Sông Trăng

Chương 2


9 tháng

trướctiếp

Xe taxi dừng lại ở bên ngoài một khu dân cư ở trung tâm thành phố, khu dân cư này được gọi là khu bất động sản giá cao nổi tiếng ở thành phố Z. Vì phòng tranh mà Diệp Tri Manh đã  đến  trong bốn ngày một tuần ở rất gần đây nên cô rất rõ khu vực này như thế nào.

Sau khi xuống xe, Diệp Tri Manh nhìn xung quanh và hỏi Lý Kiến Vi: "Đây là nhà của Tiếu Lê hay là nhà của cậu thế?"

Lý Kiến Vi không trả lời, cậu chỉ trả tiền xong thì giật lấy bộ đồng phục học sinh trong tay Diệp Tri Manh rồi khoác vào người. Cậu cảm nhận được mùi hương của xà phòng thơm và thuốc lá trộn lẫn với nhau khi khoác chiếc áo lên.   

Diệp Tri Manh bị bơ, cô không hề nhận được câu trả lời từ phía cậu.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã biết câu trả lời rồi. Bởi vì có một người đàn ông trung niên đang đợi Lý Kiến Vi ở dưới khu nhà. Nhìn thấy cậu từ xa đi tới, người đàn ông trung niên liền dập điếu thuốc trong tay rồi cười cười chào hỏi. Sau khi nhìn rõ mặt cậu, người đàn ông liền sửng sốt: "Tiểu Vi, cháu bị đánh à? Sao không gọi điện thoại cho chú Lâm? "

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông trung niên tự xưng là "Chú Lâm" nhìn Lý Kiến Vi một cách cẩn thận từ trên xuống dưới. Sau khi thấy cậu không bị thương nặng nên ông chỉ nghĩ rằng đây là một cuộc chiến giữa bọn nhóc trẻ trâu: "Giám đốc Lý bảo chú đến gặp cháu để mang cho cháu ít thức ăn. Vì không liên lạc được với cháu nên chú đã gõ cửa và đi vào trong. Hình như bạn học của cháu đang ở đấy và đang ăn uống nên chú đã nói với họ để dành phần cho cháu nữa đấy." 

Lý Kiến Vi mất kiên nhẫn "Ừm" một tiếng. Trong lúc đó thì chú Lâm liếc nhìn qua Diệp Tri Manh và cười nói với cậu: "Cháu có bạn gái à?"

Lý Kiến Vi quay lại nhìn Diệp Tri Manh rồi nói với chú Lâm: "Đừng suy đoán linh tinh."

Chú Lâm cười nói: “Chú sẽ không mách bố cháu đâu. Trước lúc chú đến đây, ông ấy còn dặn chú không được phép trực tiếp đi vào vì để đề phòng cháu mang bạn gái về nhà đấy.”

Nghe thấy điều này thì Diệp Tri Manh rất ngạc nhiên vì còn có phụ huynh cho phép con trai mình mang bạn gái về nhà ...

"Vết thương trên đầu của cháu cần phải xử lý nên chú sẽ gọi bác sĩ Triệu. Cháu nhớ ở nhà đợi ông ấy nhé. À, buổi tối nay chú còn có cuộc họp nên chú đi trước nhé. Tí nữa chú chuyển tiền sinh hoạt cho. Nhớ gọi cho chú Lâm bất cứ lúc nào cháu cần."

Sau khi nói xong thì người đàn ông trung niên lên chiếc Mercedes màu đen và rời đi.

