Mạnh Bằng Phong mở to hai mắt, cậu cậu tôi tôi nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Không biết xấu hổ!"
Cố Bạch Y cong môi, gật gật đầu, tựa như vừa nghe thấy lời khen ngợi nào đó, cậu nói: "Là thản nhiên hơn anh mới đúng."
Mạnh Bằng Phong: "......"
Không, không biết xấu hổ!
Mạnh Bằng Phong nghẹn thở, lại bị thái độ đương nhiên của Cố Bạch Y đánh choáng váng, môi run rẩy, trong lúc nhất thời lại không biết nên tiếp lời như thế nào.
Thẩm Huyền Mặc làm sao lại tìm được loại người không biết xấu hổ này!
Không biết xấu hổ chút nào!
Mạnh Bằng Phong tức giận đến há miệng, dần dần có một chiếc xe dừng lại ở ven đường, có người gọi một tiếng: "Cố Bạch Y."
Hai người ven đường đồng thời quay đầu nhìn, đều có chút ngoài ý muốn.
Cố Bạch Y nở nụ cười trước: "Anh Thẩm? Không phải là công ty còn có việc sao?"
Thẩm Huyền Mặc đang muốn gọi cậu lên xe liền dừng một chút.
Luôn cảm thấy giọng điệu này của Cố Bạch Y có chút...
Mềm hơn bình thường, âm cuối hơi kéo dài, có chút ra vẻ ngọt ngào, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Advertisement
Giống như một con mèo sữa làm nũng.
"...... Bận rộn xong rồi." Thẩm Huyền Mặc nghi ngờ dừng lại một lát, giải thích, "Vừa rồi nhắn tin cho cậu còn chưa trả lời, tôi tưởng cậu còn đang bận."
Cho nên dứt khoát thuận đường tới xem một chút.
Nếu Cố Bạch Y còn chưa đi, hắn vừa lúc có thể thuận đường đưa người trở về.
Cố Bạch Y hơi trợn tròn hai mắt, lại mang theo vài phần ý cười ám chỉ: "Ai nha, anh Thẩm thật sự là quá tâm lý mà. Bận rộn như vậy còn cố ý đến đón tôi."
Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ "Cố ý".
Ngữ điệu khoe khoang khiến Mạnh Bằng Phong cũng nhịn không được run rẩy, ôm cánh tay trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.
Càng làm anh ta cảm thấy khiếp sợ chính là, Thẩm Huyền Mặc thế mà một chút biểu hiện phản cảm cũng không có, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.
Thẩm Huyền Mặc đương nhiên nhìn ra Cố Bạch Y có gì đó không đúng, tầm mắt đảo qua người Mạnh Bằng Phong, thậm chí còn không dừng lại.
Hắn dung túng mặc Cố Bạch Y biểu diễn, "Ừ" một tiếng, liền thò người qua ghế phụ, mở cửa xe từ bên trong: "Lên xe."
Cố Bạch Y nhìn Mạnh Bằng Phong——
Xem ra Thẩm Huyền Mặc cùng vị chị gái kia thật sự không thân quen lắm, hắn thậm chí còn không chủ động chào hỏi Mạnh Bằng Phong.
Cố Bạch Y càng không thể chủ động hòa giải với cậu ta, quay đầu cười cười với Mạnh Bằng Phong, rồi lên xe.
Mạnh Bằng Phong bị ánh mắt kia của cậu đâm cho giật mình, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sải bước tiến lên: "Thẩm Huyền Mặc! Anh——"
Cố Bạch Y "Phanh" một tiếng đóng cửa xe lại.
Cũng may cửa sổ xe còn mở, Thẩm Huyền Mặc nghe thấy tiếng ồn ào của cậu ta, tầm mắt mới ném lên người Mạnh Bằng Phong lần thứ hai.
Lần này dừng lại thêm hai giây.
Thẩm Huyền Mặc hỏi Cố Bạch Y: "Người quen của cậu?"
Ngữ khí tự nhiên lại xa lạ.
Mạnh Bằng Phong bên ngoài xe nghe được rõ ràng: "..."
