Cừu béo dẫn lợn rừng về nhà

Phần III


1 năm


10.

Khi tôi ra ngoài mua kem que, tôi nhận được một cuộc gọi từ Trần Dã.

"Đi đường nhỏ mà về nghe chưa? Gặp chỗ đông người thì tránh ra, đừng đi..."

Trước khi anh ấy nói xong, tôi đã bị bao vây bởi các phóng viên đã tìm thấy tôi và những fan cuồng của Lương Thanh Vân.

"Cô Lâm, cô muốn nói gì về cuộc hôn nhân bí mật của mẹ cô, Lương Thanh Vân và việc cô ấy có một cô con gái?"

"Cô Lâm, cô có thể trả lời về tin tức mẹ cô, Lương Thanh Vân sắp tái hôn không?"

"Nghe nói trước đó Lương Thanh Vân không nhận cô, cô không oán hận sao?"

"..."

Một rừng micro nhỏ liên tục hướng về phía tôi, buộc tôi phải lùi vào một góc.

Thậm chí, máy quay của một số người đến quá gần và va vào trán tôi khiến tôi bị bầm tím.

Từ những gì họ nói ghép lại với nhau tôi đã hiểu được.

Ngày hôm qua, những người nổi tiếng trên mạng và các phóng viên giải trí đã phơi bày tin tức rằng Lương Thanh Vân đã giấu giếm cuộc hôn nhân trong những năm trước đây của mình, sinh một cô con gái rồi lại ly hôn, giấu giếm mọi thứ về cô con gái. 

Trước sức ép của dư luận, Lương Thanh Vân đã đứng ra thừa nhận và xin lỗi.

Tôi nhìn những người trước mặt mình, những người muốn chia sẻ tin tức cho quần chúng ăn dưa rồi nói:

"Thật ra, tôi không quan tâm bà ấy kết hôn với ai. Tôi là một người trưởng thành, không phụ thuộc vào ai cả.”

Cơn đau râm ran trên trán khiến suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn.

"Bà ấy rất tốt. Không có ai không xứng với ai cả. Mọi người chỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau hoặc chống lại nhau. Tại sao các bạn lại mù quáng theo đuổi đời tư của họ mà bỏ qua quá trình họ cố gắng như thế nào để có được thành công?"

“Mẹ tôi” tôi ngừng nói, nghĩ muốn cho bà ấy thể diện trước mặt mọi người, tôi lại nói: "Mẹ tôi và cha tôi kết hôn vì họ yêu nhau. Với tôi, đó là điều tốt nhất."

Tôi mở to mắt, nhìn thẳng vào máy quay và nói từng chữ: “Con cảm ơn cha mẹ đã cho con tuổi thơ đẹp nhất, để con có thể vượt qua mọi khó khăn tại trong phần đời còn lại của mình”.

Mọi người có mặt đều sửng sốt, nhưng dường như họ muốn tìm hiểu sâu hơn những gì tôi nói, tiếp tục tranh nhau hỏi để moi thêm tin tức từ tôi. 

Trong khi bọn họ ép tôi không buông, bỗng truyền đến thanh âm gầm thét: "Tôi xem ai dám làm loạn? !"

11

Tôi ngước mắt lên và thấy Trần Dã

Ngang qua đám đông. Anh ấy đặt tôi phía sau xe anh ấy và đưa tôi đi. Bỏ lại đằng sau đám người háo hức đuổi theo.

Trở lại cửa hàng, Trần Dã bôi thuốc lên trán tôi, mặt đen như than, "Em ngốc à? Nhiều người cùng đến như vậy."

Tôi mỉm cười nhìn anh.

Khi dư luận nóng lên, Trần Dã đã tịch thu điện thoại của tôi một cách khó hiểu và liên tục hướng dẫn tôi về vùng nông thôn để giúp bà thu hoạch hạt cải dầu, mặc dù tôi mệt đến mức không thể đứng thẳng.

Tôi đã nghĩ rằng anh ấy đang trả thù tôi, nhưng hóa ra đó là một kiểu bảo vệ khác.

“Chú, chú hôm nay thật đẹp trai!” Tôi cười thật tươi và giơ ngón tay cái lên.

"..."

Tôi nghiêng đầu hỏi: “Vậy chú còn giận không?”

Anh nhìn xuống tôi, "Cái gì?"

“Chuyện em đánh nhau với người ta, còn…” Tôi xoa hai tay vào nhau, không dám nhìn anh ta, “Còn có chuyện đêm đó lúc say em đã nói.”

