi một dòng tin nhắn bằng giọng nói trên Message.
Cô gửi xong chẳng để ý ra sao nữa, tiếp tục úp mặt vào gối khóc.
Những món đồ ấy dù ít hay nhiều cũng là niềm vui của Tử Vân Tử. Nó không chỉ là kỷ niệm đơn thuần của cô gái mới lớn mà còn mang đến cho cô sự động viên ở cái tuổi dễ bị tác động xấu về nhiều mặt hay nó đơn giản tiếp bước cho cô trên con đường trưởng thành.
Tất cả từ lâu đã gắn bó với Tử Vân Tử thế nào mà mẹ cô chỉ thành tích học kém mà đổ lỗi hết cho mấy món đồ kia?
Bây giờ cô thực cần một người ở bên để giãi bày, lắng nghe cô dù đúng hay sai đã là tốt lắm rồi!
Âm thanh Pop Ding của ứng dụng hiện sáng trên màn hình với dòng tin nhắn mới.
Trương Thời Khuynh không vội gập sách, nghỉ giữa chừng xem tin nhắn.
Suy nghĩ một lúc chẳng biết lý do Tử Vân Tử là gì, không nhanh không chậm ấn vào hình loa trên dòng tin cô gửi.
Lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng nhiễu vù vù của quạt cây, mấy giây sau là Tử Vân Tử khịt khịt nói: “Kỳ Kỳ, cậu có nhà không? Tớ không ổn rồi…hức…”
Giọng cô vốn trong trẻo nay kèm thêm tiếng khóc mà cô vụng về kiềm nén.
Dương La Kỳ thường xuyên nhắn tin hỏi về Sở Chính Thành nên nick cô ngày dòng đầu tiên của Tử Vân Tử.
Sở Chính Thành đúng là anh họ cô nhưng không hay gặp nên thông tin về anh cô có rất ít thành ra mấy ngày nay hai người không nhắn riêng nữa.
Quan trọng là lời kết bạn của Trương Thời Khuynh cô chấp nhận là gần đây nhất nên bị đẩy lên hàng đầu tiên.
Tình cảnh rối bời, Tử Vân Tử chỉ theo thói quen mà không để ý, mắt cũng chỉ nhìn ra tầng tầng nước mắt.
Trương Thời Khuynh phóng xa viễn cảnh một chút, có thể vì cô buồn nên gửi nhầm. Biết là vậy nhưng nghe cô khóc anh lại không nhẫn tâm bỏ mặc.
Mấy tuần liền không gặp cô mới lại Trương Thời Khuynh cũng chẳng gặp cô nhiều lấy cớ gì để hỏi chứ? Tính ra chẳng phải chuyện của anh…
Trương Thời Khuynh nghĩ ngợi một hồi rồi chọn cách tắt máy.
Hai phút sau Tử Vân Tử nhận được tin nhắn, cô lau nước mắt nhìn dòng chữ: [Sao lại khóc?]
Tử Vân Tử rốt cuộc cũng có phản ứng, trấn động là đằng khác. Cô chồm người dậy nhìn lại thật kỹ nhưng sự thật vẫn là sự thật!
Rõ ràng cô muốn nhắn cho Dương La Kỳ thế mà lại gửi cho Trương Thời Khuynh?
Gửi nhầm ư? Cô cũng quá thảm rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT