Cừu béo dẫn lợn rừng về nhà

Phần II


1 năm


6.

"Dao Dao, trở về là tốt rồi, cháu biết không, Tiểu Dã về nhà không thấy cháu liền tìm khắp phố."

"May là tìm được cháu rồi, cháu không có việc gì, nếu không bà sẽ đ.ánh nó."

Sau khi tắm xong, tôi nhận được điện thoại của bà ngoại, sau khi cúp máy, tôi cảm thấy hơi phức tạp, khi từ gác xép đi xuống, tôi thấy Trần Dã đang cúi đầu cẩn thận khâu quần cho tôi. 

Kỹ năng may vá điêu luyện của anh ta khiến tôi hơi choáng. Anh ta cắn đứt sợi chỉ thắt nút với vẻ mặt dữ tợn, và đưa cho tôi chiếc quần đã khâu.

Tôi nhìn xuống và thấy một con vật được khâu vào đầu gối của chiếc quần trên tay tôi, lấy làm lạ nhìn nó hồi lâu: “Đây là con lợn sao?”

“Cô nói cái gì?” Trần Dã đút hai tay vào túi quần, hung hăng nhìn xuống tôi.

Tôi mím môi, "Vậy thì đây là?"

Im lặng một hồi, anh ta nặn ra một chữ: "Cừu."

"..."

Tôi nhìn nó rất nghiêm túc, và khen ngợi trái với lương tâm của mình: "Vật nhỏ này trông thật độc đáo!"

"..."

Khoảnh khắc anh ta quay lại, tôi vô tình nhìn thấy mặt sau một bức ảnh thẻ trên mặt đất. Tôi cúi người nhặt lên, vừa định lật ra, Trần Dã đã nhanh chóng giật lại. Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Trần Dã.

Kể từ đêm đó, khoảng cách giữa chúng tôi dần được thu hẹp. Ở trong cửa hàng cũng chán, nên tôi cùng Trần Dã đi bắt lợn.

Ở đó, tôi biết một chị gái, tên là Đại Phan Nhĩ, chị gái này có vẻ crush Trần Dã, là bà chủ trang trại lợn trong thị trấn.

Tôi ngồi xuống gặm một que kem, đợi Trần Dã thương lượng giá mua lợn.

Từ một khoảng cách rất xa, tôi đã nhìn thấy Đại Phan Nhĩ với mái tóc xoăn màu tím sẫm đang dựa vào Trần Dã một cách quyến rũ.

Cả hai đều là những người trưởng thành và có gu thẩm mỹ, họ trông giống như một cặp đôi, điều đó khiến tôi chú ý.

Tôi không biết Trần Dã đã nói gì, nhưng tôi thấy người phụ nữ đó đang nghi ngờ nhìn tôi, nhìn từ trên xuống dưới, rồi tỏ vẻ khinh thường.

Càng nhìn tôi càng cảm thấy khó chịu.

Không phải chỉ có mông to và ngực to thôi sao? Tôi cũng có!

Tôi ngồi thẳng lưng, hếch cằm như gà chọi.

Đại Phan Nhĩ trước mặt Trần Dã thì dịu dàng và đạo đức, nhưng lại hung hăng trước mặt tôi: "Tránh xa anh ấy ra."

Gần mực thì đen, sau khi ở với Trần Dã trong một thời gian dài, tôi đã táo bạo hơn trước rất nhiều.

Nghe vậy, tôi dang hai tay ra: "Nhưng tôi sẽ ngủ ở nhà anh ấy."

Ngừng vài giây, tôi nói tiếp: "Anh ấy yêu tôi, lại còn giặt giũ nấu nướng cho tôi, cô có giận không?”

Đại Phan Nhĩ thở dốc, chế nhạo con vật nhỏ trên quần của tôi, "Cái thứ xấu xí này thực sự phù hợp với cô lắm!"

"Xấu xí?"

Tôi gật đầu đồng ý, chỉ vào bóng lưng bận rộn của Trần Dã: "Anh ấy thêu đấy!"

Đại Phan Nhĩ nghiến răng, "Nếu cô dám nói với anh ta, tôi sẽ chiến đấu với cô."

Nhưng cô ta nói quá sớm, người đấu với tôi trước là Mao Ngạn Sinh, nhỏ hơn và thích cô ta.