Người đàn ông tên chú Lâm này rất giống xã hội đen, thoạt nhìn qua thì có vẻ không phải là người tốt. Nhưng lại không giống như những tên côn đồ trong nhà hàng lẩu, ngược lại thì chú Lâm giống ông trùm hắc đạo trong phim hơn. Một người trông khá uy nghiêm và có địa vị nhưng đối với Lý Kiến Vi thì ông giống như bảo mẫu vậy.(Abilene x T Y T)

Diệp Tri Manh đi theo Lý Kiến Vi đến thang máy. Nhà của Lý Kiến Vi ở tầng trên cùng, một căn hộ song lập rộng hơn 400 mét vuông.  Khi thang máy vừa mở cậu liền bước vào trong nhà. Sau khi ra khỏi thang máy nhìn qua cánh cửa mở. Diệp Tri Manh nhìn thấy nhóm con trai suốt ngày đi chơi với Lý Kiến Vi đang tụ tập trong phòng khách.

căn hộ song lập: là kiểu biệt thự ghép khối từ 2 căn nằm trên một khu đất, có 3 mặt thoáng cùng một mặt tường chung. Loại hình này có kiến trúc đối xứng hoặc không đối xứng, tạo thành một chỉnh thể thống nhất nên khi nhìn từ ngoài vào, khách hàng sẽ dễ lầm tưởng đây là loại hình đơn lập, tuy nhiên, hai khối nhà cạnh nhau sẽ có lối đi riêng, thiết kế riêng và không gian sinh hoạt khác nhau.

Lý Kiến Vi vào cửa liền hất cằm với Tiếu Lê đang ngồi trên ghế sô pha: "Có người tìm cậu."

Nói xong, Lý Kiến Vi đi về phía cầu thang. Nhìn thấy trên mặt cậu có vết máu thì Vương Dương liền "Oái" một tiếng: "Anh Vi, anh bị đánh à?"

Nghe  thấy câu này thì mấy nam sinh trong phòng khách lần lượt nhìn Lý Kiến Vi nhưng cậu lại nói: “Không phải việc của cậu” rồi lên lầu tìm hộp thuốc.

Diệp Tri Manh không đi vào mà  đứng ở cửa nói vọng vào: "Tiếu Lê! Đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Các nam sinh vốn muốn hỏi người bên ngoài là ai nhưng nghe thấy giọng con gái ngọt ngào lanh lảnh bên tai thì đều nhìn về phía cửa xong sửng sốt. Ngoại trừ Lý Kiến Vi thì mọi người ở đây đều nhận ra Diệp Tri Manh và biết rằng cô ấy là con gái của Diệp Lỗi.

Tiếu Lê ném máy tính bảng trong tay xuống, vẻ mắt khó hiểu hỏi: "Cậu tìm tôi à?"

Học cùng trường được hai năm rưỡi, Diệp Tri Manh và Tiếu Lê biết nhau nhưng họ không nói chuyện hay giao tiếp gì với nhau cả. Diệp Tri Manh đã nghĩ trước khi đến đây thì nên nói gì nhưng bây giờ thì cô đang lâm vào tình thế bốn mắt nhìn nhau chằm chằm. Cô đã quên mất lời muốn nói nói rồi nên liền dừng lại  lấy bình tĩnh và lạnh lùng hỏi: "Tôi nghe nói rằng mẹ cậu đang qua lại với cha tôi và cậu muốn kéo người đến dạy dỗ ông ấy à?"

Tiếu Lê lập tức hiểu ra liền dựa vào trên sô pha rồi uể oải hỏi: "Cậu nghe ai nói thế?"

"Yên tâm đi, là mẹ cậu  theo đuổi cha tôi trước, là bà chủ động gọi điện thoại tới nhà tôi. Cậu không tin có thể hỏi bà ấy, tôi còn khổ sở hơn cậu nhiều, dù không thích cũng không đi làm phiền mẹ cậu. Thế tại sao cậu lại giận cá chém thớt đòi đánh cha tôi? Trước đây tôi không biết nhưng bây giờ tôi đã hiểu họ sẽ không bao giờ đến được với nhau. Cậu hãy bảo với bà như thế và nếu cậu không tôn trọng cha  tôi thì dù là chuyện lớn hay nhỏ tôi nhất định cũng sẽ khiến cậu phải hối hận."

