Thẩm Huyền Mặc là người đãi ngộ nhân viên rất hào phóng.
Trước kia mang theo Cố Bạch Y ra ngoài ăn uống cũng không ít lần, cho nên lúc mới nhìn thấy tin nhắn, Cố Bạch Y cũng không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng đợi đến khi xuống xe, Thẩm Huyền Mặc không dẫn cậu ta đi thẳng đến nhà hàng như thường lệ, mà là dừng ở ven đường, lúc mua một bó hoa, Cố Bạch Y choáng váng một chút.
Khi Thẩm Huyền Mặc nhét bó hoa màu tím trắng vào trong ngực cậu, Cố Bạch Y ngây người trong phút chốc.
Một trong những bông hoa chính là hoa violet, phối hợp với sắc tố hòa nhã, hương hoa nhàn nhạt.
Cùng gương mặt xinh đẹp có chút mờ mịt và mơ hồ kia, ngược lại có vài phần bổ sung cho nhau.
Lúc Thẩm Huyền Mặc lấy điện thoại ra trả tiền, thuận tay chụp ảnh.
"Tách tách" một tiếng vang nhẹ, kéo thần trí Cố Bạch Y về.
"Đi thôi." Thẩm Huyền Mặc kéo cậu xoay người.
Hắn kéo cổ tay Cố Bạch Y cách lớp vải tay áo, áo khoác rộng thùng thình nửa hở nửa che, rất giống như thân mật nắm tay.
Cố Bạch Y một tay ôm hoa, cất bước đuổi theo.
Mặc dù không rực rỡ như hoa hồng đỏ, nhưng một người đàn ông - một tiểu soái ca tướng mạo xuất chúng ôm một bó hoa lớn trong lòng, bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai khác.
Bởi vì kéo cổ tay, khoảng cách giữa bọn họ gần hơn nhiều so với bình thường, bả vai tựa hồ kề sát vào nhau, thỉnh thoảng sẽ đụng phải.
Thật không phải thể suy nghĩ đơn giản được.
Cũng may lúc này là ngày làm việc, người xung quanh cũng không tính là nhiều, nhưng có không ít ánh mắt tập trung trên người họ.
Cố Bạch Y đối với ánh mắt như vậy kỳ thật đã sớm thành thói quen, so với kiếp trước lúc cậu nổi danh nhất lúc đó cũng không tính là gì, ít nhất những người đó sẽ không mù quáng xông lên hò hét chói tai muốn ký tên, hoặc là dứt khoát một lời không hợp liền động thủ so kèo.
Cậu chỉ là thấy hơi kỳ lạ thôi.
Nhưng cậu tin tưởng Thẩm Huyền Mặc làm chuyện gì cũng đều có nguyên nhân hợp lý.
Trên đường ít người một chút, Cố Bạch Y mới hạ thấp giọng hỏi Thẩm Huyền Mặc: "Anh Thẩm, xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Huyền Mặc rũ mắt nhìn cậu.
Cố Bạch Y thò đầu từ sau bó hoa, trên mặt là tò mò cùng sự ngây thơ và tin tưởng.
Kể từ khi xuống xe, cậu thậm chí không cố gắng hỏi lại thêm lần nào.
Nói không rõ là không vui hay lo lắng ——
Cậu đối với ai cũng nghe lời như vậy sao?
Thẩm Huyền Mặc dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Mạnh Bằng Phong còn chưa trở về."
Cố Bạch Y nhất thời hiểu rõ: "À, diễn trò cho cậu ta xem sao."
Kỳ thật cũng không chỉ vậy.
Nhưng Thẩm Huyền Mặc chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Thân thể Cố Bạch Y rõ ràng càng thả lỏng vài phần, giữa hai hàng lông mày mang theo một chút nóng lòng muốn thử: "Hôm nay cậu ta cũng ở đây sao?"
Thẩm Huyền Mặc không để ý nói: "Hẳn là vậy."