7

Chàng trai trẻ này thích Đại Phan Nhĩ, vì vậy anh ta ghét Trần Dã, điều này khiến anh ta vấp ngã mỗi khi nhìn thấy Trần Dã.

Một ngày nọ, tôi đang ngồi trong xe đợi Trần Dã, thì nghe thấy cửa xe bị đá mạnh vài cái, phát ra âm thanh ầm ầm.
"Trần Dã, anh thật là hèn hạ! khắp nơi nịnh bợ chị Phan của tôi, rẻ như c hó ghẻ!"

Tiếng trách mắng vang lên lập tức làm lửa giận trong lòng tôi trào dâng.

"C hó nào sủa đấy, không ai quan tâm?"

Tôi vừa mắng vừa vểnh tai đi xuống, thì thấy mặt Mao Ngạn Sinh tái xanh.

Tôi bước xuống xe.

Anh ta ngước lên.

"Anh nhìn chằm chằm cái gì, chưa thấy gái đẹp bao giờ sao?"

Anh ta tức giận đến mức liên tục nói "cô, cô, cô ...", cuối cùng khịt mũi quay đầu đi.

Thừa thắng xông lên, tôi trừng mắt nhìn lại: "Tên kia nhìn thẳng vào tôi này!"

Anh ta cả giận nói: "Làm sao vậy? Nói Trần Dã là tên k hốn, tôi có sai không?!"

Nói xong, anh ta huýt sáo khiêu khích tôi, "Trần Dã là đồ k hốn nạn!"

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi không cần phải chịu đựng nữa.

Tôi chọc vào lỗ mũi anh ta, anh ta kéo tóc tôi. Tôi véo da thịt mềm mại của anh ta, anh ta cù lét tôi. Tôi nhổ vào anh ta một lần, anh ta nhổ vào tôi hai lần.

Cuối cùng, hai chúng tôi bị Trần Dã bế như gà.

Trần Dã tóm cổ chúng tôi và răng đe chúng tôi về chuyện gây gỗ nơi công cộng.

Mao Ngạn Sinh mặt mũi bầm tím rống lên: "Tôi không phục!"

Trần Dã đặt chân vào hõm đầu gối, cả người anh ta loạng choạng, suýt chút nữa nằm trên mặt đất.

"Này!"

Mao Ngạn Sinh chỉ vào tôi: "Tại sao cô ta có thể đứng trong khi tôi phải ngồi xổm?! Tôi nghi ngờ anh có tư thù với tôi!!"

Trần Dã hừ lạnh một tiếng, "Nếu như anh không chịu, tôi nói Đại Phan Nhĩ nói chuyện với anh!"

Hắn lập tức không dám đánh ho he.

Còn tôi, che nửa khuôn mặt sưng húp và khóe mắt thâm tím, bĩu môi bất bình.

“Này, còn không nhận sai à!” Trần Dã đá chiếc ghế đẩu bên cạnh chân tôi, “Có nhận không?”

Tôi ngửa cổ tự tin nói: “Tôi không sai”.

"..."

Anh ta tức giận nói: "Ai ra tay trước?"

Nghĩ đến những điều khó chịu mà Mao Ngạn Sinh đã nói trước đó, tôi không muốn làm Trần Dã khó chịu nên nhẹ nhàng nói: "Anh ta huýt sáo với tôi trước."

"Cô huýt cho tôi nghe?"

Tôi ú ớ một hồi nhưng không huýt được tiếng nào, toàn là "suỵt" thôi.

Ngao Mạn Sinh kiêu ngạo chế nhạo tôi. Tôi không kìm được vẻ mặt: "Anh cũng chỉ được cái khoác lác thôi."

Trần Dã nhìn tôi một lúc, sau đó anh ta nhấc ống tay áo của tôi lên với điếu thuốc trên miệng.

Tôi không kịp ngăn cản, hình xăm hổ gầm đen trắng trên cánh tay tôi lộ ra.

Áp suất không khí thấp của Trần Dã khiến tôi ớn lạnh sống lưng, tôi rụt cổ lại một cách khôn ngoan. Anh ta dùng ngón tay cái xoa mạnh, phát hiện màu sắc vẫn không phai đi, vẻ cáu kỉnh trên mặt càng đậm hơn: "Ai xui cô đi xăm vậy?"

"Tôi đi theo chú sợ có chuyện gì xảy ra! Làm cho ra vẻ oai phong" tôi cười nịnh nọt "hihi", "Chú Dã yên tâm, không phải hình xăm, mà là hình dán thôi, chỉ cần rửa sạch bằng nước ."

"Lâm Diệu, tôi đã nói với cô như thế nào? Cô muốn làm gì thì làm, nhưng nhất định phải nghe lời tôi. Chỉ cần tôi còn chăm sóc cô ngày nào thì cô nhất định phải nghe lời tôi ngày đó."

Có lẽ là vì tôi đã nghe theo lời khuyên của mẹ và cha tôi trong những năm này và ngoan ngoãn ở nước ngoài, chỉ vì cái gọi là tương lai của tôi.

Một năm tôi chỉ gặp họ vài lần, một khi tôi có cảm xúc của một cô gái nhỏ, họ sẽ chỉ bắt tôi ngoan ngoãn nói rằng đó là vì lợi ích của tôi.

Chính vì ngoan ngoãn, tôi ở nước ngoài quanh năm, thậm chí còn không được gặp cha lần cuối.

Tôi ngoan ngoãn hai mươi năm, giờ phút này trong tiềm thức lại muốn phản kháng: "Tôi mới hai mươi tuổi, tuổi dậy thì như này là bình thường, hơn nữa thỉnh thoảng nổi loạn cũng là để trút giận."

Sau tiếng hét, cả không khí yên lặng đến lạ thường. Ánh mắt Trần Dã lạnh lùng, tôi cúi đầu trầm mặc. Giây tiếp theo, Trần Dã lạnh giọng nói: "Tôi thật sự đã quen với cô!"

Nói xong, anh đạp ga chở tôi đến một tiệm xăm bằng xe máy.

8

Anh ta khéo léo nói vài câu với ông chủ, sau đó tóm lấy tôi đang định bỏ chạy, xốc gáy tôi tóm lên và bước đến căn phòng nhỏ đầy dụng cụ xăm hình.

"Không phải muốn nổi loạn sao? Không phải nói dậy thì sao?"

Trần Dã liếc tôi một cái, móc cái ghế dưới chân đặt trước mặt tôi, “Nào, ngồi xuống đi, tôi xăm cho cô một con rồng, để cô thành đại tỷ, ra ngoài oai phong lẫm liệt."

Nói xong, anh ta đeo găng tay cao su đen vào hai tay, cầm máy xăm nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống ghế và lo lắng nuốt nước bọt.

Sau đó, anh ta mua cho tôi một miếng dán hình con cừu vui vẻ và dán lên trán tôi, không cho phép tôi tháo nó ra trong một tuần.

Nguyên tuần đó, khi Đại Phan Nhĩ đến tìm tôi, tôi cũng không dám ra ngoài kể cả khi tôi bị g iết. Tôi ngồi xổm trước điện thoại để xem Cừu vui vẻ và Sói xám.

Vì too đánh nhau, Trần Dã đã phớt lờ tôi trong một thời gian dài, và anh ta thường giữ khuôn mặt lạnh lùng khi nhìn tôi.

Trong khoảng thời gian đó, anh ta đã yêu cầu tôi thành thật tự kiểm điểm, nói rằng tôi không nên đánh nhau với người khác, anh ta sẽ không quan tâm.

Tôi nhờ bà ngoại giúp, bà cười nói: "Tiểu Dã nó không giận cháu, nó chỉ sợ cháu đã xảy ra chuyện, nó sẽ không tha thứ cho mình, nó giận chính mình!"

Không thể kháng cự, cũng không thể nổi loạn, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thể hiện phép lịch sự của mình mỗi ngày, dậy sớm nấu ăn và giặt giũ cho Trần Dã.

Mãi cho đến khi căn bếp sắp bị tôi đốt cháy, quần áo bị xé nát vài mảnh, anh ta mới tức giận nói: "Đi ra! Từ nay về sau tôi không còn mặt mũi nào ra ngoài nữa."

Vì lợi ích của tôi cũng như người chú tuyệt vời này mỗi ngày, tôi đã không phản bác một lời nào.

Đại Phan Nhĩ và Mao Ngạn Sinh rủ tôi uống rượu và xin lỗi, tôi không từ chối và theo họ đến quầy hàng ở chợ đêm thị trấn.