 Các chàng trai ngồi ở đó vô cùng bối rối. Một lúc sau, Vương Dương-người đầu tiên hiểu ra vấn đề của câu chuyện đã đứng lên nói: "Bạn học Diệp hình như cậu đã lầm rồi đấy. Người yêu cha cậu không phải là mẹ của Tiếu Lê mà là bà Lý-mẹ của Lý Kiến Vi."

"..." 

Diệp Tri Manh sững người một lúc lâu rồi sau đó cô kinh ngạc nhìn Tiếu Lê.

Tiếu Lê cười cười và nói một câu để khẳng định: "Tôi muốn đánh Diệp Lỗi nhưng đó chỉ là để trút giận cho Lý Kiến Vi thôi."

"Cậu dám, thử động vào ba tôi xem!"

Mặc dù tính tình Tiếu Lê không tốt nhưng cậu ta không chấp nhặt con gái nên  khi nghe được điều này cậu chỉ cảm thấy buồn cười. Cậu muốn hỏi Diệp Tri Manh rằng cô đã lên kế hoạch như thế nào để khiến cậu và Lý Kiến Vi phải hối hận nhưng Diệp Tri Manh đã đóng sầm cửa và rời đi mất rồi.

Cha của Diệp Tri Manh là giáo viên dạy toán trong lớp của Lý Kiến Vi và Tiếu Lê. Từ sau khi mẹ của Lý Kiến Vi phát hiện ra giáo viên chủ nhiệm lớp của con trai mình là bạn học cấp ba của mình thì bà thường gọi điện cho ông và nhờ ông quan tâm đến cậu con trai ương bướng và quái gở của mình một chút. Vì một người đã kết hôn rồi ly hôn còn một người là  góa phụ nhiều năm, lại còn là bạn học cũ và con trai con gái của họ bằng tuổi nhau nên cả hai có nhiều chủ đề để nói chuyện. Rồi lâu ngày, cả hai nảy sinh tình cảm ... 

Vốn dĩ cả hai đều muốn giấu giếm hai đứa con của họ và công khai mối quan hệ khi chúng vào đại học. Nhưng họ không biết rằng nó đã bị Lý Kiến Vi phá hỏng vào tối hôm qua.

Ngay khi đến trường sáng nay, Lý Kiến Vi đã đến văn phòng để gây rắc rối cho Diệp Lỗi và Tiếu Lê ở bên cạnh đã biết mọi chuyện.

Diệp Lỗi năm nay bốn mươi hai tuổi, dáng người vẫn cao thẳng, khuôn mặt thanh tú, cổ tay cứng rắn. So với giáo viên bình thường thì ông rất hung ác và tàn bạo và là giáo viên được bàn tán nhiều nhất trường. Lý Kiến Vi và Tiếu Lê là những gương mặt nổi tiếng từ năm nhất trung học cơ sở đến năm ba trung học phổ thông. Khi sự việc này xảy ra, toàn bộ trường cấp hai trực thuộc Đại học Sư phạm đều náo động một phen.

Diệp Tri Manh không biết rằng cha mình có quan hệ tình cảm cho đến khi nó lan truyền rộng rãi trong trường, học sinh nào cũng biết nó. Vì có quá nhiều người biết nên tin đồn đã bị nhầm lẫn sang mẹ của Tiếu Lê. Bạn cùng bàn của Diệp Tri Man - Phương Nhiễm, cô ấy là người yêu của một đàn em dưới trướng Tiếu Lê. Trong giờ nghỉ trưa, cô ấy đã bí mật nói với Diệp Tri Manh rằng Tiếu Lê sẽ đánh thầy giáo Diệp vì vậy Diệp Tri Manh đã trốn khỏi buổi tự học buổi tối để tìm cậu ta.