Cố Bạch Y cũng không cảm giác được có ánh mắt gì khác thường, nhưng hắn lên tiếng, cậu đương nhiên chỉ có thể phối hợp diễn.
Có lẽ là nhờ khoảng thời gian ở chung trước —— thậm chí cùng giường gối, hiện tại Cố Bạch Y đã càng ngày càng quen thuộc với tính cách của Trầm Huyền Mặc, không còn xuất hiện phản ứng kháng cự theo bản năng nữa.
Chỉ là khoảng cách quá gần, cậu vẫn sẽ có chút không quen.
Còn có thể nhịn.
Một lát sau, Cố Bạch Y mới phát giác bọn họ chỉ là đi dạo dọc theo đường phố.
Thẩm Huyền Mặc ở bên cạnh hỏi cậu: "Cậu muốn xem phim không?"
Cố Bạch Y lắc đầu, không có hứng thú gì.
Thẩm Huyền Mặc "Ừ" một tiếng, tiếp tục xem điện thoại.
Bởi vì khoảng cách rất gần, màn hình lại rất sáng, tầm mắt Cố Bạch Y hơi liếc sang thấy rõ nội dung trên điện thoại ——
"Bước đầu hẹn hò trong thời gian yêu nhau"
Đuôi mắt Cố Bạch Y khẽ giật một cái.
Nên nói không hổ là Thẩm Huyền Mặc mà, chuẩn bị thế này thật đúng là đầy đủ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn hỏi Cố Bạch Y hẹn hò có bước gì, đầu óc cậu cũng trống rỗng, có thể nhớ tới cũng chính là ăn cơm đi dạo phố xem phim.
Các đề xuất trên web cũng đều giống nhau.
Quả nhiên, Thẩm Huyền Mặc nhìn trong chốc lát liền khẽ chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn.
"Vẫn là đi ăn cơm trước đi." Hắn cất điện thoại đi.
"Được." Cố Bạch Y vội vàng gật đầu.
Trong bữa ăn, cậu có thể đặt bó hoa trên tay mình xuống.
Cảm giác hai tay không tự do không dễ chịu lắm.
Cậu theo sau Thẩm Huyền Mặc băng qua đường.
Lúc đi được một nửa, đèn xanh cho người đi bộ đối diện vạch ngựa vằn bắt đầu lóe lên, hai mẹ con bên cạnh bước nhanh hơn, hai người to con từ bên cạnh chen tới.
"Nhanh lên, nhanh lên!"
Hai người đàn ông cũng không thể so đo với bọn họ, tránh sang một chút, mượn ưu thế chân dài chạy tới ven đường trong nháy mắt đèn đỏ sáng lên.
Tuy nhiên, đứa trẻ phía trước bị mẹ kéo quá nhanh, "phốc" một cái ngã xuống đất.
Đối diện một chiếc xe điện đang chạy đến.
Cố Bạch Y giật mình, theo bản năng muốn đưa tay kéo.
Nhưng mà mẹ của đứa nhỏ nhanh tay hơn một bước, vươn người nhào tới, một tay ôm đứa nhỏ vào trong ngực, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Cố Bạch Y cảm giác thắt lưng nặng trĩu, bị một lực mạnh mẽ ôm qua.
Ánh mắt khẽ chuyển, cậu đã đụng vào trong ngực Thẩm Huyền Mặc.
Bó hoa kia ở giữa làm đệm, Cố Bạch Y chỉ cảm thấy hương hoa xông vào mũi, sặc cậu có chút muốn hắt hơi, nhưng cậu ngẩng đầu liền bắt gặp mặt Thẩm Huyền Mặc, lại cố gắng nhịn xuống.
Đuôi mắt nghẹn đến đỏ ửng.
Cánh tay siết chặt ở thắt lưng dùng sức giống như muốn bẻ gãy thắt lưng cậu, nút sắt dùng để trang trí trên áo khoác gió đè lên thắt lưng, cảm giác đau đớn nhói lên khiến cậu không tự chủ được mà run rẩy một chút.
Đôi mắt đỏ run rẩy trong vòng tay của mình, sau những bó hoa lộn xộn.
Giống như bị bắt nạt.
Đôi mắt Thẩm Huyền Mặc hơi trầm xuống, lực đạo trên tay siết chặt, sau đó lại buông ra.
Xe điện chạy lướt qua họ.
Cũng chính là chuyện phát sinh trong nháy mắt kia, nhanh đến nỗi Cố Bạch Y cũng không có cảm giác được chuyện gì xảy ra sau đó.
"Không sao chứ?" Thẩm Huyền Mặc chậm một nhịp hỏi.
"Không sao." Cố Bạch Y lui ra khỏi ngực hắn, có chút không được tự nhiên cúi đầu nhìn hoa trong ngực, tiếc nuối nói, "Hoa bị đè bẹp rồi."
Họ tiếp tục đi cùng nhau.
Ánh mắt Thẩm Huyền Mặc rơi xuống đầu cậu, sau đó lại trượt xuống vai, không yên lòng nói: "Đợi lát nữa mua thêm một bó nữa là được rồi."
Cố Bạch Y lắc đầu: "Vẫn là quên đi, dù sao cũng chỉ là giả bộ mà thôi."
Cậu lắc đầu một cái, cánh hoa tím dính vào giữa tóc đen vẫn không thể rơi xuống.
Thẩm Huyền Mặc rốt cục nhịn không được ngứa tay, giơ tay lên: "Đừng nhúc nhích."
Cố Bạch Y dừng động tác ngẩng đầu, nhìn thấy bàn tay với khớp ngón tay rõ ràng kia lướt qua bên tai mình.
Sau tai bị chạm nhẹ một chút.
Ngón tay thon dài sạch sẽ nhặt xuống một cánh hoa màu tím.
Vành tai Cố Bạch Y lại đỏ lên, nhưng chính cậu như thể cũng không phát hiện, ánh mắt nhanh chóng quét đến cánh hoa rồi lại dời đi, mềm giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Không biết là cố ý hay vô tình, Thẩm Huyền Mặc thản nhiên "Ừ" một tiếng, tiện tay nhét cánh hoa vào túi áo.
Cố Bạch Y muốn nói lại thôi, sau đó yên lặng dời ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy gì.
Bầu không khí có chút kì lạ?
Cậu nhịn không được nghĩ.
Nhưng mà cho dù là trong phạm trù diễn kịch, Thẩm Huyền Mặc cũng không có một chút động tác vượt quá giới hạn.
Tất cả đều là lòng tốt, cũng rất kiềm chế.
Cố Bạch Y suy nghĩ hai chữ "người yêu" một chút—— bọn họ giả bộ yêu đương, so với những hành động thật sự thân mật kia, đây căn bản không tính là cái gì.
Cậu nên cống hiến một chút.
Sau khi tự an ủi bản thân như vậy, tâm trạng Cố Bạch Y cũng bình tĩnh hơn một chút.
Sau đó, mọi thứ vẫn như bình thường.
Đợi đến khi ăn cơm xong trên đường trở về bãi đỗ xe, Cố Bạch Y mới cảm giác được một ánh mắt rình mò.
Nóng bức, nhưng thực sự không có ác ý quá sâu.
Cố Bạch Y đảo qua dư quang, liền nhìn thấy một bóng người trốn trong góc.
Lúc này sắc trời đã tối, nguồn sáng trong bãi đỗ xe chỉ có đèn pha trung tâm, Mạnh Bằng Phong có lẽ cảm thấy trốn ở trong góc sẽ không có ai nhìn thấy mình.
Bước chân Cố Bạch Y chỉ thoáng dừng lại một chút, liền đi theo sau Thẩm Huyền Mặc đi về phía xe của hắn.
Lúc mở cửa xe, cậu tiến lại gần nhắc nhở một câu, lại nhịn không được cảm khái một tiếng: "Mạnh Bằng Phong kia, thật đúng là rất biến thái."
