Tiếng còi vang lên từ bên ngoài, Thẩm Huyền Mặc rốt cục nhặt lại thần trí, ba một cái đem cổ áo Cố Bạch Y ấn trở lại gáy cậu, tầm mắt chuyển sang một bên.
Hắn đập mạnh, vô tình đụng vào vết thương.
Cố Bạch Y khẽ "hít" một tiếng.
Thẩm Huyền Mặc run tay, thu tay về, có chút luống cuống nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt.
"Cậu...." Hắn muốn hỏi vết thương thế nào, nhưng lại nuốt trở về, cứng rắn nói một câu, "Mặc xong cẩn thận lại đi."
Cố Bạch Y cho rằng hắn bởi vì hiểu lầm mà cảm thấy xấu hổ, cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Ừ" một tiếng, cậu chậm rãi khép cổ áo lại, sau đó cúi đầu đóng cúc áo, một bên giải thích hai câu.
"Chỉ là hình xăm thôi. Trước kia bên kia chịu một chút thương tích, miệng vết thương quá xấu, liền xăm chút đồ vật hơi che một chút."
Thẩm Huyền Mặc còn chưa hoàn toàn tìm lại thần trí, theo bản năng tiếp một câu: "Không nghĩ tới cậu còn rất thích xinh đẹp."
Hình xăm đó thực sự rất đẹp.
Hắn hoảng hốt nghĩ.
Nhưng rõ ràng rất bình thường, hắn lại không dám nhìn nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Thẩm Huyền Mặc quy cho là mình không quen với khoảng cách quá gần, trước kia hắn cũng không thích nhìn chằm chằm thân thể người khác.
Cố Bạch Y đối với sự không được tự nhiên của hắn hoàn toàn không biết gì, chậm rãi giải thích: "Tôi ngược lại không sao cả, dù sao vết thương trên lưng mình lại không nhìn thấy. Nhưng tôi... Tôi có một người anh, nhìn thấy vết thương đó liền nhịn không được lại khóc, sau đó bạn bè của tôi đề nghị tôi tìm cách che giấu một chút."
Cậu kỳ thật là thể chất không dễ để lại sẹo.
Nhưng vết thương trên vai năm đó quá sâu quá nặng, lại không kịp thời xử lý, cuối cùng liền lưu lại một mảnh vết thương màu đỏ sậm.
Bởi vì xem như chắn tai họa cho anh mình, anh cậu vì thế đặc biệt tự trách áy náy, khuyên thế nào cũng không thể buông bỏ.
Sau đó anh trai mua cho cậu rất nhiều thuốc, thỉnh thoảng lại muốn đi xem vết thương của cậu, sau đó lâm vào trầm cảm ngắn ngủi, quay đầu lại đi tìm kiếm càng nhiều thuốc.
Cho dù Cố Bạch Y tâm lớn như vậy, cũng cảm thấy có chút phiền không sao chịu nổi, dứt khoát nghe theo lời khuyên của bạn bè, bị kéo đi tìm thợ xăm.
Hiệu ứng hình xăm là đáng kể.
Về sau anh trai cũng chỉ yêu cầu xem qua một lần, liền không bao giờ nhìn chằm chằm vết thương của cậu nữa.
Bản thân Cố Bạch Y cũng chỉ nhìn thoáng qua gương khi mới xăm xong, sau đó cũng không để ý nữa.
Ánh mắt Thẩm Huyền Mặc đảo một vòng sau lưng cậu: "Sao lại bị thương?"
"Tai nạn xe cộ." Cố Bạch Y dừng một chút, "Một chút ngoài ý muốn."
Thẩm Huyền Mặc liền không truy vấn nữa.
"Đi thôi." Hắn lẩn đi nói một tiếng như che giấu.
"Được." Cố Bạch Y gật gật đầu.
Lúc xe lại lái trên đường, Cố Bạch Y chợt quay đầu, nhìn thoáng qua bên đường.
Người đi đường lẻ tẻ qua lại, cậu không thấy dấu vết của người quen.
Nhưng cậu rõ ràng cảm giác được vừa rồi có người đang nhìn chăm chú vào cậu.
Không có ý tốt.
Thẩm Huyền Mặc hỏi cậu: "Còn có thứ gì muốn mua?"
Cố Bạch Y lắc đầu, nói: "Không có."
Sự bất an đó lóe lên.
Quãng đường còn lại không dài, năm sáu phút liền lái đến cổng trường, chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cửa lại trở nên náo nhiệt.
Thẩm Huyền Mặc đỗ xe ở ven đường, cũng không nổi bật.
Quần áo còn nguyên vẹn, chính là một chiếc áo sơ mi bình thường đến có chút cũ kỹ, không biết có phải Cố Bạch Y gần đây bận đến gầy gò hay là vốn không vừa người, có vẻ có chút to rộng.
Vạt áo bị gió đêm thổi bay phiêu đãng, lộ ra nửa đoạn eo, ngay sau đó lại bị Cố Bạch Y thuận tay kéo xuống.
Không có động tác đặc biệt nào khác, ăn mặc bình thường không có gì lạ.
Thẩm Huyền Mặc lại có chút không dám nhìn.
Hắn cảm thấy có thể là bởi vì hiểu lầm xấu hổ kia, không dám suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể làm bộ trấn định lảng tránh tầm mắt.
"Ngày mai——" lời nói đến bên miệng, lại bị hắn nuốt trở về, "Ngày mai cậu hẳn là bắt đầu đi học, qua hai ngày nữa tôi lại liên lạc với cậu."
Hắn cảm thấy rằng hắn cần phải điều chỉnh tâm trí của mình một chút.
Cố Bạch Y nói: "Được."
Cậu khom lưng cười cười với Thẩm Huyền Mặc, theo thói quen nói một tiếng "Chúc ngủ ngon".
Thẩm Huyền Mặc vẫy tay, liền lái xe rời đi.
Cách cổng trường cách đó không xa, có mấy người dừng bước, nhìn về phía này.
Cố Bạch Y vừa quay đầu, đụng phải tầm mắt đánh giá tìm tòi của bọn họ.
Hai cao một thấp, người cao nhất kéo vali, bên cạnh hai ba lô một người một người xách ba lô, giống như tiểu đệ vây quanh nam sinh cao nhất kia.
Biểu tình trên mặt hai tiểu đệ giống nhau, kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứu lại ghét cay ghét.
Có vẻ hơi quen mắt.
Cố Bạch Y tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ một chút, nhớ tới ba người này đều là bạn cùng phòng của cậu, người thấp bé tên là Kinh Nhất Phàm, cao hơn một chút Là Hứa Bằng Trình, phú nhị đại ở giữa kéo vali tên Thường Đình.
Kinh Nhất Phàm và Hứa Bằng Trình đều là tiểu đệ tùy tùng của Thường Đình.
Trong số 6 người trong ký túc xá, Thường Đình có địch ý sâu đậm nhất đối với nguyên chủ, hai tiểu đệ tự nhiên lão đại chỉ đâu đánh đó, bình thường không ít lần âm dương quái khí trào phúng nguyên chủ.
Có điều nguyên chủ trước kia rất bận rộn, tiếp xúc với bọn họ không nhiều lắm, những trào phúng kia cậu cũng nghe thành thói quen, cũng không để ở trong lòng.
Nguyên chủ cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc chọc phải mấy người Thường Đình khi nào.
Có lẽ một số người trời sinh không đối phó.
Cố Bạch Y cũng không có tính toán với bọn họ.
Hiện tại bọn họ học năm 3, nhiều nhất lại một năm nữa bọn họ nên ra ngoài thực tập, ngày sau xác suất lớn cũng sẽ không có lui tới.