Rõ ràng là mẹ của Lý Kiến Vi đã chủ động, vậy tại sao họ phải làm phiền cha cô và khiến ông mất mặt với đồng nghiệp và học sinh chứ? Tất cả là do cô không nghĩ ra trước, cô xấu hổ và khí thế giảm đi một nửa mà Tiếu Lê còn không thèm để ý đến cô, nghe cô nói như vậy liền cười cười làm người khác cảm thấy khó chịu.

Trên tầng cao, một lúc sau có thang máy tới. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của thang máy, Vương Dương cười nói: “Diệp Lỗi cả ngày như chó điên bắt được người thì cắn, mà tính tình con gái cũng hung dữ như vậy. Đầu của anh Vi chẳng lẽ là do cô ta làm bị thương sao?"

Trương Minh Trạch cũng cười nói: "Cô ta còn dám hỏi tại sao lại đánh cha của cô ta. Chính là vì cả nhà của cô ta cũng chẳng bằng một chiếc xe của mẹ anh Vi."

Tiếu Lê ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang dơ tay ra dấu: “Nhỏ giọng một chút, đừng có nói trước mặt Lý Kiến Vi như thế.”

"Anh thực sự định đánh Diệp Lỗi sao? Anh chắc chắn sẽ bị đuổi học vì tội đánh giáo viên đấy."

"Đánh Diệp Lỗi cũng không giải quyết được vấn đề. Có lẽ mẹ của Lý Kiến Vi vẫn sẽ cảm thấy đau buồn.”

 “Nếu Diệp Lỗi đáng chết như vậy thì sao anh không tán tỉnh Diệp Tri Manh để thay Lý Kiến Vi trả thù  đi, dù sao thì con gái ông ta trông cũng không đến nỗi nào. Các cô gái không phải đều rất thích anh sao."

Tiếu Lê đá Vương Dương một cái rồi nói: "Cút đi."

Diệp Lỗi nổi tiếng là rất nghiêm khắc. Nếu lén nghịch điện thoại trong lớp mà bị bắt quả tang thì sẽ bị đập nát. Vì thế mấy nam sinh trong trường nếu đi qua lớp Diệp Tri Manh thì sẽ muốn chửi mắng cô để trút giận nhưng khi nhìn thấy Diệp Tri Manh thì không hiểu sao không ai dám nói những lời mắng nhiếc nữa. Giống như khi cô ở nhà Lý Kiến Vi lúc nãy, khi cô hét lên một cách ngạo mạn như vậy tất cả đều vô thức im lặng lắng nghe và không dám chọc giận cô.

Có quá nhiều cô gái xinh đẹp trong trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm. Không phải là không có cô gái nào xinh đẹp hơn Diệp Tri Manh nhưng rất khó để tìm thấy một người nào khác giống như cô ấy. Khuôn mặt và khí chất của cô ấy quá thuần khiết và khó chạm tới, giống như cô ở thế giới khác vậy. Bất kể cô nói hay làm gì thì điều đó đều sẽ tạo cho các chàng trai một thứ cảm giác xa cách khó với tới  và họ sẽ không thể nảy sinh những suy nghĩ bậy bạ với cô.

Tâm tình của Lý Kiến Vi  đang không tốt, khi cậu xử lý xong vết thương và đi xuống lầu thì các nam sinh nhanh chóng chuyển đề tài, chuyển sang nói về trò chơi mới. Những giáo viên khác thì có thể nói nhưng ai có thể chịu được việc mẹ mình yêu Diệp Lỗi – một giáo viên khó ưa?

Lý Kiến Vi nhìn thoáng qua cửa, hỏi: "Còn có gì ăn không?"

Nhìn thấy vết thương trên đầu cậu, Vương Dương đẩy thức ăn đặt ở phía trước lên, hỏi ngược lại cậu: "Cái này được không?"

Lý Kiến Vi không trả lời, gắp một miếng ngỗng quay bỏ vào miệng. Cậu  thất thần một hồi lâu, sau đó xoay người đi về phía cửa thang máy.

