Viên Y Nghiên đang cùng hắn thảo luận nội dung cuộc họp tiếp theo không khỏi dừng lại nhìn một chút.
Thấy hắn lơ đãng nhìn điện thoại, Viên Y Nghiên lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Viên Y Nghiên là người bạn bị tổn thương nhiều năm của Thẩm Huyền Mặc, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực nhất trong công việc.
Công việc bên ngoài có ý tưởng nào không hiểu được, Thẩm Huyền Mặc cũng không kiêng dè anh.
Đương nhiên cũng bao gồm việc hắn tìm một bạn trai giả để thoát khỏi mẹ mình.
Viên Y Nghiên thường rất vui khi xem những trò đùa nhỏ vô thưởng vô phạt của Thẩm Huyền Mặc, những loại hoạt tán tỉnh này vẫn hơi nằm ngoài dự đoán của anh.
Với tư cách là một người bạn tốt, anh là người biết rõ nhất Thẩm Huyền Mặc ghét mấy thứ như yêu hay thậm chí là quan hệ thể xác đến mức nào.
Khi còn đi học, Thẩm Huyền Mặc nhận được rất nhiều thư tình và tỏ tình chỉ vì ngoại hình xuất chúng, cả trai lẫn gái đều có.
Chờ đến lớn hơn một chút, rất nhiều người nhắm đến gia cảnh nhà hắn, mấy thủ đoạn kia còn tinh vi hơn nhiều.
Từng có một tiểu thư giả say ngã vào trong lòng hắn, Thẩm Huyền Mặc không chút nghĩ ngợi tránh sang một bên, để cô ả như chó ngã xuống bùn.
Đại tiểu thư trong lúc ngã xuống không cẩn thận túm lấy quần áo hắn, lại đụng phải tay hắn, tiệc rượu chưa tàn Thẩm Huyền Mặc đã bỏ đi.
Sau khi trở về hắn liền vứt bộ quần áo kia đi, vò mạnh tay mấy lần vẫn còn khó chịu.
Mấy ngày liền người ta nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay hắn, tất cả đều là tự hắn xoa ra.
Càng không phải nói đến đàn ông, một khi cảm thấy đối phương có tâm tư dị thường, Thẩm Huyền Mặc hận không thể cách xa bọn họ tám mét.
Sau đó, sau một thời gian lăn lộn trên thương trường, Thẩm Huyền Mặc càng trở nên thành thục và uyển chuyển hơn, những cảm xúc chán ghét đó sẽ không xuất hiện trên mặt hắn.
Vì để chống lại ham muốn kiểm soát của mẹ mình và để giảm bớt sự cảnh giác của đối thủ, hắn mới tùy ý để thanh danh phong lưu đó che phủ đầu mình.
Chỉ cần nhìn gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt đó, cũng sẽ không ai hoài nghi tin đồn như vậy.
Rất nhiều người muốn leo lên người hắn.
Người ngoài nói hắn phong lưu lang thang, chơi đến nghiện, bạn bè thân thiết chỉ thường hai trêu chọc hắn vận đào hoa tràn đầy, lại không ai nghĩ tới Thẩm Huyền Mặc sẽ thật sự tìm đối tượng cho mình.
Lại là một người đàn ông.
Nghe nói là một tiểu bạch kiểm.
Tuy rằng là giả, tuy rằng là để chống lại mẹ hắn, nhưng........
Thật tàn nhẫn.
Khi lần đầu tiên biết chuyện này, Viên Y Nghiên ngây người một lúc, người luôn luôn hùng biện cũng chỉ là giơ ngón tay cái lên, rất rõ ràng thốt ra hai chữ: "Tuyệt vời."
Tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn đối với chính mình.
Cũng không sợ lật thuyền trong rãnh nước.
Viên Y Nghiên vẫn chưa gặp qua người thật, không biết tính cách đối phương như thế nào, nhưng nhìn Thẩm Huyền Mặc bây giờ lại khiến anh bất giác mà nghĩ đến chuyện cũ.
—— Cũng giống như công ty bọn họ hiện tại.
Thẩm Huyền Mặc học đại học ở Ninh Thành, cũng lập nghiệp ở Ninh Thành, hiện tại mới mấy năm đã trở thành bạo chúa một phương, con rắn ngày xưa vênh váo tự đắc giờ cũng phải cúi đầu trước hắn.
Người ngoài đều nói hắn là thiên tài thương trường, ông trời cũng đuổi theo đút ăn, nhưng không ai biết Thẩm Huyền Mặc ngay từ đầu đã không không có hứng thú với kinh doanh.
Nguyên nhân lúc đầu Thẩm Huyền Mặc quyết định kinh doanh là do không muốn cúi đầu trước mẹ mình.
Bà Thẩm muốn đưa cơ nghiệp mà mình dốc sức mấy chục năm mới làm ra đưa hắn tiếp nhận, không cho hắn cơ hội từ chối, một người mẹ cường thế, một người cầm quyền xuất sắc, đối mặt với con trai nhỏ yếu của mình khó tránh khỏi cao cao tại thượng.
Thẩm Huyền Mặc biết cãi lại cũng vô dụng, nên hắn đã tự lập ra một cơ sở khác, thái độ coi thường với gia nghiệp của bà Thẩm.
Quả nhiên bà Thẩm đối với chuyện này canh cánh trong lòng nhiều năm, mỗi khi gặp nhau đều cãi nhau vì lý do đó.
Bà càng không vui, Thẩm Huyền Mặc lại càng phải làm chuyện này.
Thẩm Huyền Mặc có thể leo lên vị trí này chỉ trong vài năm ngắn ngủn, bà Thẩm cũng không thể không công nhận.
Bằng không hắn đã mất hết hứng thú mà mặc kệ việc này.
Hiện giờ thái độ bà Thẩm hòa hoãn, Thẩm Huyền Mặc cũng chỉ vì trách nhiệm mà tiếp tục đi trên con đường này.
Nhớ đến chuyện cũ, mí mắt Viên Y Nghiên nhẹ run một chút, có chút dự cảm sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Thấy sắp đến thời gian ước định, Thẩm Huyền Mặc đứng dậy chuẩn bị phải đi.
Viên Y Nghiên hỏi hắn: "Tuần sau hợp tác bên Giang Thành kia cậu có muốn tự mình đi một chuyến không?"
Thẩm Huyền Mặc chỉ nhướng mi: "Bảo lão Lâm dẫn người đi. Nuôi bọn họ không phải để không, đừng ngại sai sử."
Viên Y Nghiên: "Bữa tiệc buổi tối hôm ——"
Thẩm Huyền Mặc: "Tôi có hẹn."
Viên Y Nghiên: "Bạn trai nhỏ kia?"
Thẩm Huyền Mặc bởi vì xưng hô này mà không khỏi nhíu nhẹ mi: "Diễn viên mời đến cùng tôi diễn kịch thôi."
Viên Y Nghiên nhìn hắn một cái, nếu là thật sự yêu đương, anh sẽ trêu chọc nói móc Thẩm Huyền Mặc suốt đời, nhưng đây là giả, cũng chỉ dư lại lo lắng cùng nhắc nhở đối với bạn tốt."
"Cậu cũng không nên thật sự kéo mình vào."
Thẩm Huyền Mặc nhớ lại trong ánh đèn ái muội, hình ảnh Cố Bạch Y khóe tai ửng đỏ cúi đầu, đầu lưỡi khẽ liếm răng, lời nói vân đạm phong khinh: "Sao có thể như vậy được."
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi. (Trích tại: wordpress Vườn hoa của Bạch Trà)
Thẩm Huyền Mặc hẹn Cố Bạch Y trong một nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Trước khi Cố Bạch Y trả lời, Thẩm Huyền Mặc đã nghĩ xong nội dung hiệp ước.
Thẩm Huyền Mặc giúp Cố Bạch Y trả hết tiền nợ, sau đó hàng tháng gửi phí sinh hoạt.
Cố Bạch Y chỉ cần đóng vai người yêu bên cạnh hắn, nhưng làm gì thì Thẩm Huyền Mặc sẽ sắp xếp. Ngoại trừ lúc mấy tình huống đặc biệt nhu ốm đau gì đó, Cố Bạch Y sẽ phải gọi phát là đến.