Cố Bạch Y đang muốn khen hắn sẽ làm người ta tức giận, kết quả vừa quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Huyền Mặc —— vẻ mặt nghi vấn không giống giả dối.
Thẩm Huyền Mặc hình như quả thật không biết người bên ngoài kia.
Cố Bạch Y trầm mặc một lát, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu ta nói mình tên là Mạnh Bằng Phong."
Thẩm Huyền Mặc tựa hồ nhớ tới chút gì đó, nhưng sắc mặt vẫn có chút do dự.
Cố Bạch Y ho nhẹ một tiếng, lại bổ sung: "Còn có chị gái cậu ta tên là Mạnh Truy Nguyệt."
Advertisement
Thẩm Huyền Mặc nhíu mày suy tư hồi lâu, lại cẩn thận đánh giá mặt Mạnh Bằng Phong một chút, không nhịn được hỏi một câu: "Cậu đi Châu Phi đào than rồi à?"
Hắn trực tiếp bỏ qua câu nhắc đến Mạnh Truy Nguyệt kia.
Mạnh Bằng Phong giận run người, đáng tiếc hệ thống từ ngữ thật sự là thiếu thốn: "Anh mới đào than, cả nhà anh đều đào than!"
Thẩm Huyền Mặc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, "À" một tiếng liền muốn đóng cửa sổ.
Ngay cả một lời tạm biệt cũng lười nói.
Họ không thân.
"Thẩm Huyền Mặc!" Mạnh Bằng Phong gọi hắn lại, "Anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
Cố Bạch Y ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu ta nói chị cậu ta với anh là tình sâu nghĩa đậm, thanh mai trúc mã, không phải đối phương thì không gả."
Thẩm Huyền Mặc nhíu mày: "Cô ta có bệnh không?"
Cố Bạch Y dừng một chút, nhìn hắn một cái.
Tuy nói quả thật rất phiền...
Nhưng nói con gái người ta như vậy có vẻ cũng không tốt lắm.
Thẩm Huyền Mặc lại rất nghiêm túc, nhìn Mạnh Bằng Phong, nói với cậu ta: "Có chứng hoang tưởng thì đi chữa sớm một chút, để lâu nghiêm trọng thì không cứu được."
Mạnh Bằng Phong ngây người một chút, lúc này phản ứng còn rất nhanh, sắc mặt có thể nhìn thấy đỏ lên rõ ràng, cậu ta giận dữ nói: "Anh nói ai có bệnh đấy!"
Thẩm Huyền Mặc lười biếng trả lời: "Làm người không nên giấu bệnh."
Mạnh Bằng Phong: "Thẩm Huyền Mặc!"
Thẩm Huyền Mặc không để ý tới cậu ta, trực tiếp đóng cửa sổ khởi động lái xe, từ chậm đến nhanh, từ trước mặt Mạnh Bằng Phong chậm rãi chạy qua.
Cố Bạch Y không nhịn được, cười một tiếng.
Thẩm Huyền Mặc nhìn cậu một cái: "Chính là bởi vì chuyện này mới như vậy..."
Hắn dừng lại, thay đổi một từ: "Thật kỳ lạ."
Cố Bạch Y đương nhiên trả lời: "Anh thuê tôi không phải là vì ngăn cản loại chuyện này sao."
Giọng điệu của cậu đã được khôi phục như bình thường.
Lại không yếu đuối như lúc trước, giống như mỗi âm cuối đều mang theo một chút câu hồn.
Thẩm Huyền Mặc không hiểu sao có chút tiếc nuối.
Kỳ thật hắn không thích kiểu làm việc thẳng thắn này, nhưng trong khoảnh khắc đó vô thức toát ra sự ỷ lại thân mật, lại khiến hắn rất hưởng thụ.
Đang giật mình, hắn liền nghe thấy Cố Bạch Y hỏi hắn: "cô gái mạnh gia kia, là tình huống gì."
Thẩm Huyền Mặc dừng xe trước đèn đỏ, quay đầu nhìn về phía Cố Bạch Y.