"Anh đi đâu thế?"

"Mua thuốc lá."

Khi Lý Kiến Vi vừa xuống đến tầng một thì cậu liền nhìn thấy Diệp Tri Manh -  người không tìm thấy cổng khu dân cư. Cô đang quay lại nhờ người quản lý tòa nhà giúp đỡ vì cô không nhớ đường. Và sau đó anh tìm thấy cô trong một con ngõ.

Quay đầu thì nhìn thấy Lý Kiến Vi, sắc mặt Diệp Tri Manh liền thay đổi, lườm cậu một cái.

Tuy rằng Lý Kiến Vi  khó hiểu, nhưng cũng không hỏi cô tại sao nhìn chằm chằm cậu. Cậu giơ tay đẩy cửa thủy tinh ra, lạnh lùng nói: "Đi lối này."

Diệp Tri Manh cảm ơn quản lý và đi đến trước mặt Lý Kiến Vi, lạnh lùng nói: "Tay phải."

Trước khi Lý Kiến Vi kịp phản ứng, cô đã nắm lấy tay anh và xé hai miếng băng cá nhân — vừa rồi cho chó ăn còn tốt hơn.

 "..."

Khi Diệp Tri Manh về đến nhà thì  Diệp Lỗi cũng đã trở về. Diệp Tri Manh tâm trạng không tốt nên không làm được bài tập về nhà vì thế cô thẫn thờ nép mình vào chiếc ghế sô pha đơn trong phòng ngủ suy ngẫm.

Diệp Tri Manh mới mười một tuổi thì mẹ cô đã qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo. Trong sáu năm qua, Diệp Lỗi vừa là một người cha nuông chiều con gái vừa là một người mẹ yêu thương chăm sóc cho cô. Ngay cả khi cô làm sai thì cũng không nỡ to tiếng với cô. Diệp Tri Manh mồ côi mẹ từ nhỏ nên hai bên nội ngoại lẫn cô dì chú bác đều hết mực cưng chiều cô.

Buổi tự học buổi tối của trường mãi đến 9:50 mới kết thúc. Khi Diệp Lỗi về đến nhà thì lúc này đã 10:30 rồi. Ông nhìn thấy cô con gái sắp thi đại học trong ba tháng nữa của mình đang nằm dài chơi điện thoại di động thì ông cũng chẳng nói gì  mà ngược lại còn bảo cô: “Ba mang quà về cho con này.”

Diệp Tri Manh tức giận, cô liếc nhìn ông rồi mím miệng và phớt lờ.

Diệp Lỗi đoán con gái nghe chuyện lúc sáng có chút xấu hổ với bạn bè. Ông vốn muốn giải thích nhưng lại không biết nói kiểu gì nên đành đặt hộp sô cô la trên tay lên bàn ăn rồi hỏi: "Con đã ăn tối chưa?"

Diệp Tri Manh bỏ điện thoại di động xuống và đi đến cửa kéo của nhà bếp. Khi nhìn thấy cha cô đang bận rộn nấu mì cho bữa tối vào giờ này thì cô vừa tức giận vừa đau xót hỏi: "Người mà ba đang hẹn hò là mẹ của Lý Kiến Vi ... có phải không?"

Diệp Lôi do dự một chút rồi nói: "Các học sinh trong lớp con bàn tán sao?"

"Con và mẹ của Lý Kiến Vi, đối với ba ai quan trọng hơn! Ba nhất định phải nói thật lòng đó."

Diệp Lôi cười cười nói với con gái: “ Vẫn lại là lựa chọn? Đối với ba thì ai có thể so con gái yêu của ba được cơ chứ."

Diệp Tri Manh chua xót nơi đầu mũi, đỏ mắt nói: "Vậy ba đừng nói chuyện qua lại với cô ấy nữa, con không đồng ý đâu!"

Tác giả có lời muốn nói: Tiếu Lê là nam phụ thôi nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp