Lý Ngọc cầm một chén tổ yến vào Dưỡng Tâm điện: "Hoàng thượng, thái hậu nói tổ gến mới lấy từ phía bắc, phân phó thiện phòng làm đem đến cho hoàng thượng nếm thử, nói hoàng thượng quan tâm quốc sự, cũng hy vọng hoàng thượng bồi bổ thân thể."

Hoàng thượng bỏ bút đang phê duyệt tấu chương trong tay xuống, nói: "Thay trẫm nói với hoàng ngạch nương, hoàng ngạch nương có lòng rồi."

Lý Ngọc để bát tổ yến trong tay xuống, đang chuẩn bị quay người đi ra ngoài, dường như hoàng thượng nhớ tới gì đó, nói: "Hai ngày trước, có phải có một số cống phẩm đưa đến, đang để trong khố phòng?"

Lý Ngọc dừng chân nhìn lại, trả lời một câu: "Đúng vậy. Hoàng thượng muốn tìm cái gì sao?"

"Ừm đến phòng chọn mấy bộ hộ giáp An Nam quốc đưa tới, trẫm muốn thưởng cho một người."

"Vâng." Lý Ngọc lên tiếng ra ngoài điện, dẫn Tiến Bảo cùng đi khố phòng. Không lâu sau, hai người cầm hộ giáp tinh xảo đứng ở cửa Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng bảo hắn mang vào.

Hắn cẩn thận quan sát hai cái hộ giáp tinh xảo kia, mỗi cái đều dùng ngọc lục bảo tinh xảo tạo thành, mặt trên còn khảm một chút châu báu, phối màu rất thích hợp lại không có vẻ màu mè, vô cùng hoa mỹ. Chỉ cần nhìn hộ giáp tinh xảo này, tựa như ngón tay ngọc mảnh khảnh đã ở trước mắt, thướt tha duyên dáng, xinh đẹp mà tú lệ.

Hoàng thượng phân phó Lý Ngọc ở Dưỡng Tâm điện nửa ngày, sắp đến lúc dùng bữa trưa mới bảo Lý Ngọc theo hắn đến Khải Tường cung.

Đã lâu hoàng thượng không đặt chân đến Khải Tường cung, nghe nói hôm nay hoàng thượng đến, Ngọc Nghiên kinh ngạc nhiên, nhìn thấy hoàng thượng đi từ xa đến, liền nhanh chóng bước ra cửa Khải Tường cung thỉnh an.

"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Kim Ngọc Nghiên cung kính hành lễ ngoài cửa Khải Tường cung.

Giờ phút này ngói vàng ở Khải Tường cung có ánh mặt trời chiếu vào đặc biệt chói mắt, hoàng thượng bảo cô ta đứng dậy, Kim Ngọc Nghiên đi theo hắn vào trong. Trong chính điện, thức ăn đã được bưng đầy đủ lên bàn, mặt cô ta lộ ra ý cười hỏi: "Sao hôm nay hoàng thượng lại có hứng thú đến Khải Tường cung thăm thần thiếp, thần thiếp cho rằng hoàng thượng không để ý đến thần thiếp ở đây nữa."

Hoàng thượng nhìn nữ tử thiên kiều bách mị trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, vuốt ve tay Ngọc Nghiên, trấn an nói: "Sao trẫm có thể không để ý đến ái phi chứ."

Hiện giờ Ngọc Nghiên chỉ là một quý nhân nho nhỏ, nghe hoàng thượng gọi cô ta như vậy, cảm thấy hắn vẫn sủng ái mình, ngày sau trở thành sủng phi chỉ trong chốc lát: "Thần thiếp biết hoàng thượng sẽ không để ý đến thần thiếp."

"Ừm." Hắn gật đầu cho có lệ, bảo Lý Ngọc mang đồ lên, đặt ở trước mặt Ngọc Nghiên, nói: "Đây là hộ giáp hai ngày trước An Nam quốc đưa đến, trong các phi tần của trẫm chỉ có nàng từ Ngọc thị đến, phong cách khác biệt, lại là thiên kiều bá mị, trẫm nghĩ ban thưởng cho nàng là thích hợp nhất."

Ngọc Nghiên cầm hộ giáp trong hộp gấm trước mặt chơi đùa trong tay, đúng là phong cách khác biệt, không giống với hộ giáp hàng ngày mà các phi tần trong cung đeo, cô ta lại đến từ Ngọc thị, trong lúc nhất thời cảm thấy loại vật này rất mới lạ.

Kim Ngọc Nghiên cười tươi như hoa, đôi môi đỏ mọng khép lại: "Hoàng thượng có lòng rồi, thần thiếp rất thích lễ vật hoàng thượng tặng, thần thiếp nhất định ngày ngày đều đeo."

"Được, thích thì tốt."

Hoàng thượng ngồi trước bàn gỗ tử đàn bày rất nhiều thức ăn, ôn nhu nói: "Dùng bữa đi."

Ngọc Nghiên nghe vậy ngồi xuống trước bàn ăn cùng dùng bữa, quan sát một lúc, nói: "Thần thiếp nghe nói Nhàn phi tỷ tỷ có thai đã được một thời gian dài, vẫn chưa có cơ hội đi thăm, không bằng thần thiếp rảnh rỗi đến thăm Nhàn phi tỷ tỷ?"

"Nhàn phi mang thai con đầu lòng, thân thể không tốt lắm, nàng không cần đi thăm nàng ấy, để nàng ấy an tâm dưỡng thai."

Đũa gắp thức ăn cỷa Kim Ngọc Nghiên dừng giữa không trung, sửng sốt một lúc lâu mới trả lời: "Vâng."

Cuộc sống cứ như vậy yên lặng sống qua ngày, đã đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông. Thể chất Như Ý vốn là hàn, lúc này mang thai hài tử cả ngày cuộn mình trong chăn ôm lò sưởi sống qua ngày. Hoàng thượng biết nàng sợ lạnh, cũng sớm phân phó người đem da thú săn được vào mùa thu năm nay làm chăn đưa đến Dực Khôn cung, mỗi ngày bận rộn xong đúng giờ đều đến chăm sóc nàng. Dường như Như Ý đã quen với sự xuất hiện của hắn, ngay từ đầu luôn tuân theo quy tắc, luôn ở cửa nghênh đón hành lễ, nhiều lần hoàng thượng đã dặn nàng không cần phải hành lễ, hơn nữa trời bên ngoài rất lạnh, không nên vì chuyện này mà khiến mình bị lạnh. Cho nên một thời gian dài, hoàng thượng đi vào trong tẩm điện, Như Ý cũng không đứng dậy hành lễ, hắn cũng không quan tâm đến những lễ nghĩa này. Mỗi ngày hắn đều hỏi thân thể nàng như thế nào, hài tử có nháo hay không, Như Ý cũng đều trả lời thành thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play