Thổn thức cảm khái, nghe được Thẩm Huyền Mặc hơi nhếch khóe miệng.
Không phải bởi vì Mạnh Bằng Phong rất phiền, mà là bởi vì ngữ khí Cố Bạch Y nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần kiêu căng "Sớm biết như thế."
Hắn tựa hồ hoàn toàn coi chuyện của Mạnh Bằng Phong là trò đùa nhất thời, nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ đối đãi với hắn như thế nào.
Cậu không quan tâm.
Nhưng Thẩm Huyền Mặc để ý.
Cố Bạch Y mở cửa ghế sau ra, trực tiếp nhét bó hoa đang ôm trong ngực vào, kỳ thật Hoa đã sớm rải rác thê thảm, nhưng cậu cũng tiếc khi trực tiếp ném ở thùng rác bên ngoài.
Nỡ như bị loại người như Mạnh Bằng Phong nhìn thấy thì sao, nói không chừng còn phát sinh lòng hoài nghi.
Rắc rối.
Cậu vừa nghĩ, vừa đóng cửa xe lại, chuẩn bị vòng sang ghế phụ.
Nhưng mà chân còn chưa bước, Thẩm Huyền Mặc vươn tay, lại ôm lấy thắt lưng cậu, sau đó hơi dùng sức.
Lúc này không có hoa ngăn cản, Cố Bạch Y lại không có phòng bị, liền va mạnh vào trong ngực Thẩm Huyền Mặc.
- --
Cố Bạch Y vừa nhíu mày theo bản năng giãy dụa, Thẩm Huyền Mặc lại buông lỏng lực tay.
Tức giận, có thể có một chút, nhưng nhanh chóng biến mất.
Thậm chí là lúc bị ôm eo, cậu cũng không thật sự giãy dụa.
Chỉ cần không phải dùng quá sức đến mức làm cho cậu cảm thấy không thoải mái là được.
Thẩm Huyền Mặc tìm ra một chút quy luật.
Cố Bạch Y cũng không kháng cự hắn tiếp cận, thậm chí đụng chạm.
Cậu rất ngoan.
Thẩm Huyền Mặc thờ ơ nghĩ.
Một mặt có chút vui mừng theo bản năng, một mặt lại sinh ra vài phần tức giận.
Hắn biết vì điều gì.
Bởi vì Cố Bạch Y cảm thấy đây là nội dung công việc của cậu.
Thẩm Huyền Mặc rũ mắt nhìn cậu, không yên lòng đáp một tiếng.
Khoảng cách giữa bọn họ cũng có thể gần như vậy, gần đến nỗi hắn vừa cúi đầu là có thể đụng phải khuôn mặt kia, khóe mắt đuôi lông mày, thậm chí bất giác hơi mím môi.
Nhưng Thẩm Huyền Mặc lại chủ động buông tay ra.
Giống như động tác kia chỉ là vì kéo gần khoảng cách giữa Cố Bạch Y và hắn.
Sau khi khoảng cách gần một chút, hắn ngược lại chủ động lui về sau nửa bước, sau đó giơ tay lên, gỡ cánh hoa trên vai cậu.
Cố Bạch Y ôm hoa, mấy cúc áo sơ mi trên cùng đều bị cọ mở ra, cổ áo và bả vai dính một mảng lớn cánh hoa, cho đến giờ phút này cũng không biết.
Cổ áo sơ mi màu be mở ra dưới xương quai xanh, một nửa lộn xộn đặt dưới áo khoác. Cánh hoa màu tím trắng treo vài mảnh trên xương quai xanh, theo động tác của cậu khẽ run rẩy, muốn rơi xuống nhưng không rơi, tăng thêm vài phần cảm giác yếu ớt màu trắng.
Trông hơi tệ.
—— quả thật có chút ngại nhìn.
Cố Bạch Y nghĩ như vậy, Thẩm Huyền Mặc đã rất chu đáo thay cậu cài lại từng nút áo, giống như là cố ý mặc kệ cánh hoa dính trên cổ áo và xương quai xanh.
Có một ít rơi ra ngoài, phiêu đãng giống như hoa rơi xuống bên chân, có một số dứt khoát lọt vào cổ áo, còn đâu theo run rẩy rơi xuống, đã bị lớp quần áo che chắn nghiêm ngặt bên dưới.
Lỗ tai Cố Bạch Y lại đỏ lên.
Lúc không nhìn thấy còn không có cảm giác, nhưng cúi đầu tận mắt nhìn thấy trên da dính cánh hoa, liền không tự giác sinh ra vài phần ngứa ngáy.
Giống như lông vũ lướt qua làn da, không khó chịu như vậy, nhưng cũng không thể hoàn toàn không để ý.
Nhưng cậu lại không tiện đưa tay sờ lại trước mặt Thẩm Huyền Mặc.
Cố Bạch Y đỏ tai nghiêng ánh mắt, trong lòng rốt cục sinh ra vài phần tức giận —— cậu luôn cảm thấy Thẩm Huyền Mặc chính là cố ý!
Thẩm Huyền Mặc nhìn thấy hai má cậu đã có chút đỏ bừng, ánh mắt không khỏi hiện lên một nụ cười.
Thật đúng là nhịn giỏi thật.
Ý đồ ác ý trêu chọc vơi đi vài phần, Thẩm Huyền Mặc liếc mắt nhìn sau lưng Cố Bạch Y, khéo áo khoác của cậu lại, gọi cậu lên xe.
Cố Bạch Y cũng không quay đầu lại nhìn người phía sau còn ở đây không.
Cậu nhảy ra như một con thỏ nhanh chóng lên xe.
Đèn cảm ứng trong xe tự động bật lên, Cố Bạch Y dưới ánh đèn nhỏ ấm áp này thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy "biểu diễn" nửa ngày này rốt cục cũng kết thúc.
Nhưng mà Thẩm Huyền Mặc sau khi lên xe lại không có ý lập tức khởi hành trở về.
Cố Bạch Y đang dùng đầu ngón tay bấm nút áo, liền cảm giác ánh sáng trước mắt tối sầm lại.
Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt Thẩm Huyền Mặc gần trong gang tấc.
- ----
Cậu theo bản năng lui về phía sau, nhưng cũng chỉ có thể tựa lưng vào ghế, Thẩm Huyền Mặc vươn tay ngay ở bên tai cậu.
Không thể lùi lại được.
Động tác có chút mạnh mẽ nhưng thần thái Thẩn Huyền Mặc lại ôn hòa.
Cố Bạch Y không cảm giác được nguy hiểm, bởi vì khoảng cách quá gần mà có chút không được tự nhiên.
Ngón tay ấn trên nút áo bất giác cuộn mình một chút.
"Anh Thẩm..." Cậu nhẹ giọng kêu lên, muốn nói ở trên xe thì không cần diễn đi.
"Cậu có cảm thấy hạnh phúc không?" Thẩm Huyền Mặc bỗng dưng hỏi cậu.
"Cái gì?" Trên mặt Cố Bạch Y hiện lên một tia mơ hồ.
"Giống như hôm nay," Thẩm Huyền Mặc nhìn chăm chú vào biểu tình của cậu, chậm rãi hỏi, "Cậu có cảm thấy không thoải mái không?"
Cố Bạch Y theo bản năng lắc đầu.
Ngoại trừ cuối cùng ở bên ngoài xe cố ý trêu chọc cậu ra, cậu ngược lại cảm thấy loại trình độ diễn xuất này coi như thoải mái.
Sau khi quen rồi, cũng không có gì là không được tự nhiên.
Cậu cho rằng Thẩm Huyền Mặc chỉ muốn biết cậu có thể tiếp tục diễn hay không.
Nhưng Thẩm Huyền Mặc lại hỏi cậu: "Nếu yêu đương với tôi, cậu cảm thấy thiệt thòi không?!"