Cố Bạch Y giải thích: "Tôi phải hiểu một chút mới có thể ứng phó chứ."
Thẩm Huyền Mặc trầm mặc một lát, trong ánh mắt lộ ra một tia mê mang, hắn nói: "Không quen."
Cố Bạch Y chớp chớp mắt, qua mấy giây mới phản ứng lại.
Không phải là không muốn nói.
Mà là thực sự không quen biết.
Thẩm Huyền Mặc là người nhìn qua không quên mà cũng phải cẩn thận nhớ lại lúc lâu, hiển nhiên là người qua đường đã sớm bị lãng quên đến mức không quan tâm.
"Nếu phải nói đến quan hệ thì..." Thẩm Huyền Mặc suy tư thật lâu, "Cô ấy là bạn học tiểu học của tôi. Và chỉ là bạn cùng lớp trong ba năm."
Từ lớp 1 đến lớp 3.
Khoảng cách bây giờ là rất xa.
Cố Bạch Y cũng không nói gì một lát, cảm khái: "Vậy cô ấy đối với anh... Thật đúng là đủ tình sâu nghĩa nặng."
Nói không chừng thật đúng là đóa hoa đào thối mà bà Thẩm nói.
Thẩm Huyền Mặc nhớ tới những chuyện cũ không thú vị này, ngược lại cũng nhớ tới một ít tình cũ: "Nhà cô ấy trước kia cách nhà tôi không xa, có điều tôi nói với cô ấy không quá mười câu. Em trai cô ấy —— chính là Mạnh Bằng Phong vừa rồi, lúc trước muốn theo cha tôi học nghiên cứu sinh, có điều bị cha tôi từ chối, hiện tại hẳn là còn đang học ở một trường nào đó."
Giáo sư Du còn đặc biệt gọi điện thoại nói chuyện này với hắn.
Lúc đó hắn cũng không nhớ rõ Mạnh Bằng Phong rốt cuộc là ai, nhận điện thoại cũng không hiểu ra sao, không biết cha hắn đột nhiên nói chuyện này với hắn làm gì.
Đối với người qua đường không liên quan, Thẩm Huyền Mặc cũng lười đi nghiên cứu kỹ, tự nhiên liền trực tiếp ném ra sau đầu.
Hiện tại lại nhớ tới, đoán chừng chính là bởi vì chuyện của chị gái Mạnh gia.
So với Mạnh Truy Nguyệt nhiều năm không gặp, Thẩm Huyền Mặc ngược lại còn có chút ấn tượng với người em hơn.
Lúc trước hồi đi học tìm cha đã gặp qua một hai lần như vậy.
Thẩm Huyền Mặc suy nghĩ một chút, an ủi hai câu: "Cậu không cần để ý tới cậu ta, cậu ta ở đây không bao lâu. Hơn nữa cậu ta hẳn là không muốn chị gái cậu ta đến với tôi."
Cố Bạch Y có chút tò mò hỏi: "Làm sao anh biết?"
Thẩm Huyền Mặc châm chọc cười: "Cậu ta không thích tôi lắm. Nếu thật sự để tôi làm anh rể cậu ta, đại khái cậu ta sẽ lựa chọn tự sát trước khi kết hôn."
Cố Bạch Y: "..."
Cố Bạch Y: "Anh đúng là hiểu rõ cậu ta."
Còn nói không thân.
Thẩm Huyền Mặc ngữ khí lạnh nhạt: "Loại ngu xuẩn này, trong lòng nghĩ cái gì cũng viết trên mặt."
Hàn ý lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất.
Thẩm Huyền Mặc lại chậm rãi dặn dò: "Cậu không cần sợ cậu ta. Tôi sẽ làm chỗ dựa cho cậu."
Cố Bạch Y hơi thò người nhìn biểu tình trên mặt hắn, thăm dò hỏi: "Giống như vừa rồi cũng được đúng không?"
Thẩm Huyền Mặc thở nhẹ một tiếng, vẫn gật đầu: "Có thể."
–
Nguyên Dĩ Ngôn nhìn xuống qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Bằng Phong ngồi xổm dưới lầu như chó canh nhà.
Cho dù là loại da mặt dày như tường thành của anh cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
"Thằng nhóc này cũng khá có nghị lực đi." Nguyên Dĩ Ngôn cảm thán, "Cho nên cậu ta rốt cuộc là muốn làm gì? Chứng minh hai người là người yêu giả mạo ra, xem chị gái cậu ta còn có cơ hội hay không, hay là đơn thuần muốn tìm chứng cớ để chị cậu ta hết hy vọng?"
Ánh mắt chế nhạo của anh không ngừng quét về phía Thẩm Huyền Mặc.
"Đây có phải là chứng tỏ khí chất cô đơn trên người cậu quá nồng đậm, loại người ngoài như này không tin cậu có thể tìm được tình yêu đích thực?"
Thẩm Huyền Mặc cúi đầu lật xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên: "Nếu cậu quá nhàn rỗi, có thể đi quét nhà vệ sinh."
Loại mức độ uy hiếp này, Nguyên Dĩ Ngôn không quan tâm.
"Tôi không phải lo lắng cậu ta ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, sau đó làm chậm trễ công việc sao."
Nguyên Dĩ Ngôn vẻ mặt chân thành, nhìn không ra một chút ý tứ hóng hớt cùng vui sướng khi người gặp họa nào.
Anh kéo ghế ngồi xuống trước bàn, che miệng nói nhỏ đề nghị với Thẩm Huyền Mặc.
"Tôi thấy loại người này thật sự không thấy quan tài không đổ lệ, hơn nữa tôi nhớ rõ nhà họ Mạnh có cặp song sinh nói to không ai bằng, nếu cậu thật sự làm cho người nhà cậu ta tin tưởng cậu và Tiểu Cố là thật, cam đoan không quá một tháng toàn bộ giới thủ đô đề biết đến."
Nguyên Dĩ Ngôn vừa nói vừa ngắm sắc mặt Thẩm Huyền Mặc.
Động tác trên tay Thẩm Huyền Mặc dừng lại, tựa hồ thật sự đang nghe Nguyên Dĩ Ngôn, nhưng cũng không có hành động gì, ngược lại có chút do dự.
Hắn cũng không phải muốn khua chiêng gióng trống công khai chuyện này.
Nếu thật sự có ý nghĩ này, hắn đã làm ngay từ đầu.
"Oa, hợp đồng đã ký rồi, cậu còn không muốn cho người ta một danh phận chính thức sao?" Nguyên Dĩ Ngôn nhìn ra sự do dự của hắn, vẻ mặt không dám tin hỏi.
Thẩm Huyền Mặc liếc anh một cái: "Làm khỉ trong rạp xiếc của tôi sao, hôm nay tới một Mạnh Truy Nguyệt, ngày mai lại có Lý Truy Nguyệt Vương Truy Nguyệt, cậu ấy không phiền tôi còn phiền."
Hắn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.
Tuy rằng hắn không quen biết Mạnh Truy Nguyệt, nhưng hắn rất rõ ràng trên người mình có bao nhiêu hoa đào thối.
Chính hắn còn tránh không kịp, nhưng khó bảo đảm sẽ không có người đem chủ ý đánh lên đầu Cố Bạch Y.
Không nói còn tốt, một khi gióng trống khua chiêng tuyên dương ra ngoài, thông tin của Cố Bạch Y chỉ phút chốc có thể bị điều tra sạch sẽ.
Khó tránh khỏi sẽ có người tâm tư dao động —— sao tên tiểu bạch kiểm này có thể, mình không thể?
Lại gặp phải chút tâm đen, chỉ sợ Cố Bạch Y đi học cũng không an yên.
Nguyên Dĩ Ngôn kỳ quái hỏi ngược lại: "Nhưng cậu tìm Tiểu Cố không phải vốn vì chuyện này sao?"
Hiệp ước thậm chí còn viết rõ ràng, một trong những nghĩa vụ của Cố Bạch Y chính là giúp Thẩm Huyền Mặc ngăn hoa đào.
Theo lý mà nói, cho dù trực tiếp ném cậu ra ngoài lập thành mục tiêu, một người hấp dẫn tất cả hỏa lực cũng là chuyện nên làm.
Nào có đạo lý ngược lại ẩn giấu không cho người ta thấy.
Thẩm Huyền Mặc ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Nguyên Dĩ Ngôn.
Nguyên Dĩ Ngôn bất giác ngồi thẳng người, lại nghiêng về phía sau.
– Thế mà lại tức giận.
Nguyên Dĩ Ngôn âm thầm líu lưỡi.
Thẩm Huyền lặng lẽ rũ mắt xuống, giọng điệu thản nhiên: "Hiện tại tôi không muốn, không được sao. "
Có thể, tất nhiên.
Cậu là ông chủ, cậu quyết định.
Nguyên Dĩ Ngôn không dám lên tiếng trêu chọc nữa, mà gõ gõ lên mặt bàn, thật lòng đưa ra đề nghị: "Nhưng bây giờ đã như thế này —— vẫn luôn giấu diếm không chút để ý, cậu để cho người khác nghĩ như thế nào về cậu ấy?"
– Cùng lắm chỉ là thứ có cũng được không có cũng không sao của Thẩm Huyền Mặc mà thôi.
Nổi hứng thì mang ra trêu chọc một chút, mất hứng thì đặt trong phòng nuôi.
Có lẽ là cảm thấy căn bản không thể công khai.
Hoặc có lẽ hoàn toàn không có ý niệm chính thức như vậy.
"Chủ nhân" như hắn còn không để trong lòng, những người khác tất nhiên cũng có thể khinh miệt ra mặt.
Trừ phi hắn thật sự giấu Cố Bạch Y cho đến ngày hiệp ước chấm dứt, vĩnh viễn không cho cậu xuất hiện trước mặt người khác.
Cố Bạch Y không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc.
Trong cái vòng tròn của Thẩm Huyền Mặc, cậu chính là một bên yếu thế tự nhiên, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Thẩm Huyền Mặc trầm mặc không nói, nhưng tài liệu trong tay chậm chạp không chuyển sang trang tiếp theo.
Nguyên Dĩ Ngôn biết hắn nghe vào.
Thấy thái độ của Thẩm Huyền Mặc hòa hoãn, tròng mắt Nguyên Dĩ Ngôn đảo qua, lại nổi lên xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Hắn hướng ra ngoài cửa sổ chu môi: "Cái khác tạm thời không nói đến, trước tiên đuổi tên kia đi. Muốn đối phó loại thẳng nam này, các cậu trực tiếp hôn một cái trước mặt cậu ta, cam đoan cậu ta suốt đêm chạy về thủ đô quỳ cầu xin chị mình buông tha cậu."
Thẩm Huyền Mặc lại một lần nữa ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: "Nhà vệ sinh dưới lầu, cũng thuộc về cậu."
Nguyên Dĩ Ngôn:"..."
Nguyên Dĩ Ngôn: "Cậu đây là thẹn quá hóa giận, lấy việc công báo thù riêng!"
Thẩm Huyền Mặc: "Tuần này đều..."
Nguyên Dĩ Ngôn lập tức giơ tay đầu hàng: "Coi như tôi chưa nói gì cả!"
Nói xong nhanh chóng đứng dậy lẻn ra khỏi phòng làm việc.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh lại ngoái đầu vào: "Đúng rồi, tôi lại tìm cho cậu một ít tài liệu học tập, vừa mới để lên xe của cậu cùng với những cuốn sách kia! Đừng cảm ơn tôi quá nhiều!"
Sau đó trước khi ánh mắt giết người của Thẩm Huyền Mặc giết tới, lại nhanh chóng biến mất.
Thẩm Huyền Mặc nhịn không được chống trán, ấn huyệt thái dương.
Tầm mắt rơi xuống điện thoại di động bên cạnh, tay hắn nhanh hơn não, cầm điện thoại di động mở tài khoản Cố Bạch Y.
Vài phút trước, Cố Bạch Y gửi tin nhắn đến hỏi hắn, hôm nay có về ăn cơm hay không.