Cho nên Cố Bạch Y chỉ theo thói quen lộ khuôn mặt tươi cười với bọn họ, lập tức dời tầm mắt, mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh bọn họ.
Sắc mặt Thường Đình thay đổi.
Hai tiểu đệ phía sau cũng nắm chặt nắm đấm, làm bộ hướng bóng lưng cậu vung lên, một bên khinh thường nói thầm.
"Thật đúng là tìm chỗ dựa vững chắc? Lập tức còn cuồng lên."
Trước kia Cố Bạch Y nhìn thấy bọn họ đều không dám nhìn thẳng vào mắt, ngẫu nhiên đường hẹp gặp nhau, luôn là cậu cúi đầu chủ động lui sang một bên, chờ bọn họ đi qua mới rụt cổ kẹp đuôi vội vàng đi qua.
Hai tiểu đệ thường xuyên ở sau lưng chửi bới cậu nhát gan như chuột không giống đàn ông.
Nhưng thật sự nhìn thấy Cố Bạch Y không để bọn họ vào mắt, bọn họ ngược lại lại cảm thấy khó chịu.
Thường Đình hừ lạnh một tiếng: "Có người đứng đắn nào có thể coi trọng cậu ta?"
Tiểu đệ đi theo phía sau lẩm bẩm nói những lời trào phúng, Thường Đình cũng không trực tiếp tham dự, nhưng nghe những phỏng đoán ác độc kia, tâm tình của gã tựa hồ cũng sảng khoái hơn một chút.
Sau đó gã mới lạnh nhạt ngăn lại: "Được rồi, cậu ta không biết xấu hổ chúng ta còn biết đó, đừng để người ta cho rằng ký túc xá của chúng ta đều cùng giống thứ hàng hóa như cậu ta."
Lúc này tiểu đệ mới ngậm miệng lại.
Cố Bạch Y hoàn toàn không biết gì về những lời đồn sau lưng, cậu đã chạy về ký túc xá trước một bước, chuẩn bị tiếp tục làm thêm bài tập.
Khi đi qua hành lang, cậu nhìn thấy Cô Lan Nhân đang ngồi chơi trong ký túc xá khác.
Cô Lan Nhân cùng người trong phòng kia quan hệ tốt hơn, bình thường cũng luôn cùng nhau hành động.
Ký túc xá sáu người cũng đủ chia ra mấy nhóm nhỏ, có điều chỗ chung của năm người kia đại khái đều rất chán ghét nguyên chủ.
Chỉ là mức độ khác biệt nặng nhẹ.
Cô Lan Nhân xem như là vừa phải, Thường Đình cùng hai tiểu đệ là nặng.
Về phần người còn lại.....
Cố Bạch Y vừa như đi vào cõi thần tiên, vừa đẩy cửa ký túc xá ra, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy người còn lại ——
Lâm Hòa Sơ.
Nhìn thấy Lâm Hòa Sơ lần đầu tiên, Cố Bạch Y phản ứng đầu tiên là rời khỏi xem cửa có viết chữ "Nam" hay không.
Hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, cậu mới cứng rắn dừng bước.
Lâm Hòa Sơ rất xinh đẹp.
Không giống như Cố Bạch Y liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giới tính, ngũ quan Lâm Hòa Sơ đều nhu hòa mười phần, một đôi mắt phượng không lộ ra sắc bén, ngược lại có vài phần quyến rũ.
Nói một cách đơn giản, đó là nam sinh nữ tướng.
Hơn nữa y để tóc dài.
Cố Bạch Y vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy y cắn dây buộc tóc đỏ đang chải tóc.
Cậu còn tốn vài giây cẩn thận tìm kiếm trí nhớ của nguyên chủ, xác nhận mấy lần tình cờ gặp phải trong phòng tắm công cộng không phải là ảo giác, cậu mới dám tiếp tục nhấc chân đi vào trong.