"Không tức giận."

Anh rút bàn tay đang thoa thuốc ra, xoay người đi ra phía sau rửa sạch.

Trong lúc này, tôi lại nhìn thấy bức ảnh thẻ kia trong góc của chiếc ví trên bàn, đó là bức ảnh mà lúc trước anh ấy vô tình làm rơi nó xuống đất và đặt lại vào ví.

Ngứa tay, tôi mở ra và liếc nhìn bức ảnh.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người trong bức ảnh thẻ. Đó là bức ảnh bị thiếu trong thẻ học sinh của tôi, tôi phải chụp lại và làm lại.

Có âm thanh từ cửa sau truyền đến, tôi lắc lắc bức ảnh: "Trần Dã, chú thích em."

Lại cảm thấy không đúng, tôi hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

Tôi tìm kiếm trong đầu rất lâu, nhưng tôi không tìm thấy khuôn mặt của Trần Dã. Nhưng anh không trả lời và bước đi rất nhanh.

Trước khi tôi ngăn anh ấy lại, Lương Thanh Vân đã gọi cho tôi, "Dao Dao, dạo này con thế nào? Mẹ xem tin tức, bọn họ..."

Tôi biết bà ấy muốn nói gì, cảm giác tội lỗi, lời xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ điều đó là cần thiết. Về chuyện riêng tư và hôn nhân của bà ấy, tôi không có ý kiến gì.

Những ngày sau đó, một số phóng viên giải trí muốn phỏng vấn tôi, nhưng Trần Dã đã đuổi họ đi với vẻ mặt hung dữ. Tôi đột nhiên cảm thấy rằng anh khá dễ thương.

Tôi muốn dậy phụ giúp công việc nhưng Trần Dã luôn tránh mặt tôi hoặc cả đêm không về. Anh ấy không muốn thừa nhận rằng anh ấy thích tôi, anh ấy nâng tôi lên rất cao và đặt tôi xuống rất thấp. 

Để mối quan hệ có tiến triển, tôi nghĩ tôi cần phải cho một chút xúc tác khiến anh ấy cảm thấy bị đe dọa.

Vì vậy, sau khi nhận được tin người bạn từ thuở nhỏ đã đến thị trấn, tôi đã vui vẻ đến đón.

12

Tôi không nghĩ cùng người bạn đó đến đây còn có Tiền Hối, cha anh ấy.

Cha anh ấy và cha tôi đồng sáng lập Công ty hậu cần hiện đã niêm yết, khi tôi còn nhỏ, tôi thường chơi với con trai của ông ấy là Tiền Hữu Minh, bằng tuổi tôi.

Tiền Hữu Minh đứng ngược gió, trẻ trung năng động nhưng cũng nội liễm ôn nhu.

Anh ta thấy tôi đang ở đây trên các tin tức giải trí, vì vậy anh ta đã làm ầm lên để đến đây. Tôi cố tình rủ anh ta đến giúp bà bó hạt cải dầu.

Khi Trần Dã đi xe ba bánh đến, anh tình cờ thấy Tiền Hữu Minh và tôi đang ngồi trên bờ ruộng, ăn những quả cà chua mà chúng tôi vừa hái.

Tôi và Tiền Hữu Minh nói chuyện vui vẻ, cười rất hạnh phúc. Chiếc chìa khóa trong tay Trần Dã ngày càng siết chặt hơn, da anh đỏ bừng.

“Chào chú!” Tiền Hữu Minh lo lắng cúi đầu mà mắt thường có thể nhìn thấy, “Tôi là bạn của Dao Dao.”

Trần Dã không để ý tới Tiền Hữu Minh, nhìn thẳng vào tôi, hơi nhíu mày, có chút không vui, đè nén lửa giận.

"Cái gì?" anh hỏi.

Tiền Hữu Minh nhiệt tình trả lời mà ánh mắt không hề có tiêu cự: "Vâng! Đây là biệt danh của Lâm Diệu, là tất cả những người thân trong gia đình cô ấy đều gọi cô ấy như vậy."

Trần Dã liên tục thấp giọng lẩm bẩm hai chữ "người nhà", ánh mắt nguy hiểm càng lúc càng nghiêm trọng.

Tôi đắc thắng nắm lấy cánh tay của Tiền Hữu Minh: "Vâng! Em và Tiểu Minh đã là người một nhà từ khi còn nhỏ, và bọn em sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai."