Đại Phan Nhĩ vỗ bàn, bạo dạn nói: "Mao Ngạn Sinh đánh trước là không đúng, uống xong chúng ta coi như hết chuyện."

Nhìn Mao Ngạn Sinh miễn cưỡng nốc cả một chai, tôi cũng muốn nếm thử hương vị của rượu.

Sau đó, ba chúng tôi, ah, không, ba người say rượu ôm nhau khóc thật to.

Mao Ngạn Sinh đau lòng: "Tại sao người tôi thích không thích tôi?"

Đại Phan Nhĩ bất bình: "Tại sao người đàn ông mà tôi theo đuổi nhiều năm như vậy chỉ phớt lờ và không bao giờ quan tâm tôi?"

Đầu óc tôi choáng váng, cuối cùng tôi hét lên: “Hình như tôi có người mình thích, nhưng anh ta hung dữ quá!”

Chúng tôi nói hết câu này đến câu khác, nói qua nói về cho đến khi một bóng đen che phủ đầu tôi.

Đại Phan Nhĩ, người đang cầm chai rượu, cười một cách ng u ng ốc, chỉ về phía sau tôi và nói lớn: "Này! Người của tôi đến rồi."

Tôi lần theo những ngón tay của cô ta và nhìn thấy Trần Dã đang đứng đó với khuôn mặt khiến trái tim tôi rung động.
Tôi không vui bước tới, móc cổ Trần Dã bằng tay trái và dùng tay phải vỗ vào mặt anh ta.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi dùng một tay vỗ nhẹ vào bờ mông săn chắc của anh ta và nói những lời vô nghĩa với Đại Phan Nhĩ, người đang cầm chai rượu và nhếch mép cười.

"Nói rõ ràng, đây là người đàn ông của tôi, của tôi! Sao tôi cảm thấy ớn lạnh sau gáy? Tiểu Phan, cô ..."

Tôi chưa nói xong, tai của Trần Dã đã đỏ bừng và anh ấy cõng tôi lên vai, tôi đột nhiên nặng trĩu và choáng váng.

Bụng co quắp một hồi, khó chịu đến mức giãy giụa muốn xuống, Trần Dã vỗ cái mông nhỏ của tôi, "Còn động đậy nữa, hiện tại người đàn ông của cô sẽ quản cô."

Tôi lấy tay che mông, "ừ", chớp chớp mắt thảo luận: "Vậy được rồi, chú xử lý tôi nhẹ nhàng một chút được không?"

"..."

Trần Dã đặt tôi xuống, đứng lên: "Sao vậy?"

“Tôi là người ngoài hành tinh, cẩn thận.” Vừa nói vừa một tay giơ ngón trỏ lên đỉnh đầu.

"Nghĩa là gì?"

Tôi nghiêm túc nói: "Đây là ăng-ten, tôi muốn liên lạc với những người bạn đồng hành của mình để có thể nhanh chóng quay trở lại hành tinh của tôi."

Tôi dùng hai tay kéo má anh, nhìn trái nhìn phải, "Này, chú Dã, chú có cảm nhận được tín hiệu ăng-ten của tôi không, chú có đến chỗ tôi không?"

"Thôi, say rồi, đi về."

Tôi nằm trên vai anh, cảm nhận được cái vỗ nhẹ của anh trên lưng tôi, trong lòng chợt động: “Chú, chú có thích tôi không?”

9.

Tôi không biết mình đang nói cái gì, tôi chỉ cảm thấy anh phớt lờ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Và sự khó chịu này càng trở nên dữ dội hơn khi cô biết rằng mình đã yêu anh.

Hóa ra tôi đã bị anh mê hoặc từ lâu. Như là xác nhận, Trần Dã nhỉ giọng xuống một chút, "Nói lại lần nữa đi!"

Vừa nói, tôi vừa giơ ngón trỏ gõ vào ngực anh, "Em thích chú, rất thích chú."

Trần Dã hỏi tôi, "Lâm Diệu, em bao nhiêu tuổi?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, "Hai mươi."

“Hai mươi?” Anh thấp giọng lẩm bẩm liên tục, giống như muốn xé nát hai con số, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt cười tủm tỉm.

Trần Dã ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt, đứng dưới ngọn đèn, có chút ủ rũ, mặc áo vest màu trắng, "Lâm Diệu, tôi ba mươi."

"Khoảng cách mười tuổi đủ để tôi làm cha em!"

Tôi nhanh nhẩu đáp lại, "Cái r ắm!"

“Ai dạy em nói thế?” Anh cau mày, ánh mắt vừa ấm áp vừa tức giận.

“Chú!” Tôi hếch cằm lên và phản bác lại một cách chính trực.

"..."

"Em còn trẻ."

Tôi đẩy anh ra rồi đứng dậy, vỗ ngực và mông trước mặt anh, vô cùng trấn an nói: "Sẽ lớn lên, sẽ lớn lên."

Rượu làm tôi lảo đảo, tôi lại ngã vào vòng tay anh.

Tôi dụi mặt vào anh, "Ừ, thị trấn nhỏ cũng được, bà ngoại cũng được, em muốn ở lại nơi này, không rời đi nữa."

Tôi thực sự muốn ở lại đây.

Cho dù là dần dần thích Trần Dã, hay là mọi thứ ở đây, tôi ở nước ngoài quanh năm cũng không nhìn ra được.

Đó là một ngôi nhà, ấm áp, xinh đẹp, tự do và là nơi có thể cập bến.

Nhưng dù sao thì Trần Dã cũng lớn hơn tôi, anh suy nghĩ nhiều hơn.

“Em nói bậy bạ gì vậy?” Anh sờ đầu tôi, ngón tay quấn lấy một lọn tóc của tôi, quấn quanh ngón trỏ như dây leo, trầm giọng nói: “Em không thể ở lại đây, em không thuộc về nơi này."

Tôi muốn hỏi anh ấy, tôi thuộc về nơi nào?

Có cái gì thuộc về tôi không, có mái nhà nào để tôi trú ẩn mà không còn phải lang thang nữa?

Nhưng Trần Dã không nói lời nào, tôi say và trực tiếp ngã xuống, ngủ luôn.

Ngày hôm sau, tôi mơ màng tỉnh dậy, trong đầu nhớ lại những gì tôi đã làm với Trần Dã đêm qua. Tôi hơi choáng váng. Nghĩ đó là mơ.

Tôi không tin những giấc mơ đó là có thật cho đến khi Trần Dã cố tình tránh mặt tôi trong bữa ăn vào buổi sáng.

Hôm đó tôi nhát gan trốn sang nhà bà ngoại, lấy cớ là rảnh rỗi nên đến giúp bà làm ruộng. Bà ngoại vui vẻ nói: "Được! Bà vừa gọi Tiểu Dã qua nhà ăn cơm."

“Bà ơi, không cần đâu.”

Trên bàn ăn, không khí yên lặng đến mức chỉ có tiếng ve kêu bên ngoài và tiếng bát đũa va vào nhau.

Tôi rụt đầu lại chỉ dám bào cơm chứ không ho he một tiếng.

Trần Dã không tìm được cớ để đưa tôi về, vì vậy tôi đã tận dụng cơ hội để sống trong nhà của bà.

Trước khi đi, dưới ngọn đèn ố vàng, anh gọi tôi dừng lại.

"Thuốc trị muỗi đốt."

Tôi chạm vào chiếc nốt nhỏ màu đỏ bị muỗi đốt trên mặt, rồi nhìn vào cánh tay của mình và lặng lẽ nhận lấy.

Sau một lúc lâu im lặng, tôi còn tưởng rằng anh cũng sẽ tiếp tục lặng yên thì anh ấy đột nhiên nói: "Lâm Diệu, ý em là gì?"

"Ý gì là ý gì?" Tôi sợ rằng anh sẽ kiếm cớ để đuổi tôi đi, vì vậy tôi chỉ có thể giả vờ haha. Anh ấy cũng không ép buộc tôi, và phóng xe máy đi. 

Cứ như vậy gần mười ngày liền.

Cuộc sống khá thoải mái, tôi bắt châu chấu và xem đom đóm với lũ trẻ trong làng, và tôi cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết.

Điều phá vỡ cuộc chiến tranh lạnh giữa chúng tôi là khi danh tính con gái Lương Thanh Vân của tôi trong nhiều năm đã bị bại lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play