Trong trí nhớ tính cách Lâm Hòa Sơ cũng không âm nhu, ngược lại còn có chút cao lãnh.
Nhưng y lại là người duy nhất trong ký túc xá sẽ chủ động chào hỏi Cố Bạch Y —— loại tâm bình khí hòa.
Lâm Hòa Sơ hơi gật đầu với Cố Bạch Y, lúc cột tóc nhắc nhở một câu: "Ngày mai phải giao bài tập."
Thanh âm khàn khàn, phối hợp với ngoại hình giống như con gái liền có vẻ có chút trái ngược.
Có điều Cố Bạch Y chỉ sửng sốt trong chốc lát, nghe vậy liền nói một tiếng: "Cảm ơn."
Lâm Hòa Sơ thu lại tầm mắt, Cố Bạch Y trở lại vị trí của mình, lấy ra vở bài tập.
Sau đó, họ không mở miệng một lần nữa.
Thẳng đến khi Thường Đình mang theo hai tiểu đệ ồn ào ầm ĩ vào cửa.
Thường Đình đặt đồ đạc xuống đất, liền đi thẳng tới chỗ Lâm Hòa Sơ, nhiệt tình đi lên hỏi han ân cần: "A Sơ cậu trở về rồi, khi nào trở về? Sớm biết tôi cũng về đón cậu sớm."
Cố Bạch Y vừa làm bài tập, vừa phân tâm ngẩng đầu lên.
Thường Đình biến sắc rất nhanh, lúc này tràn đầy ôn nhu thân thiết, giống như đang nhìn trân bảo quan trọng gì đó vậy.
Lâm Hòa Sơ lại cao lãnh như thường, liền trả lời bốn chữ, "Ừ" cùng với "Vừa mới trở về".
Thái độ của Thường Đình đối với anh đã thành thói quen, nhưng bất khuất kiên cường.
Từ cơm áo gạo tiền nói đến sắp xếp mấy ngày tới, qua vài ngày nữa lại là cuối tuần, gã mời Lâm Hòa Sơ cùng nhau đi ăn tối, chúc mừng sinh nhật.
Gã ân cần như vậy, vừa nhìn đã biết là có điều cầu xin khác.
Lâm Hòa Sơ cũng không biết là không nhìn ra, hay là tính tình đơn thuần rất tốt, tuy rằng ít nói, nhưng cũng không thấy tức giận.
Nghe Thường Đình mời, y còn cố ý lật lịch, sau đó từ chối: "Xin lỗi, hôm đó tôi có việc."
Thường Đình nghẹn một cái, không chút suy nghĩ liền khuyên: "Ngày đó thứ bảy, buổi tối rút ra hai ba tiếng là đủ rồi, có chuyện gì ngày hôm sau nói sau cũng được."
Mí mắt Lâm Hòa Sơ cũng không nhấc lên, không tiếp lời, hiển nhiên là không muốn thay đổi chủ ý.
Sắc mặt Thường Đình có chút khó coi.
Gã vừa quay đầu, chỉ thấy Cố Bạch Y cười như không cười xem kịch, tâm tình tức khắc càng kém.
Hai tiểu đệ thời khắc khắc chú ý sắc mặt của gã, vừa nhìn tầm mắt gã chỉ vào, liền lập tức nhảy ra làm súng, nhìn Cố Bạch Y hừ lạnh: "Đừng nhìn, lại không mời mày, bọn tao cũng không dám ngồi một bàn với loại người như mày."
Cố Bạch Y nghe tiếng ngước mắt lên, hơi nghiêng người, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn qua.
Cậu cái gì cũng không nói, Kinh Nhất Phàm mở miệng theo bản năng im lặng.
Hàn ý sắc bén giống như đao nhọn theo sống lưng gã nhanh chóng nhảy lên da đầu, thần kinh bất chợt đau đớn một chút.
Trong nháy mắt sợ hãi chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức giống như là ảo giác.