Nói xong, tôi cố ý ghé sát tai anh ta hỏi xem có đúng vậy không. Tiền Hữu Minh mặt đỏ đến tận cổ, ngây ngốc đứng lên nói "Đúng vậy."

Sắc mặt Trần Dã âm trầm, xoay người đi vào cổng sân.

Trong suốt bữa tối, anh không nói một lời nào và phớt lờ tôi. Tôi cũng không thất vọng, tôi tiếp tục chọn món ăn cho Tiền Hữu Minh, bà ngoại đã tiếp đãi anh ta rất nồng nhiệt.

Buổi tối chúng tôi đều ở trong sân nhà bà ngoại, nửa đêm đang nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng đẩy cửa. Đó là Trần Dã.

Tôi mỉm cười nhìn anh, "Chú, đã muộn như vậy, xông vào phòng không tốt đâu!"

"Mấy ngày trước không phải còn thích tôi sao? Em đổi ý nhanh như vậy?" 

Đứng ở dưới ánh trăng, anh ngữ khí lạnh lùng, "Tên nhóc kia cũng là người vô tâm, cho nên em mới thích như vậy?"

Tôi gật đầu, "Em và Tiểu Minh lớn lên cùng nhau. Tính tình Tểu Mình tốt, lại có gia thế, em nghĩ rất xứng đôi."

“Không được thích anh ta.” Trần Dã nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tối sầm lại.

Như nghe được một bất ngờ bất ngờ nào đó, tôi cố nén vui mừng giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Chú, chú không thích em mà!”

Anh nghiêng người về phía trước và nhìn xuống tôi, tôi ở trong tầm nhìn của anh, như thể bị giam cầm trong một chiếc lồng vô hình, nhưng tôi rất thích thú.

"Đúng vậy, tính tình tôi rất xấu tính. Tôi không có nhiều tài năng, không có tiền bạc cũng không có quyền lực, nhưng tôi muốn có em. Từ ngày tôi thực sự nhìn thấy em, tôi đã muốn em đi theo tôi."

Anh giơ tay nhéo dái tai tôi, giống như đang cố gắng ổn định tâm trí con mồi sắp mất khống chế, ngăn không cho nó phát điên, "Nhưng em không nghe lời, còn không ngừng dụ dỗ tôi."

Giờ khắc này, dục vọng đè nén gần hai tháng qua của Trần Dã dần dần phóng đại, hiện tại con mồi đã cận kề, trong tầm tay.

Nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh luôn giống như bất mãn với trời với đất, thỉnh thoảng mới nói chuyện với tôi. Bây giờ thì như thế nào?

Phải, anh giống như một cậu bé ngồi ở hàng ghế sau ở trường, kéo bím tóc của cô gái mình thích, làm cô ấy khóc và khiến cô ấy nhớ đến mình.

Tôi cố nén cười, trịnh trọng gật đầu: “Trần Dã, em thấy chú rất ngây thơ.”

Anh sửng sốt.

"Mười hai năm đã trôi qua kể từ khi chú mười tám tuổi. Tại sao chú vẫn trông giống như một tên k hốn? Thích thì thích, sao lại vòng vo!"

“Vậy thì làm thằng k hốn nạn đi!” Trong lời nói của anh có sự dụ dỗ, bị màn đêm phóng đại vô hạn: “Vậy tôi có thể chọn người mình thích không?”

Tôi giả ngu: "Chú thích ai?"

Dường như nhìn thấy sự ngây ngất cùng tự mãn trong mắt tôi, anh men theo bậc thang tiến lại gần, “Tôi thích em!”

Đáp lại anh là tiếng tôi giục mọi người đóng cửa lại. Tôi hả hê hét lớn ngoài cửa: “Chú ơi, khuya rồi chú đi ngủ đi!”.

Trần Dã bị tôi trêu đùa, cười nói: "Dao Dao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị em chơi c hết!"

Lớp giấy cuối cùng trong mối quan hệ của chúng tôi đã bị rách. Chúng tôi đều ngầm quan tâm đến mối quan hệ sắp nảy mầm này, không vội vã nói muốn ở bên nhau mà tiến triển dần dần.

Theo lời của Trần Dã.

"Em đã đúng khi đẩy tôi ra đi vào đêm hôm đó. Tình cảm không phải là sự thúc đẩy của dopamine. Anh cần dành cho em một lời tỏ tình chính thức chân thành vào một thời điểm phù hợp và với một món quà được chuẩn bị chu đáo, để em hiểu rằng sự khởi đầu của mối quan hệ này không phải là do cảm xúc nhất thời mà là một sự chuẩn bị lâu dài."

Trong vài ngày chúng tôi vun đắp mối quan hệ, Tiền Hữu Minh bị Trần Dã bắt phải làm việc trên cánh đồng và đến lò mổ để bắt lợn. Nhìn chàng trai trẻ kiệt sức, tôi thầm hối lỗi trong lòng.

Tiền Hối, cha của Tiền Hữu Minh, người cùng anh ta đến đây, lấy tư cách trưởng bối nghiêm túc hỏi tôi : "Cháu và Trần Dã đó có quan hệ gì?"

"Cháu thích anh ấy!"

Chuyện này hoàn toàn trong sạch, không có gì phải giấu giếm.

“Tiểu Diệu, cháu thật là bất hiếu!” Tiền Hối tức giận đập bàn: “Đó chính là hung thủ giết cha cháu.”

"Lần này chú đến đây không chỉ vì Tiểu Minh đòi chú đưa nó đến gặp cháu, mà còn vì chú phát hiện ra rằng cha cháu đã gặp Trần Dã trước khi ông ấy qua đời. Bằng chứng đã được chú đã giao cho cảnh sát ."

13.

Ông ấy vừa dứt lời, tôi sững người tại chỗ.

Tôi vội vã quay lại cửa hàng, muốn hỏi Trần Dã chuyện gì đã xảy ra, nhưng bên ngoài cửa hàng, Trần Dã đã bị bắt lên xe cảnh sát.

Anh thấy tôi đến, nói vài lời với những người xung quanh, họ cởi còng tay cho anh rồi anh đi về phía tôi.

Tôi im lặng tính mở miệng mấy lần, cuối cùng nhìn anh hỏi: "Trần Dã, em có nên tin những gì họ nói không?"

Trong mắt có chút bối rối, anh nói: "Tôi sẽ quay lại sau vài ngày nữa, em giúp tôi giấu bà."

Anh ấy không trả lời vào trọng tâm, nhưng nói rằng anh ấy sẽ quay lại. Điều này là để trấn an tôi. Tôi trả lời: "Được, em tin anh."

Nhưng thị trấn này là một nơi nhỏ bé như vậy, tin tức về việc Trần Dã bị xe cảnh sát đưa đi nhanh chóng lọt ra ngoài trong những cuộc trò chuyện sau bữa tối của những người quen biết.

Sau khi nghe tin này, bà của Trần Dã ngất nên được đưa vào bệnh viện. Khi tỉnh dậy, bà ngoại nhìn tôi và nói: "Mấy năm trước bà bị bệnh thận, Trần Dã vì bà mà quay lại nơi này. Là bà đã kéo Tiểu Dã đi!"

“Cha mẹ Tiểu Dã mất sớm, nhà nội bên kia là gia đình phú quý, không muốn nuôi Tiểu Dã nên đem nó trả cho bà, bà biết bọn họ ghét bỏ mẹ Tiểu Dã là do mẹ nó là kết hôn lần hai, cảm thấy Tiểu Dã là người không rõ lai lịch”

Nói xong, bà ho, và tôi giúp bà đứng vững.

Tôi đưa cho bà cốc nước âm ấm mà tôi đã rót cho mình trước khi ra ngoài để nguội bớt, cho bà uống để làm dịu cổ họng.

"Bà ngoại, anh ấy sẽ không sao, đừng lo lắng."

Sau khi uống nước xong, bà vỗ nhẹ vào tay tôi và âu yếm nói: “Con và Tiểu Dã là những đứa trẻ ngoan”.

Tôi sợ bà ngoại sẽ nhớ Trần Dã cả ngày nên dỗ bà ngủ. Sau khi bà ngủ, tôi về nhà nấu canh, định mang vào cho bà bồi bổ cơ thể, tôi cũng sẽ đến đồn cảnh sát để hỏi thăm tin tức để bà yên tâm.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng đó đã là lần gặp cuối cùng của chúng tôi. Bệnh viện thông báo rằng bà đã rơi từ cửa sổ của phòng bệnh và c hết tại chỗ.

Khi biết tin, tôi vội vã đến bệnh viện ngay lập tức. Thang máy mở ra, tôi thở hồng hộc chạy đến cửa phòng bệnh. Ở cuối hành lang, Trần Dã, người đã được tha bổng sau 24 giờ, đang ngồi trên chiếc ghế dài với ngọn đèn sau lưng, sững sờ một lúc lâu.

Không phải là tôi chán nản, mà là tôi rất bình tĩnh. Không buồn, không giận, chỉ cúi đầu.

Tôi bị thấy cay ở mũi, tôi biết anh cũng không thể gặp bà ngoại lần cuối. Anh nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn về phía tôi, ngơ ngác nói như một đứa trẻ lạc lối: "Lâm Diệu, hình như tôi không còn có nhà."

Tôi cố nén nước mắt và an ủi anh “Em ở đây, em luôn ở đây”.

Khi bác sĩ yêu cầu các thành viên trong gia đình ký tên, Trần Dã bắt đầu viết chậm rãi như một con rối.

Tôi không kiềm chế được nữa, quay người chạy đến lối thoát hiểm, bịt miệng bật khóc.

Hôm đám tang bà, tôi cùng anh đeo khăn tang, anh vội vã chào hỏi, người làng xóm đều là người quen, anh luôn tươi cười mời mọi người ngồi vào bàn ăn tối.

Rút lui khỏi bữa tiệc vào ban đêm và đóng cổng sân. Trên đường trở về, tôi đi theo cái nắm tay của Trần Dã và nhìn bóng lưng anh ấy.

Vai anh ấy rất rộng, nhưng giờ anh ấy rất cô đơn.

Tim tôi lúc nào cũng đánh trống, mọi thứ quá tĩnh lặng khiến người ta bất an. Anh ấy thấy tôi dừng lại và nhìn lại tôi: "Có chuyện gì vậy?"

Thay cho trả lời, tôi bước tới, đưa ngón trỏ và ngón giữa chọc chọc vào khóe môi anh, đẩy lên trên, khóe môi anh cong lên thành hình lưỡi liềm.

Anh sửng sốt.

Tôi hài lòng cười: “Bây giờ trông khá hơn nhiều rồi”.

Ít nhất không có vô hồn, con người có chút sinh khí. Tôi vùng khỏi tay anh, chống nạnh rồi cởi mở nói: “Em đứng cả ngày rồi, chân đau, anh cõng em đi”.

Anh nhìn tôi thật lâu, thấp giọng cười nói: "Em là l ưu manh à!"

Tôi hếch cằm lên và nói "Đúng vậy", "Anh không tin à?"

Anh không nói hai lời ngồi xổm xuống cõng tôi trên lưng, tôi còn chưa kịp quen thì anh ta đi tới: “Cõng tên l ưu manh về nhà.”

Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, quay mặt về phía gió, cười vu vơ trong những ngày hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran.

Vào buổi chiều ngày thứ hai tuần bảy ngày của bà ngoại, Trần Dã đề xuất thả đèn lồng Khổng Minh.

Trên sân thượng, chúng tôi tránh nhìn nhau và viết ra những kỳ vọng của mình lên đèn, sau đó thắp nến và từ từ thả lên trời, càng lúc càng cao.

Trần Dã chắp tay, đứng bên cạnh tôi và hỏi tôi: "Em đã ước điều gì?"

Tôi quay đầu lại, thấy anh ngẩng đầu lên, nét mặt rắn rỏi lúc này dịu đi rất nhiều.

Tôi mỉm cười giơ tay lên, buông bàn tay ra khỏi cổ tay anh ta, tôi nắm chặt các ngón tay lắc lắc: “Cầu trời phật phù hộ cho chúng ta, A Dã, được bình an và thành công.”

“Ồ!” anh nhướng mày, “Vậy em cảm thấy thần phật sẽ phù hộ tôi sao?”

Tôi nhắm mắt giả vờ suy nghĩ, sau đó mở mắt ra nghiêm túc nói: “Em hỏi rồi, thần phật trả lời là sau này anh thân thể không chỉ khỏe mạnh thông suốt mà còn vạn sự như ý”.

"Thật à?"

Tôi kiễng chân hôn lên yết hầu của anh ấy, "Em sẽ không lừa dối anh."

Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhìn về hướng đèn Khổng Minh đang bay với nụ cười nhẹ.

Nhưng dường như lời cầu nguyện viết trên đèn lồng Khổng Minh không được như nguyện ước, Trần Dã bắt đầu đi chơi với nhiều phụ nữ khác nhau, thậm chí còn đưa họ về nhà qua đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play