Ngày thường Cố Bạch Y tiếp xúc với ai hắn sẽ không can thiệp, không không thể dùng danh nghĩa Thẩm Huyền Mặc đi lừa gạt người khác, làm cáo mượn oai hùm hay thậm chí là phạm pháp.
*Cáo mượn oai hùm: dùng để chỉ những người thủ đoạn mượn uy danh từ kẻ có quyền để đi hù dọa người khác, nhằm phục vụ cho mục đích riêng của mình.
Thời hạn hợp đồng một năm, chỉ có Thẩm Huyền Mặc có thể kết thúc hợp đồng trước thời hạn.
Thẩm Huyền Mặc hỏi cậu có yêu cầu gì khác không.
Cố Bạch Y lắc đầu nói không có.
Nhưng nhìn bản hợp đồng này cũng có chút thổn thức.
Nếu là trước kia, nếu sư phụ biết cậu vì tiền mà đi làm loại việc này, tuyệt đối không nói hai lời đánh gãy chân cậu trước.
Nhưng trước khác nay khác, lúc ấy cậu cũng không có khả năng phiền não vì thiếu nợ.
Có tên ngốc Thẩm Huyền Mặc coi tiền như rác —— khụ, kim chủ xuất hiện, đúng thật là giải cứu Cố Bạch Y.
Cậu không thể trơ mắt nhìn người khác vì mình mà chịu khổ.
Cố Bạch Y căn bản không nghĩ đến khả năng mình bị bắt nạt, cũng không để bụng thanh danh khó nghe như nào, cậu cũng không làm việc gì thương thiên hại lý, tất nhiên không thẹn với lương tâm.
*Thương thiên hại lý: làm việc tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.
Chỉ cần nghĩ tới mẹ con dì Phương Nhị cùng với những người tốt khác không phải túng quẫn vất vả như vậy, mặt mày cậu không khỏi giãn ra, lộ ra vài phần ý cười vui mừng.
Động tác uống trà của Thẩm Huyền Mặc ngồi đối diện không khỏi ngừng một chút.
Vốn dĩ hắn cho rằng Cố Bạch Y nhiều ít cũng có chút không vui vẻ.
Bản hợp đồng này nhìn thì công bằng, thực tế tước đoạt hết quyền lợi của Cố Bạch Y.
Làm như nào, nói như nào, diễn như nào, đều là Thẩm Huyền Mặc định đoạt.
Một năm này hình tượng bên ngoài của Cố Bạch Y như thế nào, đều là xem lương tâm Thẩm Huyền Mặc.
Nhưng mà lúc trước bọn họ căn bản không quen biết, càng đừng nói là cảm giác tín nhiệm gì.
Đối với Thẩm Huyền Mặc tiền là thứ không đáng giá nhất, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý Cố Bạch Y đưa ra điều kiện khác.
Chỉ cần không quá đáng, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhưng Cố Bạch Y đối với bản hiệp ước này cười trông rất vừa lòng.
Cũng không biết nên nói đơn thuần hay là ngốc nữa.
Cố Bạch Y xem qua hợp đồng, không nói ra dị nghị gì, chỉ là đặt tay lên bàn.
Như là muốn nói gì đó.
Tầm mắt Thẩm Huyền Mặc tự nhiên dừng trên tay cậu, ngón tay thon dài xinh đẹp như bạch ngọc, liếc mắt một cái liền khiến người chú ý.
Cố Bạch Y không thể không chủ động mở miệng nhắc nhở: "Thẩm tổng, mượn cây bút."
Cậu không có mang bút.
Thẩm Huyền Mặc lúc này mới lấy lại tinh thần, rời tầm mất tìm cây bút bi đưa qua, thừa dịp Cố Bạch Y cúi đầu kí tên không nhìn thấy, hắn nâng chung trà lên uống một chén trà lạnh.
Nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía tay Cố Bạch Y.
Ngón tay xanh nhạt, cán bút đen nhánh, hơi hơi rũ mắt lông nhi như cánh quạt, đối lập với xung quanh giống như một bức tranh thủy mặc.
Trong đầu Thẩm Huyền Mặc không tự chủ được lại nghĩ đến vấn đề kia—— một người đàn ông, lớn lên sao lại như vậy?
Thoạt nhìn liền rất....... Cần người bảo vệ.
Xinh đẹp quý khí lại kiêu căng, như là chim hoàng yến rất thích hợp để nuôi dưỡng.
Loại ảo giác này chỉ giằng co vài giây, Cố Bạch Y rất nhanh đã kí xong tên, đem một bản hợp đồng trong đó cùng bút đẩy đến trước mặt Thẩm Huyền Mặc, cũng cười với hắn một chút: "Được rồi, Thẩm tổng."
"Ừm." Thẩm Huyền Mặc bất động thanh sắc mà uống hết chén trà lạnh thứ hai, thanh thanh giọng nói: "Nếu hợp đồng đã ký xong, thì không cần gọi xa lạ như vậy."
Cố Bạch Y biết nghe lời phải mà sửa đúng: "Thẩm ca."
Thẩm Huyền Mặc "Ừm" một tiếng, tạm thời là đồng ý.
Nể tình cậu biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, về sau che chở cậu một chút là được rồi.
Hắn cùng mẹ chiến tranh với nhau, cũng không phải là cố tình đi hại người vô tội.
Cất hợp đồng đi, Thẩm Huyền Mặc cùng Cố Bạch Y nói chuyện tiếp theo cần làm.
Hắn chọn lúc này tìm Cố Bạch Y cũng không phải nhất thời tâm huyết dâng trào.
Khoảng thời gian trước hợp đồng hợp tác của hắn cùng mẹ và chính phủ đã hoàn thành, trong vòng gần một năm, bà Thẩm đều phải thường xuyên đến Ninh Thành.
Thẩm gia ở Ninh Thành cũng có nhà, ngày thường Thẩm Huyền Mặc đều ở bên kia, bà Thẩm đến Ninh Thành công tác tất nhiên cũng đến đó ở tạm.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, mâu thuẫn tất nhiên là không thể thiếu được.
Tuy rằng Thẩm Huyền Mặc thích khiến mẹ hắn ngột ngạt, nhưng miệng lại vô cùng sạch sẽ, rất ít trực tiếp mở miệng cãi lại.
Hắn càng thích dùng hành động biểu đạt thái độ của mình hơn.
Ví dụ như mang theo bạn trai mẹ hắn không thích ở trước mặt bà khoe ân ái.
Diễn trò phải làm cho thật.
Lúc bà Thẩm không có mặt, bọn họ không cần phải biểu hiện quá mức thân mật, nhưng cũng phải thường thường đưa Cố Bạch y ra ngoài đi dạo làm ra bộ dáng yêu đương, đem chuyện tìm bạn trai tiểu bạch kiểm này thành thật.
Thẩm Huyền Mặc nói khả năng sau này sẽ mang Cố Bạch Y đi gặp người nào, đi đến đâu, lại muốn làm thế nào.
Duy chỉ vấn đề "Khoe ân ái như thế nào", theo bản năng bỏ qua.
Cố Bạch Y nghiêm túc nghe, ở trong đầu lặng lẽ ghi chú, mới hỏi điểm quan trọng bị bỏ xót này: "Thẩm ca, vậy anh biết yêu đương thế nào sao?"
Cậu dừng một chút, cảm thấy lời này có ý khác, lại giải thích một câu: "Tôi chưa yêu đương bao giờ, không có kinh nghiệm, sợ diễn không tốt."
Thẩm Huyền Mặc bị hỏi đến nghẹn họng.
Cái này, hắn cũng không có kinh nghiệm.
Nhưng ở ngoài hắn chính là lãng tử phong lưu đi qua vạn bụi hoa, không thể yếu thế ở loại chuyện này được.
"Loại chuyện này đương nhiên là hành động tùy theo hoàn cảnh." Thẩm Huyền Mặc ra vẻ cao thâm mà nói, "Cậu ngoan một chút, nghe tôi là được rồi."